• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1.2: Em gái tôi là năm nhất Học Viện Hoàng Gia Nữ hiệp sĩ bậc nhất

Độ dài 1,621 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-11 19:45:15

“Sẵn sàng. Cứ bắt đầu trước khi cô mất nhuệ khí – hmm!?”

Tiểu thư Yuzuhira áp sát tôi.

Cô dùng tốc độ kinh hồn thu hẹp khoảng cách.

Nhanh hơn cả Suzuha.

Tôi bất giác bàng hoàng.

“Wow. Sợ thật…”

Cũng nhờ dáng vóc cao ráo, cân đối lý tưởng của một nữ hiệp sĩ.

Đến dân nghiệp dư như tôi cũng biết.

Dẫu vậy, vùng ngực cô ấy lại được ban thứ sánh ngang hai quả dưa hấu khổng lồ.

Ngực Suzuha cũng bự một chín một mười với cổ.

Vác cặp núi đó tôi tưởng sẽ làm cô ấy chậm hơn.

Nhưng Tiểu thư Yuzuhira vẫn lao tới không màng bộ ngực khủng của mình.

Theo quán tính chỗ mỡ thừa ấy rung động mạnh.

“... A.”

Bị đống suy nghĩ ngu si phân tâm, cô ấy đã kịp đến chỗ tôi.

Có lẽ cô ấy không định nương tay tí nào.

Cơ thể tôi theo bản năng nhận ra không tài nào chống lại con người này.

Tiểu thư Yuzuhira tung cú đấm thẳng toàn lực. Đòn chết người ấy nhắm thẳng bản mặt tôi.

*****

(Yuzuhira POV)

Yuzuhira Sakuragi được biết với biệt danh khiếp sợ như Nữ Thần Giết Chóc hay Vị Thần Chiến Tranh, một nhân vật huyền thoại được các đồng minh tôn thờ là Nữ Thần Chiến Thắng, còn kẻ thù thì xem như Tử Thần.

Diện mạo tựa nữ thần cùng kỹ năng chiến đấu ác liệt hoàn toàn phù hợp với biệt danh.

Là con gái cả của Công Tước Sakuragi, Yuzuhira được lệnh ép ra chiến trường năm 10 tuổi. 15 tuổi cô nhập học Học viện Hoàng gia Nữ hiệp sĩ bậc nhất, đồng thời số quân giặc cô giết là hơn 100.000 người.

Bài tuyển sinh thực chiến vào trường là trận đấu tay đôi với vị hiệp sĩ top đầu. Đó đã là truyền thống trong 100 năm qua, ngụ ý giám khảo không muốn mất mặt thì đừng để thí sinh đánh bại.

Rõ ràng là Học viện muốn gây áp lực nếu giám khảo bại trận.

Yuzuhira đã phá bỏ tục lệ ấy – cô đã thắng vị giám khảo.

Ai nấy đều sốc và khen ngợi rằng không hổ danh là Yuzuhira.

Cô được đề cử vị trí Hội trưởng hội học sinh ngay năm nhất như lẽ hiển nhiên, tiếp tục chuỗi thắng ở mọi bài thi.

Nhưng cô không lơ là luyện tạp dù dễ dàng vượt qua thử thách.

Dần dần trưởng thành, cô bắt đầu xem mình là người mạnh nhất thế giới.

Dẫu.

(Không được ư!? Không, hơn cả thế–!)

Bắt đầu bằng một cú đấm toàn lực.

Có thể kết liễu đối thủ trong một đòn – Sát kỹ của Yuzuhira.

Vì là người anh Suzuha công nhận, cô ấy nghĩ đối phương sẽ né dễ như bỡn.

Nhưng.

(Thay vì né tránh, anh ta lấy đầu chặn như không…!?)

Xét về thắng cuộc thì một đòn này đã đủ chấm dứt trận đấu.

Bản năng trong Yuzuhira vô thức thừa nhận thất bại áp đảo trước cậu trai.

Toàn thân cô run rẩy.

Bản năng nguyên thủy của con người trỗi dậy khi lần đầu tiên đối mặt thứ sức mạnh vượt trội hơn – một người đàn ông mạnh hơn cô rất nhiều.

Giờ là lúc Yuzuhira nếm trải nỗi sợ ban sơ dấy lên bởi bản năng sinh tồn, chính nỗi sợ hãi cô vô thức gây cho bao kẻ thù đối đầu và cả những đồng đội chứng kiến. Đơn giản chỉ có vậy. Khiến cô nhận thức mình yếu đuối ra sao.

