• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 23: Ở thời điểm này, thật tuyệt vời

Độ dài 5,076 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-21 11:37:37

Về chuyện hộ vệ vào ngày nghỉ của Illias mà tôi yêu cầu Marito, tất nhiên đó chỉ có thể là ông Kara rồi.

Do còn công việc chính nên ông ấy chỉ thay thế tối đa một đến hai lần một tuần, nhưng như thế đã là quá đủ rồi.

   

“Thế nên là ta sẽ ở cùng cậu cả ngày hôm nay đấy.”

“Wa wa!”

“Không thể chấp nhận được. Tại sao với ông Kara thì anh lại vui mừng như vậy chứ?”

   

Vào buổi sáng, sau khi chúng tôi dùng bữa một lát thì ông Kara đã đến đón tôi.

Vì thế nên hôm nay là ngày nghỉ của Illias, và cũng lâu rồi cô ấy mới lại mặc trang phục thường ngày.

   

“Fuafuafua! Cậu đừng có vui mừng như thế trước mặt Illias chứ, không thì cái hông của lão già này lại gặp nạn đó.”

“Tôi sẽ không làm trò đó nữa đâu. Chỉ là tôi không ưa cái thái độ đấy nên tôi sẽ xả hết những bất mãn đã tích tụ lên đầu anh ta.”

“Không ngờ cũng có cả hiệp sĩ hẹp hòi đến mức không cho phép người ta vui mừng khi gặp người khác đó."

   

Lát nữa Illias sẽ ra ngoài cùng Saira, điểm hẹn là ở quảng trường buổi trưa, cơ mà Saira chắc không ở đấy ngay từ giờ đâu nhỉ?

Lúc rủ Saira vào hôm qua thì trông cô ấy phấn khởi lắm… chắc phải ghé qua thử xem.

   

“Nhưng cậu nhóc này, ta nghe rằng hôm nay cũng là ngày nghỉ của cậu, thế cậu định nằm chơi ở nhà sao?”

“Không đâu, dạo này cứ ở nhà là tôi lại lấy bút với giấy ra nên chả nghỉ ngơi được gì. Tôi sẽ dạo phố một chút, tiện thể ghé qua chỗ của Ban-san luôn.”

“Ôi trời, cậu không định thám hiểm luôn sao?”

“Ờ thì… tôi mà làm gì đó bình thường không làm thì hay xảy ra chuyện lắm.”

“Vậy sao… cậu phải cố sống lâu đấy?”

   

Kẻ đến từ dị giới được vị hiệp sĩ lão luyện lo lắng sẽ đoản mệnh. Mà đúng là tôi gặp nhiều sóng gió thật.

Và thế là chúng tôi ra ngoài, hôm nay thì Lacra và Ulffe cũng sẽ đi cùng Illias.

Việc gia tăng mối quan hệ bạn bè của Illias rất quan trọng, nhưng Ulffe cũng giống như thế. Về chuyện tuổi tác gần nhau thì Ulffe tương tự Saira, xét cả tuổi tinh thần thì có lẽ Nora cũng tốt.

Còn Lacra… nếu bỏ cô ta một mình thì cô ta sẽ dỗi rồi làm gì đó cũng chẳng biết được.

Ban đầu thì cô ta định đi theo tôi, nhưng khi nghe đến chuyện tôi sẽ sang chỗ của Ban-san thì có vẻ cô ta theo bản năng nhớ ra nhân vật nào đó nên đã cẩn thận từ chối.

   

“Shishou đi mạnh khoẻ!”

“Ulffe cũng nhớ tận hưởng nhé!”

   

Trước mắt thì tôi ra quảng trường, chắc hẳn Saira sẽ… không đứng chờ rồi.

Tạm thời thì yên tâm. Quả nhuên là sẽ không có ai lại dàn trận chờ đợi tại điểm hẹn trước mấy tiếng đâu nhỉ.

   

“A, là anh trai kìa! Xin chào buổi sáng!”

   

…Đây này, ngay vừa lúc cô ta bước ra luôn.

Rõ ràng là đã ăn diện vũ trang đầy đủ.

   

“…Tôi chỉ hỏi thử thôi, cô chắc không định đợi ở đây từ giờ đâu nhỉ? Bọn họ hiện đang thong thả dùng trà sau bữa sáng đấy.”

“Ch… chuyện gì vậy ta? Tôi… tôi có việc phải đi qua bên này thôi mà~?”

