• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(1/3) Chương 1: Ghen tỵ

Độ dài 3,102 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-10 00:45:14

Trans: Invincible

---------------------------------

Sau lần gặp gỡ thứ nhất, có vẻ như bác sĩ quyết định sẽ tốt hơn nếu để Shirayuki chăm sóc tôi.

“Meguru - kun, anh cảm thấy như thế nào rồi?”

Từ cái ngày Mako ghé thăm, Shirayuki bắt đầu dành thời gian để gặp tôi mỗi ngày.

Đôi khi tuy là cuối tuần, cô ấy vẫn mặc đồng phục, và khi tôi hỏi về chuyện đó.

“Đi về nhà thay đồ tốn thời gian lắm, anh, và em muốn dành nhiều thời gian bên anh hơn… Bộ anh thấy em phiền phức hả? ”, cô đáp một cách cực kỳ chân thành.

Dựa vào hành động và lời nói của cô ấy thì Shirayuki hẳn là ‘người yêu’ của tôi.

Tuy nhiên, do tôi không có chút ký ức nào cả, tôi chỉ đang cảm thấy bỡ ngỡ trước cô gái xinh đẹp tựa như tình yêu từ một thế giới song song và cô ấy bảo tôi, “Chàng và thiếp là người yêu ở kiếp trước.”

“La, la, la~?”

Do vai tôi vẫn chưa hết đau, nên tôi rất cần sự trợ giúp của Shirayuki với mớ quần áo. Tuy nhiên, tôi cũng tò mò khi thấy cô ấy luôn ngâm nga một giai điệu hơi bị trật nhịp khi phơi đồ.

‘Cơ mà cũng vì thế mà cô ấy càng đáng yêu hơn.’

Trong khi tôi đang ngắm cô ấy, Shirayuki quay lại và nở một nụ cười với tôi.

“Hmm, sao hả anh?”

“... Không, không có gì đâu.”

“Vậy à? Vậy thì tốt… La, la, la~?”

Shirayuki có vẻ hơi hồn nhiên và không thường chú ý, nhưng đó không phải là theo nghĩa tiêu cực, tôi thấy nó giống một điểm tốt ở cô ấy.

Phải nói sao đây? Tôi cảm thấy thật an tâm khi ở bên cô ấy

Tuy tôi không thể nhớ thêm bất cứ điều gì về Shirayuki, tôi thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Cô gái đáng yêu, chăm chỉ và hết lòng hết sức vì người yêu này là bạn gái của tôi.

Chỉ nghĩ vậy thôi mà đã sưởi ấm con tim của tôi được rồi.

Mặc dù đầu óc tôi vẫn trống không, tôi cảm thấy thật may mắn khi có cô ấy bên cạnh.

“Nhân tiện thì em không có tham gia cậu lập bộ hay học thêm môn gì hả, Shirayuki?”, tôi hỏi sau khi thấy cô ấy gấp quần áo xong.

Khi nhắc về trường lớp thì đó là những điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới. Tôi rất vui khi có cô ấy bên cạnh nhưng tôi cũng không muốn làm phiền cô ấy. Thế nên tôi mới hỏi như vậy.

Shirayuki thì ngồi xuống chiếc ghế xếp kế bên giường tôi và bắt đầu gọt quả táo mà cô ấy dùng làm quà thăm bệnh cho tôi.

“Em có đi học thêm nhưng mẹ em hiểu tình huống của anh nên em sẽ nghỉ học một khoảng thời gian.”

Có vẻ như mẹ của Shirayuki là một người tốt bụng, có lẽ cô ấy đã cảm thông cho tôi nên để con gái bà đến thăm để giúp tôi bớt căng thẳng và cô đơn.

“Mẹ à…”, tôi vô tình lẩm bẩm.

Thường thì một người sẽ nhớ về bố mẹ họ đầu tiên nhưng tôi lại không có ấn tượng gì cả.

“Ugh!”

Tôi cảm thấy một cơn đau đầu, nó đau như thể não tôi bị một cây đinh ghim sâu vào nó vậy.

Cơn đau này đã đến với tôi vô số lần mỗi khi tôi cố nhớ một điều gì đó. Tôi thậm chí còn bị bác sĩ là khị bị y tá bắt gặp vào lúc đang chịu đựng mấy cơn đau này. Mỗi lần nó xảy ra, đơn thuốc của tôi lại gia tăng để tránh cho tôi nghĩ về nó, nhưng giờ chỉ có tôi với Shirayuki thôi.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi… nghĩ vậy, tôi quyết định hỏi cô ấy, “Bố mẹ của anh là người như thế nào vậy, Shirayuki?”

