• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3 : Phù thủy trong khu rừng

Độ dài 4,293 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 07:56:39

Translator: Hanyu fan

***

Có một bát canh để ở trên bàn.

Uống một hớp canh đầu tiên, tôi nhanh chóng hoàn toàn bị đánh úp bởi cảm giác ngây ngất.

Đã được một khoảng thời gian rồi tôi chưa được cảm nhận lại cái cảm giác khi cổ họng được thức ăn ấm nóng đi qua, vì vậy tôi không thể nhịn được phát khóc.

“Thật hạnh phúc ~”-Ruri

“Hoặc khóc hoặc chỉ ăn thôi. Đừng có mà làm cả hai việc cùng lúc như vậy. Muốn ăn kèm với ít thịt không?”-Bà phù thủy

“CÓ!!”-Ruri

Tôi thưởng thức khoảnh khắc sau khi cắn một miếng thịt ngon ngọt đậm đà.

Trong khi tôi đang tự mình thưởng thức bữa ăn, tôi cảm thấy vui vì bản thân mình đã gặp được một người tốt bụng.

Sau cú sốc ban đầu, cô, kẻ được coi là nghi phạm giết người khát máu thực tế là không phạm tội. Thay vào đó, cô lại phải mổ xẻ máu me một con thú hoang để chuẩn bị cho bữa ăn tới. Khi cô rời khỏi căn lều và đi thẳng về phía chỗ tiếng chuông huyên náo, thì bà ấy đã gọi tôi lại. Và thế là vụ đó xảy ra, bà nhận thấy cô nàng đã ngất xỉu mất rồi.

*

Một sự hiểu nhầm không hề nhẹ….

Nhưng mà tôi mừng vì bà ấy đã đi ra ngoài để tìm cách chữa thương cho tôi, và cho tôi thức ăn ấm nóng.

Lần đầu tôi không có ấn tượng tốt về bà ấy bởi vì ngay sau đó tôi đã ngất xỉu. Bây giờ, tôi có thể thấy bà ấy cũng chỉ là một bà già bình thường mà thôi.

Mặc dù ấn tượng đầu tiên của tôi về bà ấy là một người rất nghèo khổ bởi khuôn mặt khắc khổ của bà, một người như thế lại đưa thức ăn cho người khác chắc hẳn không phải là người xấu.

Theo những câu truyện cổ tích tôi đọc về những mụ phù thủy đối xử thân thiện với những nhân vật nào thì chắc chắn người đó sẽ trở thành nạn nhân, chỉ là ăn xong rồi thì suy nghĩ này mới thoáng qua tâm trí tôi. Tuy nhiên, ngay bây giờ tôi không thực sự quan tâm về những điều đó. Ưu tiên đồ ăn ngay trước mặt tôi đã!

Tôi quan sát khắp xung quanh để xác nhận vị trí bếp lửa mang đến cho tôi cảm giác ấm cúng bây giờ.

“Cuối cùng đến bây giờ mới tỉnh, cô đã ăn không ít khổ nhỉ? Ta ngay từ đầu thực sự không có bất kì cảm xúc gì với Nadarsia, nhưng mà việc này chỉ làm giảm hảo cảm của ta đối với họ mà thôi. Ta không biết bất cứ điều gì về cái lời tiên tri cũ rích đó, nhưng việc đi xa đến mức là bắt cóc người từ thế giới khác thì…”

Tay tôi ngừng lại và tôi bắt đầu nhìn chăm chú vào bà cụ.

“Tại sao bà biết được việc đấy? Tôi vẫn chưa kể với bà điều gì hết.”-Ruri

Tôi thậm chí còn không kể với bà ấy về nguồn gốc của mình, nhưng nghe lời bà ấy nói thì dường như bà ấy đã biết rõ mọi thứ đã xảy ra.

Bà cụ cười toe toét và ngẩng đầu nhìn lên trần nhà

Tôi cũng làm tương tự và nhìn lên khắp xung quanh nhưng mà chỉ thấy khoảng không trống rỗng ngoài ra chẳng có thứ gì cả.

“Lũ trẻ đó đã kể cho ta.”-Bà phù thủy

‘Lũ trẻ’ mà bà ấy nói. Nhưng mà ở đây chỉ có tôi với bà cụ thôi mà.

Tôi giờ thậm chí còn bối rối hơn trước đó nữa.