“Tôi không nói xấu gì đâu, nhưng so với chuyện chờ tại quảng trường thì cô sang nhà mà điểm danh đi. Nói chuyện phiếm còn tốt hơn nhiều đấy.”

“Nh… nhưng chờ tại điểm hẹn cũng khá là vui đó?”

“…Ít nhất cô cũng phải chuẩn bị dụng cụ gì để giết thời gian đi chứ.”

“Chuyện đó thì không sao đâu! Tôi lúc nào cũng mang theo dụng cụ làm phụ kiện hết!”

   

Saira bắt đầu lôi ra đống đồ từ trong giỏ xách như dụng cụ may vá. Không phải cô chuẩn bị đi mua sắm hay sao?

   

“Fuafuafua, thật là một cô bé năng động.”

“A, xin chào buổi sáng, ông Kara!”

   

Trước kia thì cô ấy từng gọi ông ấy là Sir Domitrucovcon, nhưng sau khi vợ ông Kara bắt đầu phụ trách nấu nướng tại Xương Chó thì ông Kara đã trở thành khách quen nên họ cũng khá là thân thiết với nhau.

   

“Ta trông cậy Illias ở cô bé đấy. Tuy rất giỏi dùng kiếm nhưng về phương diện con gái thì cô ấy vẫn còn thiếu sót nhiều lắm.”

“Vâng!”

   

Tạm biệt Saira tràn đầy sức sống, chúng tôi đi về phía thương hội của Ban-san.

Vẫn như mọi khi, chúng tôi bắt chuyện với tiếp tân, đi qua phòng khách và Ban-san đi vào.

   

“Ồ, hôm nay có cả Karagyugjesta-sama đồng hành sao. Càng hiếm hoi là ngài lại khoác trên mình bộ giáp nữa.”

“Hôm nay là ngày nghỉ của Illias nên ta đang làm hộ vệ cho cậu nhóc ấy mà.”

“Ái chà chà, cả cậu nữa, chỉ trong thời gian ngắn mà đã trở thành nhân vật trọng yếu rồi. Thật là quá đáng sợ.”

“Nghe người ở chung tổ đội mạo hiểm giả với Quyền Thánh Gradna nói vậy thì tôi chỉ cảm thấy ông đang mỉa mai thôi đấy.”

“Gì cơ!? Làm sao mà cậu biết chuyện đó!?”

   

Tôi giải thích chuyện mình nhờ Gradna trông nom việc tập luyện của Ulffe hồi ở Garne.

Đương nhiên là những chi tiết liên quan đến Kim Ma Vương thì tôi giấu đi. Đại loại thì tôi chỉ nói rằng người nhìn trúng tài năng của Ulffe đã giới thiệu Gradna cùng với vụ việc của Parshro.

   

“Ồ, Quyền Thánh Gradna đó lại huấn luyện Ulffe sao… thật đáng sợ.”

“Nghe ông Kara nói vậy thì tôi thật sự cảm thấy điều đó rất đáng sợ đấy.”

“Ừm, cứ nghĩ đến quan hệ sức mạnh lại nghịch chuyển thì ta cảm thấy rét run cả người.”

“Hahaha… Cơ mà Ban-san cũng là người tuyệt thật đấy nhỉ.”

“Về thực lực thì tôi chỉ là người yếu nhất và phụ trách nhiệm vụ trinh sát mà thôi. Với lại phải gánh cả tiền rượu cho Gradna nữa cơ.”

“Chuyện đó… Một thời gian nữa thì ông ta sẽ đến Turize đó.”

“Cái… gì cơ…”

   

Ban-san chuyển từ khuôn mặt sầu thảm sang vẻ kinh ngạc. Ra là vậy, quan hệ giữa họ là như thế sao.

Thực lực của Gradna rất mạnh mẽ, nhưng nhân cách thì phải gọi là thuộc hàng dưới trung bình. Ông ta là một sư phụ không bao giờ có thể uốn nắn Parshro.

Có khả năng cao là ông ta sẽ dùng nơi của Ban-san làm chỗ trọ.

   

“Cảm ơn cậu đã cho tôi nghe được một tin tốt, khả năng cao là hắn sẽ đến chiếm cứ chỗ của tôi. Trong lúc này thì tôi phải sắp xếp nhà kho____chỗ ngủ mới được.”

   

Nhà kho, tôi vừa nghe Ban-san nói là sẽ để khách nhân ngủ tại nhà kho đó.

Quả nhiên là bạn cũ? Có lẽ quan hệ của họ cũng độc đáo lắm.