Nghe vậy, con dao đang gọt táo của cô ấy lập tức ngưng lại.

“Bình thường thì bố mẹ sẽ là người chăm sóc con cái. Chúng ta điều là học sinh cấp ba thay vì sinh viên đã ra trường, nên thật lạ khi em, người yêu anh phải nghỉ học thêm để chăm sóc anh. Và cũng thật kỳ lạ khi bố mẹ em cho phép điều đó nữa.”

Tim tôi đập dồn dập mỗi lần tôi nói cùng với cơn đau gia tăng nhưng tôi vẫn kìm được mà tò mò.

“...”

Shirayuki chỉ nhìn tôi chăm chăm.

“Nếu nó khiến anh đau thì em không thể nói với anh được.”

“Anh đâu có đau.”

“Nói dối. Em biết vì em đã luôn quan sát Meguru - kun. Anh không thường thể hiện cảm xúc ra mặt nên khi anh có biểu cảm thì hẳn là anh đang rất đau, đúng không?”

Cô ấy đã dễ dàng nhận ra lời nói dối của tôi. Shirayuki bỏ trái táo và con dao qua một bên rồi cô ấy đặt tay cổ lên tay tôi và bảo, “Không sao đâu, anh không cần vội đâu.”

Kỳ lạ thay, sự ấm áp từ tay Shirayuki truyền đến dường như xua tan cơn đau của tôi.

“... Cảm ơn em, Shirayuki, anh không thấy đau nữa rồi.”

Nghe tôi cảm ơn, má Shirayuki ửng hồng.

“Ừ-Ừm, anh cứ giao hết mọi chuyện cho em. Em là bạn gái anh mà, em sẽ luôn luôn chăm sóc anh.”

“Sao em nói lắp thế, Shirayuki?”

“C-Cái đó…!”, vừa nói, Shirayuki vừa vun tay lung tung trước ngực cổ.

“Không hiểu sao, mỗi em nghĩ chúng ta là một cặp đôi và em lỡ nói một câu gì đó sến súa thì em lại xấu hổ…”

Nghe lí do của cổ, tôi không nhịn được mà cười.

Cuốn hút, đó hẳn là cụm từ dùng để miêu tả cô gái này.

Chắc chắn là tôi của quá khứ đã thích khía cạnh này của Shirayuki rồi.

“À! Đúng rồi! Chúng ta hãy học cùng nhau đi, Meguru - kun! Học bài nào”, Shirayuki đột nhiên hào hứng nói.

Hàng động của cô ấy thật đáng nghi, chắc là cô ấy đang cố gắng thay đổi chủ đề về bố mẹ tôi rồi.

Cơ mà, Shirayuki nói dối tệ quá, vậy cũng tốt, điều đó càng khiến cô ấy đáng tin và chân thành hơn.

“Bác sĩ có nhớ em giúp anh học tập đó. Dù chỉ là người quen vẫn có thể giúp nhau học tập nên anh không cần ngại đâu. Bên cạnh đó sẽ dễ hơn cho anh nếu anh bắt kịp bài, đúng không?”

“Ờ ha, em nói vậy cũng đúng.”

Xem ra Shirayuki và vị bác sĩ kia rất thân thiết với nhau. Shirayuki đã báo lại với bác ấy về mỗi lần cô ấy ghé thăm tôi.

Còn vị bác sĩ thì xem lại nội dung cuộc nói chuyện và cho ra giới hạn nội dung cho nó. Dựa vào đó, Shirayuki sẽ chọn chủ đề, tôi nghĩ cách họ hợp tác là như vậy.

“Vậy hãy thử kiểm tra kiến thức của anh nha?”

“Ừm.”

Thế là tôi đã mượn một cuốn vở của Shirayuki để ổn lại kiến thức của mình —

“Quao… đúng như những gì em nghĩ, Meguru - kun rất thông minh nha… em thật nóng lòng được dạy anh ghê.”

“Hả, em vừa nói gì chứ?”

“Không, không phải lỗi của anh đâu, nhưng mà~”, Shirayuki vừa ngân nga trong khi lơ đãng dùng ngón tay trỏ để vẽ hình vòng tròn lên vỡ.

“Anh từng học giỏi lắm hả?”