“À, cô sẽ không thể nhìn thấy khi chúng ở trạng thái này đâu. Hừm, xem nào, trước khi đến được đây, cô có nghe thấy một âm thanh nào hay bất cứ thứ gì khác không?”-Bà phù thủy

“Âm thanh… à! Tôi có nghe thấy, thực ra thì nghe giống tiếng chuông. Nó sẽ luôn dẫn tôi đến nơi có nguồn nước và thức ăn.”-Ruri

Sau khi nói như thế, âm thanh tương tự vang lên như thể chúng đang cố nói ‘Đúng thế! Chúng tôi đang ở đây!’.

“Đó là giọng nói của những tiểu tiên. Thực ra, đang có rất nhiều tiểu tiên trong căn phòng này.”-Bà phù thủy

Tôi lướt nhìn xung quanh thêm một lần nữa nhưng mà kết quả vẫn chẳng nhìn thấy gì cả.

“Từ những gì tôi có thể thấy thì cô có khá nhiều sức mạnh ma thuật. Tuy nhiên, việc không thể nhìn thấy họ thậm chí với nguồn ma thuật như thế thì chỉ có nghía là cô không thông thạo trong việc sử dụng phép thuật. Bất kể đồ có tốt đến đâu đi chăng nữa mà người sử dụng chỉ là c*t, thì đồ tốt đấy cũng sẽ không được sử dụng nhiều.”-Bà phù thủy

Không có khả năng sử dụng thứ mình đang có. Ví dụ điển hình như một chiếc TV không bật nguồn. Nói cách khác, tôi chỉ việc phải tìm nút ‘nguồn’ ở đâu thôi…

Với suy nghĩ đó, tôi một lần nữa sử dụng trí tưởng tượng của mình hình dung họ có thể trông như thế nào cũng tương tự với việc mà tôi tạo ra lửa vậy. Sau khi tôi làm thế, đột nhiên tôi cảm thấy tầm nhìn của mình được mở rộng.

Điều tiếp theo tôi biết đó là tôi đang nhìn thấy những tiểu tiên với kích cỡ chỉ bằng bàn tay đang lơ lửng khắp căn phòng.

“Woah!!”-Ruri

Tôi ngã ra khỏi chiếc ghế bởi vì cảnh tượng đáng kinh ngạc đang diễn ra trước mắt.

Sau khi chú ý thấy điều này, những tiểu tiên tụ tập quanh tôi để kiểm tra xem liệu tôi có ổn hay không.

'Bạn có ổn không?'

'Có đau không?'

“Mình ổn… chờ đã… hử? Mình có thể nghe và hiểu được các bạn!”-Ruri

“Tốt rồi, vậy bây giờ cô đã có thể nhìn thấy họ được rồi? Ta đoán là cô có khả năng thích nghi khá cao đấy, cộng với bước sóng năng lượng phép thuật của cô là loại rất hấp dẫn với những tiểu tiên. Việc có thể hiểu được ngôn ngữ của những tiểu tiên thì cũng tức là cô đã chấp nhận sự tồn tại của họ.”-Bà phù thủy

“Bước sóng?”

“Để chuyện đó sau đi. Kể cho ta biết nhiều hơn về cái cô gái ‘Asashi’ kia xem nào. Theo như miêu tả của những tiểu tiên thì ta cũng hiểu được đại khái mọi chuyện. Thực sự rất khó để xác định được cô ta là loại người gì.”-Bà phù thủy

Tôi chẳng mấy thích thú khi kể cho một người mà trước đó mình chưa hề gặp mặt về mấy cái vấn đề riêng tư như thế này cả. Chỉ là hình hư hơi… có lỗi. Tôi vẫn không dám chắc liệu mọi người ở đây có thực sự thân thiện hay không.

Nhỡ đâu tôi lại bị đuổi khỏi nhà ngay khi tôi bắt đầu nói xấu Asashi. Nếu như bà ấy lại gửi trả tôi trở về Nadarsia thế thì tôi coi như xong chuyện.

“Ể, tôi không thực sự cảm thấy thoải mái khi nói về mấy cái vấn đề cá nhân cho người chỉ vừa mới gặp…”-Ruri

Khi tôi nói thế, miếng thịt tôi chỉ vừa mới cắn được một miếng đã bị lấy mất.

“Ồ ~ Ta hiểu rồi. Thế ra cô cảm thấy không thoải mái khi ăn thức ăn được làm bởi một người chỉ vừa mới gặp mặt sao?”

“Uwahh. Không, hoàn toàn ổn mà! Tôi sẽ kể toàn bộ sự việc! Tôi sẽ kể cho bà nghe về mọi thứ!!!”

Ép buộc tôi bằng việc lấy đi thức ăn của tôi. Quả là đê tiện mà.