   

“Bỏ chuyện đó sang một bên, việc điều tra địa chất thế nào rồi?”

“Về chuyện đó thì Ekdoic-sama vẫn đang tiến hành một cách êm đẹp. Rất cảm ơn cậu ta vì đã liên tục mang tiêu bản về đây. Hơn thế nữa, cậu hãy nhìn đây này.”

   

Ông ấy nói vậy rồi trải ra một mảnh vải nhỏ lên bàn, chính giữa là một hạt màu trắng.

Nó vừa có hình dạng vặn vẹo vừa có cảm giác thô cứng… Không lẽ…

   

“Là… muối sao?”

“Khi Ekdoic-sama đào sâu xuống lòng đất trong hang động và tiến tới thì đã phát hiện một chiếc hồ dưới lòng đất. Vì mùi vị trong nước có chút mặn nên tôi mới thử kiểm tra vài tiêu bản được mang về… Và kết quả như cậu đang thấy đấy!”

   

Ồ, anh vừa làm chuyện gì vậy, Ekdoic.

Đúng là sợi xích của anh ta rất đa năng, nhưng không ngờ còn có thể biến thành mũi khoan nữa.

Về độ tiện lợi thì không phải anh ta chính là kẻ đứng đầu trong mấy nhân vật cheat ở đây hay sao.

…Có lẽ lần tới nên cho anh ta vào đội nghiên cứu ma pháp mới được.

   

“Chỉ là nó nằm ở sâu bên trong nên cần thêm thời gian để khai phá ra con đường để người bình thường có thể vào thu thập. Ngoài ra thì khác với nước biển, lượng muối có thể đạt được từ đó vô cùng ít. Song, mùi vị của nó lại vô cùng độc đáo và ngon hơn muối thường. Có thể xem nó như sản phẩm thoả mãn vị giác cấp cao của muối biển cũng được.”

   

Vẫn không đủ để phổ cập sao… Nếu mà xây dựng cơ sở sản xuất quy mô lớn khiến cái hồ đó cạn đi thì được không bù nổi mất.

   

“Cũng phải, tôi nghĩ hướng đi đó là đúng. Và nếu vậy thì việc giảm giá gốc của muối sẽ là phương pháp dự trù, chính thức thì nên tìm biện pháp nâng cao kỹ thuật vận chuyển sẽ tốt hơn. Tôi nghe rằng ngựa của Turize cũng mạnh hơn nước khác nữa.”

   

Ngựa của các hiệp sĩ được huấn luyện đặc biệt, nếu sử dụng chúng thì họ sẽ có khả năng phát triển dạng xe ngựa có thể vận chuyển số lượng lớn cùng với tốc độ nhanh giống như xe tải.

Đội nghiên cứu gần đây cũng đã làm được những thứ như vậy, tuy có vẻ như đang dùng vào việc cá nhân, nhưng nếu quốc gia cũng được hưởng lợi thì hẳn ho sẽ cho phép thôi.

   

“Tôi trông đợi vào cậu đấy. À đúng rồi, ngoài ra còn có vài khoáng thạch quý hiếm nữa. Mặc dù ở bên phía ngọn núi, nhưng Ekdoic-sama cứ liên tục báo cáo hết thứ này đến thứ khác.”

“Thiệt hả? Tên đó ưu tú quá đấy.”

“Ừm… Rốt cuộc cậu ta là mạo hiểm giả nào vậy. Đến cả tôi còn thua cậu ta trong kỹ năng trinh sát thì tay nghề không phải dạng xoàng đâu. Cậu ta cũng chẳng kể gì nhiều về bản thân.”

   

Thật khó mà nói rằng anh ta chính là vũ khí chuyên đối phó con người được nuôi dạy bởi Đại Ác Ma. Còn bảo rằng anh ta là người hâm mộ nhiệt thành của Lacra Salf thì chẳng có ích gì hết.

   

“Anh ta là mạo hiểm giả có tay nghề cao, sở hữu kỹ thuật của Ác ma tại Ma Giới Methys. Do cách biệt thế gian khá lâu nên cũng đã gây ra vài vấn đề, nhưng tôi có thể ghìm anh ta lại nên ông cứ yên tâm.”

“Sao cơ… Hèn gì mà cậu ta lại dùng kỹ năng trông không giống của con người…”

   

Chợt ông Kara vỗ bộp bộp lên vai tôi.

   

“Này, đó là cái tên tội phạm bị truy nã vì náo loạn tại lễ hội thu hoạch phải không?”