“Anh từng đứng trong top 10 của lớp mình nha.”

“Hơ.”

Tôi khá bất ngờ khi biết được chuyện đó.

“Nếu anh còn nhớ được những gì tầm hai tuần trước khi vụ tai nạn xảy ra thì anh sẽ sớm bắt kịp bài được thôi.”

“Vậy thì tốt quá. Nhân tiện thì Shirayuki đứng thứ mấy trong lớp vậy?”

“Chuyện đó thì anh không được biết đâu”, nói rồi Shirayuki quay mặt đi.

“...”

“...”

“Điểm số của Shirayuki là gì vậy?”

“Uả, em bảo là anh không được hỏi rồi mà~”

Chậm rãi, Shirayuki quay người lại với tôi, tôi thấy đôi mắt cô ấy có vẻ hơi giận. Tuy nhiên, vì cô ấy dường như có một khuôn mặt non nớt tự nhiên, nên cô ấy nhìn như đang dỗi trong khi giận dữ.

“Vậy là nó thấp lè tè rồi.”

“Anh xấu tính quá, Meguru - kun. Anh có biết là em đang cố gắng lắm không?”

Đôi mắt cô ấy phòng lên khiến cô ấy như một chú sóc đang trữ hạt trong má.

“Anh đâu tính chọc giận em đâu.”

“Ừm thì cũng không phải lỗi anh mà điểm em siêu thấp, là lỗi của em. Em biết vậy nhưng… anh cứ như có thể giỏi ở mọi lĩnh vực vậy, Meguru - kun, còn Mako - chan thì là thiên tài luôn rồi… Hừm~...”

Đôi mắt cô ấy lại nghẹn nước, tiêu rồi, tôi đã vô tình đạp trúng lên một ‘bãi mìn’.

Tôi thì không biết phải nói sao mà gãi đầu mình.

‘Nếu mình nói vậy thì có hơi lộ liễu nhưng…’

Mình phải giải vờ trông có vẻ không hiểu gì và hỏi một cách bình thường nhất có thể.

“Thiên tài Mako là ai vậy?”

Đây là lần đầu tiên mà Shirayuki nhắc tới Mako.

Mako đã từng đến đây, cổ hôn tôi một cái và bảo, ‘Tôi là tình yêu đích thực của anh’, rồi rời đi và không bao giờ quay lại nữa. Càng nghĩ tôi càng thấy tò mò.

“Mối quan hệ của anh với Mako là gì? Anh cũng không biết mối quan hệ giữa anh và Shirayuki như thế nào, ngoài việc chúng ta là người yêu. Hình như ba chúng ta đã quen nhau từ hồi học tiểu học, nhưng chúng ta đã gặp khi nào và ở đâu?”

Tôi không nhịn được mà hỏi thật nhanh.

Tôi rất tò mò về bố mẹ mình và những chuyện khác nhưng thứ nổi bật nhất là lần gặp gỡ với Mako, đặc biệt là ẩn ý đằng sau từ ‘chân ái’.

“Anh thấy thật là khi không hiểu mình là gì đối với em, người ghé thăm anh mỗi ngày.”

“Em nghĩ tốt nhất là chúng ta nên chờ sau khi anh bình tĩnh…”, Shirayuki vừa nói vừa quan sát phản ứng của tôi.

“Nếu là về mối quan hệ giữa em và Meguru - san, thì nó có dính tới ký ức mà bác sĩ cảnh báo.”

“Cảnh báo? Bố mẹ anh cũng vậy ư?”

“Đó… cũng là một phần, đúng vậy. Đặc biệt, Mako - chan là người thân nhất với Meguru - kun nên có rất nhiều phần cần được lưu ý.”

“Cô ấy còn thân thiết với anh hơn cả người yêu của anh, Shirayuki ư?”

“Chuyện đó… cũng đúng, em nghĩ vậy..”, Shirayuki nhìn về một phương xa mà nói.

Tại sao cô ấy nhìn có vẻ buồn bã như vậy? Tôi không hiểu gì hết.

Mako đã nói rằng, cô ấy là tình yêu đích thực của tôi. Vậy thì nó có liên quan gì đến chuyện này?

Và nếu chuyện đó là thật, thì phải chẳng Shirayuki đã nhận ra là cổ đã bị cắm sừng?

‘Không, không giống vậy.’

Nếu cô ấy phát hiện thì Shirayuki sẽ bày tỏ nhiều dấu hiệu của sự giận dữ hay ghen tỵ hơn.