Không cách nào để tôi có thể kháng cự lại đồ ăn ngon ngay trước mặt lúc này được.

Tôi tiếp tục cắn miếng thịt vừa mới được trả lại và bắt đầu kể tất cả mọi việc đã xảy ra kể từ lúc bị triệu hồi. Sau khi bắt đầu kể. Dường như mọi nỗ lực kháng cự khỏi việc kể về cuộc đời của mình là một ý ngu ngốc khi mà tôi bắt đầu thực sự đắm chìm hăng say kể thậm chí còn thêu dệt phóng đại thêm mấy cái chi tiết cỏn con nữa.

Đặc biệt những thứ liên quan đến Asashi. Những xui xẻo mà tôi đã phải chịu đựng vì cô ta, tôi cảm thấy phát cáu với cô ta mà. Tôi vẫn cứ tiếp tục dông dài về cô ta.

Hoàn cảnh hiện tại của tôi giống như ông bố say rượu đang càu nhàu về mấy rắc rối mà ông ta vướng phải ở cơ quan và việc nhà vậy.

Tôi chắc là biểu cảm trên mặt tôi đã rất rối bời khi kể xong mọi việc. Nhưng mà tôi dường như lại thấy gánh nặng trong tim đã vơi bớt đi nhiều.

Trong quá khứ, tôi toàn bị đám cuồng tín Asashi quấn lấy. Tôi chưa bao giờ để bản thân mình giải tỏa như lúc này.

Chỉ là có quá nhiều thứ tôi muốn phàn nàn.

“Ta rất tiếc khi nghe chuyện đó. Con đã trải qua khá nhiều chuyện nhỉ.”-Bà phù thủy

“Tôi không nghĩ là bà thực sự hiểu được những gì mà tôi đã trải qua đâu! Mọi người quanh tôi đều tự ý chụp cho tôi các mác người xấu và bắt đầu ghét bỏ tôi. Ngay cả khi có cố giữ khoảng cách với Asashi dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng sẽ vẫn dán chặt lấy tôi. Cứ tiếp tục như thế, có khi cô ta sẽ bám theo tôi đến tận khi tôi kết hôn biết không chừng?!”-Ruri

Tôi vẫn còn có hàng tấn thứ để mà phàn nàn. Nhưng mà bà cụ đã ngăn tôi lại.

“Được rồi, được rồi. Ta hiểu rồi. Ngừng lại được rồi. Nói vậy thì có lẽ không phải ta không hiểu được cảm giác của cô nàng Asahi kia.”

“Bà nói vậy là sao?”-Ruri

“Sau mọi chuyện là do từ người con phát ra một thứ sóng khiến thoải mái.”-Bà phù thủy

“Lại là liên quan đến ‘bước sóng’… Chỉ là đó là thứ quái gì vậy?”-Ruri

“À, ‘bước sóng’ là một thứ mà mọi ma pháp sư đều có. Nói cách khác, cũng tương tự như cái mà ở chỗ của cô gọi là phép lạ đấy.

Trong thế giới này, ‘bước sóng’ phép thuật còn quan trọng nhiều hơn cả ‘sức chứa’ phép thuật. Thứ mà mọi người gọi là phép thuật chỉ là thứ mượn từ những tiểu tiên để dùng mà thôi.

Và ‘bước sóng’ phép thuật sẽ quyết định xem tính tương thích của một người với khả năng thu hút tiểu tiên người sẵn sàng chia sẻ sức mạnh của mình cho người đó. Những tiểu tiên sẽ sẵn sàng chia sẻ sức mạnh của họ cho những người có sức hấp dẫn với họ. Và trái lại họ sẽ không gần gũi với bất cứ kẻ nào không có ái lực. Sau đó là con. Mọi tiểu tiên đều bị hấp dẫn và vây xung quanh con. Điều đó chứng minh rằng ‘bước sóng’ phép thuật của con rất được các tiểu tiên yêu thích!”-Bà phù thủy

“Vậy ra ý bà nói rằng tất cả mọi chuyện là do thứ ‘bước sóng’ này, đó là lý do mà Asahi dính chặt lấy tôi như đỉa ấy hả?”-Ruri

“Này, cũng không phải do ta dó khả năng tụ tập từng này tiểu tiên nhiều đến mức này con biết đấy? Lý do họ tụ tập quanh con là bởi vì họ cảm thấy thoải mái khi ở bên con. Ta chắc là cô nàng Asahi cũng cảm thấy tương tự như thế.”-Bà phù thủy

Điều này giải thích vì sao mà Asahi có hành động như một kẻ bám đuôi sao. Thật là phiền phức.