“Híc!”

“…Cậu diễn giả quá đấy. Hắn ta đã bắt cóc yếu nhân____ là thủ phạm bắt cóc cậu cơ mà.”

“Sao cơ… Hèn gì ánh mắt cậu ta lại hoang dại như vậy…”

“Vậy mà ông vẫn bắt tay với anh ta dù cảm thấy đáng nghi nhỉ, Ban-san.”

“À thì cũng do cậu ta gọi cậu là huynh đệ, lại còn rất hăng hái làm việc nữa…”

“Ông Kara thấy rồi đấy, vì anh ta đã biến thành kẻ tạo ra lợi ích cho Turize nên xin hãy giữ bí mật… Tạm thời thì Marito cũng biết chuyện.”

“Nếu bệ hạ đã ngầm thừa nhận thì ta cũng không cần thiết phải ra tay. Hay là xoá lệnh truy nã luôn cho rồi?”

“À…”

   

Nhắc lại mới nhớ, thủ phạm chính là Larheit, tên tội phạm thích hành hạ người khác như Parshro thì đã chết, tên cuồng chiến như Girista thì đang vừa điều trị vừa lang thang.

Thực tế thì Ekdoic hầu như chả phạm tội gì cả.

Đối với Marito thì Ekdoic là tội phạm đã bắt cóc người bạn của mình và khiến tôi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng nên cũng khó khẳng định rằng anh ta sẽ tha thứ. Nhưng chắc hẳn anh ta sẽ lý giải được tính hữu dụng của Ekdoic.

Có giá trị để đàm phán đấy.

   

“Lần tới tôi sẽ thảo luận với Marito. Đúng là nếu anh ta có thể đường đường chính chính đi trên phố thì chuyện gì cũng sẽ tiện hơn.”

“Thiệt tình, mặc dù không ngại việc lẩn trong bóng tối, nhưng tại đất nước có nhiều hiệp sĩ nhạy bén này thì di chuyển phiền phức thật.”

“Uwa, anh đang ở đây sao Ekdoic?”

   

Không biết từ lúc nào mà Ekdoic đã khoanh tay dựa vào cửa, có lẽ anh ta nghĩ vậy là ngầu nên mới tạo dáng như thế.

Ông Kara thì định cầm lấy thanh thương, nhưng có lẽ không cảm nhận được địch ý từ anh ta nên ông ấy lại trở về như bình thường.

   

“Cậu chính là Ekdoic sao? Tuy ma lực khá là hung mãnh, nhưng ta không cảm nhận được tà khí từ đó cho lắm.”

“Đương nhiên rồi, đừng có gộp tôi chung với bọn điên chỉ biết chém giết không để ý xung quanh. Tôi chỉ giết kẻ mình quyết định sẽ giết và không bán rẻ kỹ năng đã mài luyện vì điều đó.”

“Tôi không nghĩ đó là lời nên phát ra từ một tên đào hang đâu.”

“Đất đá thì không sao, cứ xem đó là luyện tập là được.”

“Lươn lẹo đấy.”

“Thế hiệp sĩ đó là sao vậy? Không dưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt cứ như chà đạp giá trị người khác.”

“Đó là Karagyugjesta Domitrucovcon, hiệp sĩ đội Ragdo giống như Illias đấy. Tạm thời thì ông ấy không xem anh là địch đâu.”

“Ồ, là Thần Thương đó sao? Tôi từng nghe lời đồn về ông ta.”

   

Thiệt hả trời, được cả mạo hiểm giả trong tối của Methys biết đến luôn sao.

Cả chuyện ném mũ trụ bắn rụng Wyvern cũng được biết đến ư.

Tự dưng muốn được một lần nghe người khác nói về lời đồn của các hiệp sĩ ở đây.

Tôi hơi bị tò mò với cái truyền thuyết “Phá Sơn” của ông Bol ghê.

   

“Đúng rồi, nếu anh đã quay về Turize thì Gradna sao rồi?”

“À, ông ta… Tôi bỏ xuống giữa đường rồi. Thiệt là bực cả mình.”

“Vậy à, bỏ ông ta xuống rồi à…”

   

Rơi tự do từ vị trí siêu cao. Nếu là Gradna thì chắc vẫn còn sống thôi.

Nếu chết thì có lẽ hiện giờ đã có liên lạc gì đấy rồi.