Nhưng Shirayuki lại chỉ lo lắng và chăm sóc tôi tận tình. Dù tôi không thể chắc chắn rằng cô ấy đang thành thật hay nói dối, Shirayuki lại nói dối rất tệ nên khả năng cô ấy biết chuyện khá thấp.

Mako cũng khẳng định rằng tôi không có bắt cá hai tay. Song song, tôi cũng không thể tin vào câu nói của cô nhưng tôi nghĩ nó có thể là sự thật.

Cái chuyện Mako là người gần gũi với tôi nhất cũng là một bí ẩn. Nếu cổ ấy thân tôi nhất thì cổ đáng lẽ ra phải là người chăm sóc tôi hàng ngày, thay vì Shirayuki, mới đúng. Nhưng tôi không thấy dấu hiệu gì của chuyện đó cả.

‘Trời ạ, chuyện này khó hiểu quá…’

Tôi bắt đầu không thích bản thân của quá khứ rồi. Tôi thật muốn thẩm vấn mình của quá khứ mà.

“Em có nghĩ rằng tốt nhất là anh không nên hồi phục ký ức dù ngoài miệng em lại nói ngược lại không?”

“Đương nhiên là em mong anh hồi phục trí nhớ rồi… nhưng khi em thấy anh đớn như hồi nãy… em lại không nỡ…”

Tấm lòng chân thành của Shirayuki hiện rõ khi nói.

Bây giờ, tôi như một cái cây không rễ. Tôi không biết mình là ai vì tôi không có ký ức, tôi không có ‘rễ’ của mình. Tôi chỉ biết dựa dẫm vào người trước mặt mình thôi.

‘Thế nên mình rất biết ơn Shirayuki, người thật lo lo lắng cho mình…’

Đột nhiên, tôi nhận ra mình chưa hề cảm ơn cô ấy đàng hoàng.

“Anh rất biết ơn khi có em ở đây, Shirayuki. Nếu không có em, anh sẽ lo lắng đến chết về tương lai mất. Em đã cứu anh khi ở bên cạnh anh rồi.”

“Meguru - kun…”

Nước mắt dâng trào trong đôi mắt Shirayuki khi cô ấy đang nở một nụ cười ấm áp.

“Ehehe… đương nhiên rồi. Dù sao thì em là người yêu của anh mà.”

“Cảm ơn em, nhưng em nói vậy càng khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn.”

“Tại sao thế?”

“Đó là vì anh vẫn không thể nhớ được điều gì về em.”

“...”

Tôi nắm chặt bàn tay lại.

“Anh muốn em biết rằng thấy như được cứu rỗi khi có em ở bên. Anh cũng rất sợ khi nghĩ đến cơn đau mỗi lần nhớ lại nhưng đó là chuyện không sớm thì muộn. Thế nên anh mong được nhớ ra sớm hơn.”

“Nhưng —”

“Em có nhớ khi em chạm tay anh mới nãy không? Cơ đau đã biến mất đó. Nếu em không ngại thì em có thể cầm tay anh khi kể lại mọi chuyện không?”

“Meguru - kun…”

“Nếu được nắm tay em, anh tin mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.”

Biểu cảm của Shirayuki trở nên nghiêm nghị hơn khi cô ấy bảo, “Anh chờ em một chút”, rồi cô ấy với tay vào trong cặp của cổ.

Sau đó Shirayuki lấy ra một cuốn tập có hoa văn hình hoa anh đào.

Trong khi nhìn Shirayuki vạch ra trang giấy được đánh dấu, tôi bắt đầu suy nghĩ.

“Em ghi gì thế?”

“Đó là lời dặn của bác sĩ. Về giới hạn những chuyện mà em có thể kể cho anh.”

“Vậy thì anh muốn em kể về một chuyện mà em được phép chia sẻ.”

“... Meguru - kun, nếu anh thấy khó chịu hay gì thì hãy báo em ngay nhé.”

“Được.”

Thấy tôi gật đầu, Shirayuki nhẹ nhàng nắm tay tôi.

“... Em tin là mình không nên vòng vo nữa, nên em sẽ nói ra những sự thật mà em đã biết.”

Tay Shirayuki khẽ run lên.

Để bình tâm cô ấy, tôi nắm chặt tay cô ấy hơn và sau một lúc im lặng, Shirayuki bắt đầu nói tiếp.