Đồng thời, sâu tâm hồn Yuzuhira nhen nhóm những ham muốn của phái nữ.

Chính bản năng hoang dã khao khát trở thành bạn đời bên một người đàn ông mạnh mẽ vượt xa cả cô.

Tâm trạng cô như vậy mà anh trai Suzuha còn sát muối với lời lẽ thốt ra.

“Ờ… xong rồi à?”

“Ngh–!?”

Anh Suzuha nghĩ liệu Yuzuhira có chấp nhận chỉ tung một cú đấm vô tác động.

7e3111d1-cc5f-4624-8fc1-8bdf85827fc9.jpg

[note60461]

Thực lòng, cậu tưởng bấy nhiêu là đủ để nhận phần thưởng rồi.

Nhưng với Yuzuhira không hơn gì khiêu khích ngụ ý trình cô chỉ tung nổi một cú đấm.

Cái nhìn của anh ta như thể xem mình đấm được một đấm là xong.

Dĩ nhiên hoàn toàn là hiểu lầm.

“C-Chưa xong đâu!”

Yuzuhira tung loạt đòn công kích gồm đá cao, back fist, động tác giả, móc mắt, khóa khớp – mỗi đòn đánh đều hoàn hảo đều là đỉnh cao cuộc đời Yuzuhira.[note60460]

Tâm thế tập trung cao độ, dường như linh hồn Yuzuhira rút hết sức lực tích trữ khi ngủ mà cô tung loạt đòn cực thấm.

Tuy nhiên.

Giữa làn sóng công kích, không một đòn nào hề hấn anh trai Suzuha.

*****

Kể từ lúc Yuzuhira-san gạ kèo đấm nhau đã vài ngày trôi qua.

“Suzuha, hôm nay ăn hamburger nhá.”

“Yay! Em yêu hambuger anh hai làm lắm, mọi kết cấu miếng thịt đều rất ngon.”

“Chỉ là loại xay thô đặc biệt thôi mà.”

Bọn tôi đang ăn tối thì Yuzuhira-san lại ghé cùng người khác là một ông chú.

“Buổi tối tốt lành, Yuzuhira-san. Ờm cho hỏi vị này là?”

“Ta là ch– họ hàng xa Yuzuhira.”

Cha! Ông ấy vừa định nói vậy hả!

Ông chú trung niên trông giống quý tộc điển hình này hẳn là cha Yuzuhira-san.

Không lẽ là một trong tam đại Công Tước ở quốc gia này…?

“Ta chỉ là bà con xa của Yuzuhira nên đừng trang trọng quá.”

Ông ấy ngăn tôi nhảy dựng lên rồi cười nói.[note60459]

“Không cần rườm rà, cứ gọi ta là Arthur.”

Arthur? Đó là tên gia chủ hiện tại nhà Công Tước Sakuragi mà!

Thường dân như tôi cũng biết ông ấy nổi tiếng cỡ nào!

“Yuzuhira-san tới đây có việc gì không…?”

Tôi liếc sang Yuzuhira-san và cô ấy cười gượng đáp.

“Ấy chà chà, anh trai Suzuha-kun nhỉ? Như đã nói, không cần bận tâm về chúng tôi. Tôi chỉ là một học sinh không dính líu gì tới quý tộc hay thường dân và cha tôi– Arthur-dono ở đây– cũng bảo đừng lo lắng chi.”

“Được rồi…”

Nghe nhẹ nhõm phết.

Tôi không muốn rước họa vì lỗ mãng gì đâu.

Đồng nghĩ việc bọn tôi phải làm tốt trách nhiệm hiếu khách trước những quý tộc nổi tiếng này.

“Sẵn nhà tôi ăn tối là hamburger. Hai người muốn dùng bữa không?”

“Được thì tốt quá.”

Ông ấy khá thẳng thắn ha?

Nhưng ông ấy là gia chủ một quý tộc lớn mà nhể? Không nếm thử có sao không?

“Anh trai Suzuha-kun, đừng lo về tôi hoặc cha tôi. Dù là gia chủ nhà quý tộc thì khi ra chiến trường cũng chẳng có thời gian nếm niếc. Nên chúng tôi thường không hay làm vậy.”

