• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 42

Độ dài 1,226 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-26 13:00:05

Góc nhìn: Aoyagi

“Ahhhhh!”

Sau một ngày đầy những sự kiện bất ngờ, Emma-chan giờ đang ngồi lên đùi tôi và nhìn chằm chằm với cái miệng bé xinh há to.

Tôi được sự dễ thương kia xoa dịu, nhẹ nhàng đút thìa pudding cho em ấy.

Rồi Emma-chan ngoạm lấy và bắt đầu ăn.

Cô bé nuốt pudding cái ực, hai má giãn ra vẻ thỏa mãn.

Đúng vậy, Emma thực sự là một cô bé rất dễ thương.

Tôi chỉ muốn cho em ấy ăn vặt và nhìn ngắm nụ cười dễ thương ấy mãi thôi.

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười mà xoa đầu ẻm.

Đây là khoảng thời gian thanh bình nhất mà tôi có được gần đây.

Ước gì khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

“―Emma chẳng công bằng gì cả…”

Trong khi tôi đang liên tục cho Emma-chan ăn và xoa đầu cô bé, thì Charlotte-san ngồi bên cạnh tôi lẩm bẩm gì đó.

Nếu nhìn kĩ thì, có thể thấy hai má cô ấy đang phồng lên mà chẳng hiểu vì sao.

Nghĩ lại thì, tôi nghĩ sau khi đến trường lần nào hai đứa đi qua nhau là hai má cô ấy lại phồng lên như thế.

Bộ tôi làm gì có lỗi với cổ mà không nhận ra à…?

“Ờm, có chuyện gì sao…?”

“Ể? À—“

Khi tôi chột dạ gọi cô ấy, Charlotte có vẻ bất ngờ.

Và rồi, cổ bắt đầu nhìn quanh như thể đang bối rối, nhìn tôi như không thể tìm được thứ mình đang cần vậy.

“Ừmm, cậu có sao không…?”

“T-tớ ổn mà! Chỉ là tớ đang nghĩ về…chuyện này một lúc thôi!”

“Nếu có vấn đề gì, tớ có thể giúp mà, cậu biết chứ?”

“Không, không, có gì đâu mà! Việc này không nhất thiết phải hỏi ý kiến của Aoyagi-kun đâu.”

Charlotte-san cuống quýt từ chối.

Có vẻ cô ấy đang gặp chuyện gì đó, nhưng nếu cổ từ chối giúp đỡ đến vậy, thì tôi cũng chẳng thể đi xa hơn được.

“Hmm…”

Trong khi tôi đang thắc mắc nên làm gì, thì Emma-chan trong vòng tay tôi cựa quậy.

Tôi thả lỏng cô bé ra một chút, rồi em ấy lấy cái muỗng từ tay tôi và xúc một miếng pudding trên đĩa.

Và rồi―

“Của chị đây, Lottie.”

―Cô bé xúc cả một muỗng đầy pudding cho Charlotte-san.

Có vẻ cô bé tính đút cho Charlotte-san như tôi lúc nãy đã làm.

Trong khi Charlotte-san và tôi nghiêng đầu thắc mắc thì Emma-chan mỉm cười và nói.

“Chị cũng muốn ăn pudding phải không Lottie? Của chị đây, nói ‘ahhh~’ nào”

Có lẽ Emma-chan đang nghĩ rằng Charlotte-san muốn ăn pudding.

Chắc chắn là Charlotte-san không muốn rồi, nhưng vì không thể ngó lơ sự tốt bụng của em gái, nên cô đành làm theo luôn.

Ăn xong, cổ liếc tôi với vẻ ngại ngùng, trông dễ thương ghê.

“Có ngon không ạ?”

Emma-chan, người vừa đút pudding cho Charlotte-san ăn, vui vẻ hỏi cô.

“Ừ, ngon lắm. Cảm ơn em, Emma.”

“Ehehe~”

Khi được Charlotte-san cảm ơn, Emma-chan còn cười rạng rỡ hơn nữa.

Nhìn chị em nhà Bennett tươi cười với nhau như này khiến tim tôi thấy thanh tịnh quá đi.

Tôi không còn bận tâm tới những gì Charlotte-san đã làm để gạt mình nữa.

Góc nhìn: Aoyagi

“―Nè, nè, Onii-chan.”

Tôi đang xem TV với hai chị em thì Emma-chan, người đang ở trong vòng tay ngước lên nhìn mình.

“Sao thế?”

“Em bảo này, ngày mai trường nghỉ học đúng ko anh? Nên là, em muốn Onii-chan chơi cùng với em.”

Ngày mai à…

Emma-chan nói đúng, mai là thứ Bảy, nên ở trường không có tiết nào cả.

Cơ mà, tôi lại có hẹn với Aki mất rồi…

“Không được đâu, Emma. Aoyagi-kun phải đi hẹn hò với một cô bé vào ngày mai mà.”