Mặt tôi nghệt ra thể hiện toàn bộ sự không thoải mái sau khi có cái lý luận kia.

“A, nhưng mà ‘bước sóng’ phép thuật mà bà nói, không phải là nó sẽ không ảnh hưởng đến Asahi trừ khi cô ấy có năng lượng ma thuật?”

Vào khoảnh khắc tôi nói thế bà cụ làm vẻ mặt nghiêm trọng.

“Về việc đó thì cũng có khả năng Asahi đang sử dụng phép thuật.”-Bà phù thủy

“Sử dụng ma thuật?! … A, không thể nào. Trong thế giới của chúng tôi, phép thuật chỉ là những thứ tưởng tượng ra mà thôi.”-Ruri

Với lại Asahi cũng đã ngạc nhiên như những người khác khi cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy phép thuật mà.

Miễn cưỡng có thể nói bởi vì tôi đã sống cùng với Asahi nên tôi có thể dẽ dàng nhìn thấu nếu cô ấy diễn kịch. Và đó không phải diễn.

“Nhưng mà nó khá tương tự với một ma thuật. Cách mà cô ấy ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Nó chỉ giống như câu chú ‘quyến rũ’.”-Bà phù thủy

“’Quyến rũ’?…”-Ruri

“Bắt buộc phải khiến cho những người khác vô thức cảm thấy bị hấp dẫn và không thể ngừng lại được mà tuân theo mệnh lệnh của người thi triển. Một câu chú ‘quyến rũ’.”-Bà phù thủy

“Tôi không bị ảnh hưởng gì cả mà. Ít nhất thì tôi nghĩ là thế.”-Ruri

“Không chỉ nhờ vào việc con cảm thụ tốt phép thuật mà còn bởi vì con cũng có sức chứa ma thuật lớn nữa. Những người với lượng ma thuật nhiều hơn thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi những kẻ có lượng ma thuật ít hơn.”-Bà phù thủy

Ma thuật quyến rũ à…

Điều đó đã giải thích vì sao lại có những người có lòng trung thành mù quáng với Asahi. Giờ thì tôi hiểu lí do họ lại hành động như thế rồi.

Nhưng mà tôi không nghĩ rằng Asahi đặc biệt dùng câu chú nhằm vào tôi đâu. Cô ấy cũng chẳng hận thù gì với tôi cả.

Ý tôi là tôi đã quá nhiều lần tìm cách để thoát khỏi cô ấy.

Tôi không thể phủ nhận 100% khả năng cô ấy có làm vậy vì ghét tôi hay không.

Nhưng mà tôi đã dành thời gian để theo dõi cô ấy và thậm chí là thuế một thám tử tư ngấm ngầm giám sát chỉ để tìm ra mục đích của cô ấy khi đối xử với tôi như vậy là gì. Kết quả tôi nhận đã được không thể chối cãi. Cô ấy chỉ là vượt ngoài dự kiến của mọi người quá ngô… không, chỉ là trong đầu cô chỉ toàn hoa và hạnh phúc mà thôi.

Cô ấy đã tự biên tự diễn làm bất cứ điều gì mình thích kể từ khi sinh ra thế nên cảm xúc thông thường của về các mối quan hệ thực sự diễn ra như thế nào đều bị xuyên tạc. Mọi người sẽ chỉ việc cúi mình vì cô ấy. Thế nên cô ấy không biết cách để ‘đọc’ cảm xúc của mọi người.

Nhưng cô ấy thực sự không đam mê diễn kịch hay hành động ác ý gì cả.

Cô ấy chỉ là đang làm thứ mà mình muốn thôi, như đứa trẻ vậy.

“Tôi không thể tưởng tưởng ra nổi Asahi sử dụng thuật ‘Quyến rũ’ để kiểm soát người khác có chủ ý đâu.”-Ruri

“...Chà, nếu ai đó đã ở bên cô ấy ‘trọn đời’ như con đã nói thế, thì rất có thể điều đó là sự thật. Nhưng mà khả năng là cô nàng đã sử dụng ma thuật một cách vô thức.”-Bà phù thủy

“Có khả năng đó? Nếu cô ấy có liên quan đến việc sử dụng sức mạnh phép thuật, có nghĩa là cô đúng là Thánh Nữ Nhà Thờ hợp pháp?”-Ruri