“Khi em gặp anh là vào hồi học lớp năm. Anh được chuyển tới trường tiểu học của em và Mako.”

“Chuyển trường ư? Vì sao vậy?”

“Gia đình anh chết trong một tai nạn và anh được bố mẹ em nhận nuôi do hai người là họ hàng xa.”

Trái tim tôi như chìm xuống.

‘Thảo nào.’

Do cả bố và mẹ tôi đều đã mất nên tôi được gia đình Mako nhận nuôi, thế nên, tôi mới gặp Shirayuki. Do đó, việc nói về mối quan hệ giữa tôi, Shirayuki và Mako, mà không nhắc đến bố mẹ tôi là chuyện bất khả thi. Thảo nào Shirayuki cứ lẩn tránh về vấn đề này.

Tiếng của tim đôi dần đập mạnh hơn.

“Ha… ha…”

Không khí… loãng quá. Tôi nghĩ mình sẽ chết ngạt mất.

[...Nhìn nè anh hai… đây là một chiếc vỏ sò đó…] - em gái Meguru.

[Fufu, con bé lại nói mớ nữa rồi…] - Mẹ Meguru.

[Meguru ngủ luôn rồi à?] - Bố Meguru.

[Hình như vậy, em thấy nó ngồi gật gù một lúc rồi.] - Mẹ Meguru.

[Vậy để dành phần còn lại cho hè năm sau đi.] - Bố Meguru.

[Ừm. Em mong là anh có thể bắt thêm vào lần sau.] - Mẹ Meguru.

Đúng rồi, đó là vào năm tôi học lớp năm.

Tôi nhớ cái cảm giác tựa như trong mơ này.

Khi gia đình tôi quay về từ bãi biển. Tôi đang ngủ gật ở ghế sau do mệt mỏi sau khi đi chơi. Kế bên tôi là cô em gái kém tôi ba tuổi, mẹ tôi thì ngồi ở ghế phụ lái, bà vừa nhìn chúng tôi vừa nói chuyện với bố tôi, người đang ngồi lái xe. Tôi có thể nghe sơ cuộc nói chuyện của họ.

Tôi nghe một giây trước mình còn một gia đình hạnh phúc, còn một phút sau thì —

— tôi đã tỉnh dậy trước tiếng đạp phanh đột ngột.

Khi tôi mở mắt ra, một chiếc xe đã xuất hiện trước mắt gia đình tôi.

Một cú va chạm diễn ra sau đó, và dù tôi đang đeo dây an toàn thì cả đầu lẫn cơ thể tôi đều bị va đập mạnh…

Và khi tôi tỉnh lại một lần nữa, mọi chuyện đã kết thúc.

Chỉ có tôi... sống sót như một kỳ tích.

Lí do của vụ tai nạn là một tên tài xế xỉn và hắn ta đã đâm vào xe của gia đình tôi. Chỉ vậy thôi.

Tôi không nhớ rõ những chuyện về sau và tôi cũng không có mấy ấn tượng về đám tang của họ, nhưng theo những gì tôi được kể lại, tôi đã luôn bị ám ảnh vào khoảng thời gian đó.

Điều tiếp theo mà tôi biết là, tôi đã được gia đình Mako nhận nuôi.

[La,la,la, tên cậu là Meguru à… Tên tớ là Saikawa Mako. Sinh nhật của tớ sau cậu nên theo một nghĩa nào đó thì tớ là em gái cậu rồi. Cậu đừng hiểu nhầm đó, do chúng ta đang học cùng lớp nên chuyện đó không quan trọng. Nhưng tớ luôn coi cậu là anh mình!]

À, tôi hiểu rồi. Ra là vậy. Sao mà tôi có thể quên mất chuyện hiển nhiên như vậy được chứ?

Mako và tôi là anh em. Tuy không phải ruột thịt nhưng nó đã được xác định ngay khi tôi được gia đình Mako nuôi dưỡng và sống chung với cổ.

– Mako - chan là người thân nhất với Meguru - kun. –

Thảo nào Shirayuki nói như vậy.

Dù sao thì Mako là họ hàng của tôi, và cũng là em tôi theo một nghĩa nào đó, thế nên, cô ấy cũng là một thành viên trong gia đình tôi.

-------------------------------------

Do trans của mn k đủ kiên nhẫn để dịch 9k từ cùng 1 lúc hay chờ nó đến 9k từ mới đăng, nên 1/3 chương 1 đây :)))

Bình luận (0)Facebook