   

“Gradna đã hỏi về vị trí của làng tộc Hắc Lang. Ông ta bảo muốn xem cách chiến đấu của bộ tộc Ulffe nên e là đã ghé qua đó rồi.”

“Có sao không đấy? Gradna còn từng thương hại hoàn cảnh của Ulffe nữa mà.”

“Chuyện đó thì tôi cũng đồng cảm, nhưng cả tôi cũng hiểu được rằng có giết tất bọn họ cũng chẳng tạo ra ảnh hưởng gì tốt với Ulffe. Hẳn là ông ta cũng sẽ biết thôi.”

   

Hai người này trông ghét bỏ nhau mà lại thân thiết thật đấy.

Tạm thời thì chắc sẽ có một hai người Turize đã tiếp nhận phép Nhập Hồn đang lưu trú tại đấy.

Có lẽ không xảy ra vấn đề vì nguyên nhân rào cản ngôn ngữ đâu. Chuyện khác thì mới đáng lo.

   

“À, tiện thể thì Ban-san này ngày xưa cũng từng là đồng bọn mạo hiểm giả của Gradna đó.”

“Cái gì cơ… Ông... vất vả lắm phải không!”

“Cậu cũng hiểu điều đó sao!”

“Cái trò hề gì đây.”

   

Hai người họ bắt lấy tay nhau, mà đúng là cả hai chẳng biết nhiều về đối phương lắm.

Con người có thể thân thiết nếu có cùng thứ mình thích, nhưng khi có cùng kẻ mình ghét thì lại càng đoàn kết hơn nữa.

Theo một mặt nào đó thì có lẽ họ sẽ trở thành một cặp hay ho đấy.

   

“Mà chúng ta nói tới đâu rồi ấy nhỉ. À, tới đoạn Ekdoic phát hiện ra vài khoáng thạch quý hiếm.”

“Ừ, do sẵn dịp nên tôi định mở rộng hang động theo ý thích của mình, lúc đó thì tại tìm thấy nhiều thứ khác.”

“Có lẽ cũng nên đến xem qua chỗ ở của anh rồi.”

   

Không khéo anh ta còn làm ra mấy đế quốc dưới lòng đất không chừng. Thật quá đáng sợ.

Lỡ mà khiến anh ta dỗi thì có khi lại la làng “Tôi sẽ là Ma Vương mới!” không chừng.

   

“Lần này tôi chỉ đến để báo cáo chuyện đã quay về Turize thôi. Nếu không có việc gì khác thì tôi về đây.”

“Lý do đầy lễ tiết đấy, anh đã lan truyền chuyện huân chương của Lacra chưa?”

“Đương nhiên rồi. Bây giờ chuyện của cô ta đang được đồn đại rất nhiều giữa các mạo hiểm giả. Thật không có gì sảng khoái hơn khi biểu cảm đau khổ vì dần mất đi vị thế của cô ta hiện lên trước mắt!”

   

Anh ta cười vô cùng sảng khoái như ác nhân vậy, ấy vậy mà vẫn lan truyền tin đồn cơ. Tôi thật chả hiểu đây là tiểu nhân hay người hùng nữa.

   

“Người quen của cậu toàn mấy kẻ quái lạ thật đấy.”

“Cái gì cơ!? À không, chuyện đó thì không phủ nhận được.”

“Tại sao cơ chứ?”

“Khi đã tăng thêm một người thường như tôi thì không thể phủ nhận được sự dị thường xung quanh người huynh đệ.”

“Cậu mới là người quái dị đấy!?”

“Cái gì cơ!? Này, Thần Thương, đừng có hiểu nhầm. Mặc dù trong đám người quen của anh ta thì tôi là hành động khá nhiều, nhưng về nhân cách thì lại vô cùng bình thường đấy. Đừng có gộp tôi chung với Quyền Thánh Gradna hay Lacra Salf!”

   

Cũng phải, chỉ cần không đụng đến Lacra thì cái tên này vô cùng ưu tú.

Hiểu chuyện, có thành tích, bị quây quần bởi đám người nhân cách chả ra gì mà vẫn có thể chung đụng với họ, mạng sống cũng không thèm tiếc…  A, cái tên này là nhân vật lớn mới đúng.

   

“Hừm… nghe cậu nói thế thì ta cũng thấy thốn thật.”

“Ông đau gì cơ chứ. Khi nào Marito hay Illias bị lôi ra làm ví dụ thì hẵng như vậy.”

“Không đâu, về độ phá cách của Gradna thì ta cũng biết chứ, cơ mà đó là kẻ có thể chém giết với Sir Ragdo đấy.”