Trước khi tôi có thể từ chối thì Charlotte-san đã làm hộ rồi.

Tôi thắc mắc về đôi má đang phồng lên kia, nhưng có thứ khác khiến tôi còn bận tâm hơn thế.

Tôi nhanh chóng mở miệng để giải trình.

“Không phải đâu Charlotte-san? Đúng là bọn tớ có hẹn, nhưng không phải hẹn hò, được chứ?’

Đúng như dự đoán, tôi không thể bỏ qua hiểu lầm này được.

Sẽ không ổn nếu mọi người nghĩ tôi đang cố hẹn hò với một cô gái khác mất.

“…Người cậu đi chơi cùng là Hanazawa mà cậu gặp hôm trước, đúng chứ?”

“Ừ, đúng là em ấy, nhưng mà…”

“Cậu đi chơi với em ấy một mình, đúng không?”

“Ừm thì, đúng vậy. Tớ không mời thêm ai khác cả.”

“Nhân tiện thì, hai người tính đi những đâu?”

“Đại khái bọn tớ sẽ đi tới bất kỳ chỗ nào Aki muốn, nên vẫn chưa quyết định được, nhưng bọn tớ hay tới sở thú, thủy cung hoặc là rạp chiếu phim.”

“…Có nhìn theo hướng nào đi nữa thì đó vẫn là hẹn hò…Và tớ không thể tin được cậu đã làm thế cùng em ấy nhiều lần rồi cơ đấy…”

Nghe xong câu trả lời, Charlotte-san thất vọng khi tôi nói cho cô ấy nghe về những địa điểm bọn tôi có thể sẽ đi.

Tuy không biết được cô ấy nói gì sau khi gật đầu, nhưng tôi biết chắc cổ đã hiểu lầm mình rồi.

“Ừm, tớ nghĩ cậu đang hiểu lầm, nhưng đó không phải một buổi hẹn hò, được chứ? Bọn tớ chỉ đi ra ngoài chơi cho vui thôi, cậu hiểu không”

“…Nếu vậy thì, cậu có muốn làm thế với tớ nữa không?”

“Ể?”

“Ngày kia, cậu có thể đi chơi với tớ nữa. Đương nhiên là có cả Emma rồi…”

“Ồ, tớ hiểu rồi.”

Charlotte-san đang cố giữ lời hứa sẽ đi chơi với tôi vì lợi ích của Emma-chan.

Cô biết rằng mình không thể làm vậy vào ngày mai vì tôi có hẹn với Aki, nên chắc là cổ sẽ thuyết phục Emma đi vào ngày hôm sau.

...Xấu hổ làm sao, trong một khoảnh khắc tôi đã mong đợi điều gì đó cơ.

Chà, tôi cũng chưa nói gì, nên chắc là Charlotte-san không biết tôi mới hiểu lầm đâu.

Quan trọng hơn thì, tôi phải nghĩ xem mình phải trả lời như thế nào đây―

Thứ hai là bắt đầu kiểm tra.

Nếu tính duy trì điểm số của mình cao như mọi khi, tôi sẽ dành cả ngày Chủ Nhật để học vì thứ Bảy vướng mất rồi…

Tôi liếc Emma-chan vẫn đang trong vòng tay mình.

Dù bọn tôi đang nói tiếng Anh, nhưng Emma-chan lại nhìn lên với biểu cảm bối rối, như thể em ấy không hiểu được chúng tôi đang nói cái gì.

Nếu mình từ chối thì chắc em ấy sẽ lại khóc…

Nhìn qua Charlotte-san, người vừa mời tôi, thì cổ cũng đang nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt lo lắng.

Biểu cảm của cô ấy cứ như là sợ bị từ chối vậy.

Thôi thì, tôi đoán mình phải theo lao vậy.

Bên cạnh đó, thú thật thì, tôi cũng muốn đi chơi với Charlotte-san nữa.

“Tất nhiên là được rồi, Chủ Nhật hãy đi chơi đâu đó đi.”

“C-Cậu chắc chứ!?”

“Ừ.”

Khi tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của Charlotte-san, gương mặt cô rạng rỡ hẳn lên.

Cô nhìn xuống rồi lén làm tư thế chiến thắng, miệng nói “Yes, làm được rồi!”. Tôi nghĩ cô ấy thấy vui tới mức phản ứng hơi quá, nhưng nhìn cổ như vậy tôi cũng thấy vui lây.

Thật ngọt ngào khi Charlotte-san quan tâm đến em gái mình như vậy.

--Trong khi đang nhìn một Charlotte-san trông vẫn rất phấn khởi, tôi cảm thấy mình đang mỉm cười khi nhìn hai chị em thân thiết với nhau đến thế.

Bình luận (0)Facebook