“Xin đừng đọc suy nghĩ tôi giùm.”

Với lại, ông ấy không phải gia chủ quý tộc mà là họ hàng xa mẹ trẻ ơi.

Họ chắc quên bà nó rồi.

Bất ngờ là hambuger nấu cũng khá nhiều.

Công Tước hét lên, “Ngon! Ngon quá!” trong khi ngấu nghiến thậm chí còn xin thêm. Yuzuhira-san cúi đầu cũng xin thêm đồ ăn.

Cuối cùng chỗ hamburger tôi làm cho Suzuha đều bay sạch.

Suzuha nước mắt đầm đìa liếc xéo nhưng vị Công Tước chẳng hề quan tâm, Yuzuhira-san ngoảnh mặt đi bình thản huýt sáo.

Rốt cuộc món ăn nhà tôi đã được hai vị khách bất ngờ đánh giá cao.

“Phewww, lâu lắm rồi ta mới ăn no như này.”

Tâm trạng phấn khởi, Công Tước vỗ nhẹ bụng. Song tôi định hỏi lý do đằng sau chuyến thăm.

“Vậy điều gì mang hai người tới đây?”

“À chuyện đó.”

Sựt nhớ ra, Công Tước quay sang tôi.

“Ta nghe nói một tên đàn ông đã đánh bại con gái ta–Yuzuhira.”

“... Hể?”

“Không phải khoe nhưng con gái ta–Yuzuhira là mạnh nhất và xinh đẹp nhất trên đời. Con bé đừng hòng cưới một gã thường dân!”

“K-Khoan đã, cha à!?”

“Vâng cũng có lý.”

Yuzuhira mạnh vô đối và đẹp điên đảo là sự thật khách quan, việc người cha cảm thấy vậy không gì là sai.

Yuzuhira-san đỏ mặt phản kháng nhưng cha cô vẫn tiếp tục.

“Tuy nhiên, tên đàn ông đánh bại con gái ta mà không động tay động chân. Đó là thứ ta không cam tâm, vì vậy ta đến đây để tận mắt gặp tên đó.”

“... Hả?”

Mới mấy ngày trước, Yuzuhira và tôi đã nổ cuộc đấu.

Ít nhất theo quan điểm bản thân đúng hơn là Yuzuhira đơn phương tẩn tôi cơ.

Đến phút cuối, cô ấy òa khóc chạy đi bỏ lại tôi còn ngơ ngác chả hiểu chuyện gì diễn ra.

“Ủa ủa, tôi mới là đứa bị đánh mà?”

“Không không. Vậy cậu chưa rõ rồi.”

Yuzuhira nhún vai mặc kệ tôi phản đối.

Bỏ qua sự thật cô ta đánh người khác thì thái độ rất có vấn đề.

“Anh trai Suzuha, nghe này? Trên thế giới chỉ có mỗi anh là chịu một đòn của tôi mà không hề hấn. Cú đấm toàn lực đó đủ một hiệp sĩ cấp cao gục tại chỗ ấy.”

“Rồi mắc mớ cô lôi thường dân ra làm gì?”

Vẻ tự tin sức mạnh không biết kiếm đâu ra cứ bỏ sang bên, tôi muốn nói dùng đòn tấn công nguy hiểm đó đánh người khác chả hay tí nào.

Đáp lại câu phản đối chính đáng của tôi, Yuzuhira hốt hoảng.

“Tại tôi tưởng anh trai Suzuha có thể chịu được. Và anh cũng đâu có sao?”

“Cô nhận thức muộn màng rồi đấy.”

“Kết quả mới quan trọng! Tôi là con nhà quý tộc lớn và tôi luôn được kì vọng mang thành quả tốt.”

“Rất tuyệt đúng không?” Yuzuhira ưỡn ngực tự hào nói. Tôi ngập ngừng trả lời.

Hình như chủ đề vừa rẽ sang hướng khác nhưng tôi chả can đảm tranh cãi với quý tộc. Thôi tôi có nói gì thì quên đi.

“Chính xác cô muốn tôi làm gì?”

Tôi cần câu trả lời. Yuzuhira-san lập tức phản hồi như thể đoán trước câu hỏi.

“Tôi nghe đồn anh Suzuha-kun hiện vẫn luyện tập cho Suzuha-kun. Tôi muốn tận mắt được xem.”

Bình luận (0)Facebook