   

Đúng thế, Gradna chính là đối thủ của hiệp sĩ cấp trên nổi tiếng của ông Kara.

Không cần phải nói, chưa ai có ý định khiêu chiến Sir Ragdo cả, ngoài mặt thì ông ấy chính là người mạnh nhất Turize.

Và Gradna lại ngang hàng với ông ấy, cùng đó là Lacra cũng được xếp bên cạnh.

Liệu cuối cùng thì cô ta có trở nên mạnh như vậy không?

   

“Trước mắt thì tôi sẽ thử xem có giúp Ekdoic có thể tự do hành động tại đây không. Sau này có đi thuê người đào khoáng rồi vận chuyển thì cũng cần có hộ vệ. Những lúc như vậy mà không thể mượn dùng hiệp sĩ thì khó thật.”

“Nếu được thì cũng tốt, nhưng anh không cần phải miễn cưỡng. Tôi chỉ cần yên tĩnh sống trong hang rồi lắng nghe danh tiếng của Lacra Salf là được.”

“Sao không thử tìm thêm lẽ sống khác đi? Dâng cả cuộc đời cho Lacra thì tôi chỉ cảm thấy như anh vô cùng yêu thích cô ta thôi đấy.”

“Thế thì không được.”

   

Uwa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc luôn.

Không hề có tí xíu tình cảm nào.

Trong khi cô ta vừa là mỹ nhân mà dáng vóc cũng đẹp nữa, mặc dù tính cách thì tệ hại.

   

“Huynh đệ, thế thì không ổn lắm. Anh có gì gợi ý không?”

“Nói tận hai lần luôn cơ. Chỉ cần làm thêm việc Ekdoic muốn làm là được thôi mà.”

“Chuyện muốn làm… Cũng phải, hiện tại thì tôi muốn trợ giúp cho Ulffe thành công.”

“Nghe cứ như nhà nghiên cứu lai giống ấy. Có khi anh lại hợp với việc chăm sóc động vậy đó?”

“Động vật ư? Bọn chúng lúc nào cũng chạy vào hang động nên phiền chết đi được. Một đám súc sinh đắc ý chỉ vì người ta không ăn thịt. Chỉ có mỗi lúc ngủ là chúng còn yên ổn.”

   

Thế không phải là được bọn chúng làm nũng sao? Đằng này hơi bị ghen tị đấy?

Theo góc nhìn động vật thì chắc anh ta giống như đứa con hoang dã vì được Ác ma nuôi lớn nhỉ?

Anh ta cũng dùng xích như sợi roi và trông giống một kẻ sai sử ma vật vậy. Ulffe cũng thân thích hơn nữa.

   

“Cơ mà anh không ăn thịt sao? Trong đống vật tư cung cấp lần trước có cả thịt khô nữa, hay là để tôi bỏ nó ra nhé?”

“Ừ, nếu được thì xin hãy tăng số hoa quả. Do thừa thãi nên tôi mới ném cho bọn thú vật kia, thế mà chúng lại chạy đến đòi ăn không biết bao lần. Quăng đi cũng vô dụng.”

“Cái đó gọi là thả mồi đó, nhờ vậy mà bọn chúng mới chạy tới chỗ anh đấy.”

“Không thể nào… Ác ma đều cảm thấy nhục nhã khi không thể tự mình săn bắt được cơ… Bộ bọn chúng không có tự tôn ư!?”

“Làm gì mà có.”

   

Ưm, Ác ma không ngờ có lòng tự trọng cao gớm.

Khoan, có lẽ chính vì vậy mà sau khi Ác ma bố bị giết, Ekdoic mới làm việc cật lực như thế…

Sau đó thì tôi nhờ Ban-san chuẩn bị hoa quả và đồ tạp dụng thích hợp cho Ekdoic mang theo.

Và rồi anh ta tạo dáng quái lạ gì đấy rồi rời đi. Nếu không có màn cuối thì mọi thứ đã hoàn hảo rồi.

Tôi có cảm giác tên này với Marito sẽ có thể làm thân, phải sớm thương lượng mới được.

   

“Nói sao nhỉ… cậu ta cứ như tên đần vậy.”

“Đừng nói vậy chứ, bản tính của anh ta tốt lắm đó… dù là đần thật.”

   

Sau khi trò chuyện với Ban-san một lát thì chúng tôi rời khỏi.

Kế đó thì tôi cứ la cà khắp khu phố và tận hưởng ngày nghỉ.

Nếu là Illias thì sẽ hay càu nhàu, còn ông Kara thì cũng cùng tận hưởng với tôi. Thật là thoải mái.

Vì đã có dịp nên tôi muốn đến nơi bình thường không thể đến vì có Illias.

   

“Nên là tôi đã đến rồi đây, nhà tắm công cộng!”

“Gì vậy, hoá ra là nhà tắm sao.”

   

Ở thế giới này có nhà tắm công cộng.

Khi ở nhà riêng thì rất khó để tắm bồn, chủ yếu mọi người chỉ lau người bằng khăn đã nhúng qua nước thường hoặc nước ấm.

Bởi vì họ phải tốn công múc nước từ giếng rồi đun nóng nó.

Họ không thể nào có bồn tắm đun bằng củi như Nhật Bản được.

Đương nhiên là chỉ việc chuẩn bị một bồn tắm có thể duỗi chân cũng đã rất khổ cực rồi.

Thế nhưng vẫn có những ngôi nhà lắp đặt bồn tắm.

Nhà Illias chính là thế. Do có thể dùng ma pháp tạo ra nước và lửa nên tiêu tốn ít thời gian hơn và có thể đổ nước ấm đầy bồn.

Song, người có thể học ma pháp cơ bản đó phải sở hữu cấp bậc nhất định, hơn nữa phải còn là hiệp sĩ hoặc quản sự.

Do tính tiện lợi nên nó đã trở thành cơ sở sinh tồn cho hiệp sĩ và tri thức bắt buộc cho hầu gái.

Đối với người bình thường, nếu muốn vào trong bồn tắm đủ rộng để duỗi chân thì sự tồn tại của nhà tắm công cộng là không thể thiếu.

Với một đất nước sinh hoạt dựa vào mạch nước ngầm như Turize thì làm thế có chút xa hoa, nhưng nếu sử dụng ma pháp hoặc ma thạch liên quan đến nước và lửa thì vẫn có thể xoay sở được.

Vì thế, phần lớn những người điều hành nhà tắm công cộng đều học ma pháp, sử dụng chúng để lấy nước và hâm nóng.

Để duy trì nhiệt độ thì họ sử dụng ma thạch có đặc tính hấp thu và phát nhiệt.

Ban ngày thì để nó dưới ánh nắng mặt trời, đến chiều thì cho vào trong nước là nó sẽ phát huy được khả năng duy trì nhiệt độ cao.

Bình thường thì nước nóng không được thay thế. Tuy có chút bận tâm về mặt vệ sinh, nhưng có vẻ cứ hết thời gian mở cửa thì họ dùng ma pháp để lấy tất cả rác tồn trong nước.

Tiện thể thì tên người hiện đại nào đó đã trợ giúp kha khá trong chuyện này.

Đối với văn hoá thân cận với mình thì tôi luôn tích cực hành động đó.

Cơ mà ngay thời điểm bắt đầu áp dụng và định tận hưởng thì Illias lại trở thành hộ vệ của tôi.

Do vậy mà từ khi nhà tắm công cộng được cải thiện thì tôi vẫn chưa một lần đặt chân vào.

   

“Thì tại vì Illias trở thành hộ vệ nên tôi đâu thể đến mấy chỗ như thế này được.”

“Cậu nói cũng phải. Để cô ấy mặc giáp đứng bên cạnh thì không chỉ xấu hổ thôi đâu.”

   

Tiện thể thì ở đây không có khu tắm chung. Do lời dạy của Yugura giáo nói về quan hệ nam nữ giống như Thiên Chúa giáo nên khu vực tắm của hai giới vẫn được phân ra theo quan điểm chung.

Dù sao Yugura cũng là người thuộc thời đại 100 năm trước, lúc đó thì không có chuyện tắm chung gì cả.

Việc tên đó cố tình để lại lời dạy nhằm thao túng phong tục chứng tỏ ngày xưa ở đây cũng từng tồn tại khu vực tắm chung không chừng.

Cứ xem như tôi cảm thấy biết ơn về chuyện đó vậy. Ừ thì tôi cũng có thể tận hưởng nếu có nó, chỉ là tôi không đủ tự tin để kiềm chế dục vọng bản thân.

Chúng tôi đi vào trong và trả tiền. Mặc dù tỉ giá khá giống với thời hiện đại, nhưng với người ở thế giới này thì giá cả lại có vẻ khá cao.

Chắc là chỉ đủ cho người bình thường sử dụng một tuần một lần nhỉ.

Nếu là sở thích thì số lượng sẽ tăng thêm một chút.

Chuyện người thích nhà tắm công cộng dù vẫn có bồn tắm ở nhà vẫn không thay đổi.

Tôi cởi đồ tại phòng thay đồ rồi bước vào trong.

   

“Quả nhiên là vẫn mới mẻ thật.”

   

Đương nhiên là nó cũng không thể giống như suối nước nóng được lót gạch nền.

Nơi này được làm bằng đá, ánh sáng cũng có chút tối, cảm giác như đột nhiên bước vào phòng xông hơi vậy.

Trước tiên thì tôi lấy chiếc ghế gỗ, ngồi bên cạnh chỗ tắm để rửa mình.

Do người Nhật Bản ngâm mình khá nhanh nên chỉ cần xối nước lên người là xong. Còn ở thế giới này thì thời gian lại kéo dài, và mấy kẻ đến đây phần lớn đều rất bẩn.

Tuy vẫn làm sạch định kỳ, nhưng phương diện vệ sinh vẫn chẳng tốt lắm.

Ở đây cũng chuẩn bị sẵn cả đồ chà rửa, chỉ là vẫn nên tự túc thì hơn.

Thời gian đầu thì tôi còn muốn có dầu gội và dầu xả, nhưng nếu chỉ là mùi cơ thể thì có thể tẩy rửa bằng nước. Về mùi hương thì chỉ cần dùng nước hoa hay tinh dầu lúc tắm xong là được.

Ngược lại thì tôi còn cảm nhận được một chuyện mỗi khi đến nhà tắm công cộng tại đây… Đó là tên nào tên nấy cũng sở hữu dáng vóc ngon nghẻ.

Cũng không phải tôi có hứng thú gì, nhưng nhiều cơ thể săn chắc quá lại khiến tôi có chút ghen tị.

Mặc dù cấp bậc quý tộc cũng có người to bụng, cơ mà người bình thường thì chủ yếu là lao động chân tay quanh năm suốt tháng.

Ở đây không hề có xe hơi nên họ phải đi bộ để di chuyển mỗi ngày.

Về thức ăn thì nhiều thứ phải vào núi rừng mới thu thập được, đương nhiên là không thể mập nổi rồi.

Tiện thể thì mấy hiệp sĩ còn đặc sắc hơn nữa. Chỉ cần nhìn thôi là đã biết ngay đó là cơ thể của hiệp sĩ.

Tuy ông Kara khá thấp, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được đống cơ bắp cuồn cuộn. Cho dù bảo ông ấy có thể tay không giết gấu thì tôi cũng có thể hiểu được.

   

“Sao cậu cứ nhìn chằm chằm cơ thể ta vậy?”

“Tôi đang nghĩ ông luyện tập dữ dội thật ấy mà.”

“Cậu mới là yếu đấy chứ. Cậu mà cải trang thành nữ thì chắc vui lắm.”

   

Không vui tí nào hết. Vốn dĩ xét đến khung xương thì đã khó rồi.

Thật ra sau khi đến dị giới thì cũng có chút tác dụng. Tôi cảm thấy mình có thêm chút cơ bắp và bớt thịt thừa đi rồi.

Mặc dù cũng không đến mức bụng sáu múi cơ bắp căng tràn.

Thể hình tôi thuộc kiểu trung bình cơ, chỉ là sang thế giới này thì lại trông như cọng giá vậy.

Illias thì chắc cơ bắp trên cánh tay dữ dội lắm. Do sợ con tim tổn thương nên tôi chẳng muốn nhìn cho lắm.

Sau khi lau người thì tôi bước vào bồn tắm. Chỗ này cũng rất rộng nên chứa được khá nhiều người.

Tuy bồn tắm nhà Illias cũng có thể duỗi chân, nhưng hai tay thì chỉ có thể đưa ra ngoài. Về điểm đó thì đúng là ở đây vẫn tốt hơn nhiều.

   

“Ái chà, không phải đó là người bạn của ta sao.”

“…Sao anh lại ở đây chứ hả, Marito?”

   

Do sương mờ nên tôi không thể trông thấy toàn cảnh, nhưng khi bước vào rồi thì tôi lại có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới làn sương.

Ở đó chính là tên đàn ông đang ngâm mình với những giọt nước ấm tí tách rỏ xuống – Marito Turize, Quốc Vương Turize.

Bình luận (0)Facebook