“Ai biết được. Từ quan điểm của ta, con được các tiểu tiên trân quý thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn nhiều so với người có thể sử dụng được thuật ‘Quyến rũ’. Thêm vào nữa, người phù hợp với đặc điểm có ‘màu hiếm’ của vị Vu Nữ chính là con.”-Bà phù thủy

“Có khả năng nào là họ sẽ tìm tôi khi phát hiện ra màu tóc và mắt của Asahi là giả không?”-Ruri

“À. người có mái tóc bạch kim vàng óng và màu mắt xanh biếc giống ngọc lưu ly quả thật là hiếm ở thế giới này. Nhưng mà cả màu tóc và mắt đen cũng hiếm ở nơi đây. Nên họ sẽ không hẳn nói thẳng ra là cô ấy là giả được.”-Bà phù thủy

“Tôi hiểu rồi. Vẫn còn vấn đề của đám đồng học trước đây của tôi nữa.”-Ruri

“Phải rồi. Nhưng nếu mà họ không thể đem lại niềm vinh quang cho vương quốc, ai biết được số phận chờ đợi họ phía trước là gì.”-Bà phù thủy

Tôi nên làm gì nếu họ thực sự đến tìm tôi…

Bà cụ lấy ra một tờ giấy và một cây bút từ ngăn kéo gần đó và viết lách gì đó. Xong xuôi, bà ném tờ giaaos vào trong một cái hộp vuông đầy nước. Tờ giấy sau đó dần dần biến mất không dấu vết.

“Cái gì vậy?”

“Ta đang gửi một lá thư. Sau khi ta viết xong thư, chỉ cần quăng mảnh giấy vào chiếc hộp này và bức thư sẽ vật chất hóa trong chiếc hộp đến nơi người nhận.”

“Ngầu thật đấyyyyyy” -Ruri

Tôi không rõ lắm nguyên lý đằng sau nó, nhưng mà sau khi chứng kiến việc này, tôi một lần nữa lại bị đánh tỉnh tôi rằng đây không còn là trái đất mà tôi biết nữa.

“Bà gửi thư cho ai vậy?”-Ruri

“Đến cháu trai của ta hiện giờ nó đang ở vương quốc Rồng. Ta muốn nó điều tra vài thứ về cô nàng Asahi và cả lời tiên tri cổ xưa kia nữa. Nếu như cô ta biết sử dụng phép thuật, thì việc cô ta dưới sự kiểm soát của vương quốc Nadarsia sẽ trở thành mối đe dọa cho vương quốc Rồng trong tương lai không xa và sẽ phải có biện pháp cụ thể để đối phó cô ta. Còn nếu như cô ấy chỉ vô thức dụng phép, chúng ta phải tìm ra cách để xử lí cũng để ngăn ngừa điều không mong muốn có thể xảy ra.” -Bà phù thủy

Khi nghe từ ‘Vương Quốc Rồng’, những phiền não của tôi về những rắc rối mà Asahi gây nên đã bay sạch.

“Này bà già, bà đến từ nước khác à?!”-Ruri

“CÔ GỌI AI LÀ BÀ GIÀ VẬY HẢ?”-Bà gi… Phù thủy

“Ồ phải rồi, tôi vẫn chưa biết tên của bà. Nhân tiện tên của tôi là Ruri.”-Ruri

Bà cụ lưỡng lự một lúc trước khi trả lời lí nhí.

“...Tên ta là Chelsea…”-Chelsea

“.…..Phụt!”-Ruri

Tôi không thể nhịn được cười. Một bà già nhìn như mụ phù thủy độc ác trong cổ tích lại gọi mình là Chelsea. Chẳng hợp với gương mặt của bà tí nào cả.

“DDDDDễ xươnggggggg quaaaaaá. Ahahahaha”-Ruri

“Đó là lý do tại sao ta miễn cưỡng cho cô biết tên ta đấy. Cứ tiếp tục cười đi. Không còn bữa ăn nào cho cô nữa đâu!”-Chelsea

“Aaa, xin lỗi, xin lỗi! Cái tên đó rất hợp và cũng rất đáng… yêu nữa… pff”-Ruri

“Sau khi nói thế mà cô vẫn còn cười được cơ à! Cả giọng nói và vai của cô đang run rẩy kia kìa?!”-Chelsea

Sau mấy ngày căng thẳng, có thể trò chuyện cởi mở như thế này làm tôi cảm thấy vui vẻ. Sau khi cố nén cười, tôi lần nữa lại hỏi Chelsea về Vương Quốc Rồng.

“Vương Quốc Rồng là quốc gia giáp ranh với Nadarsia và tình cờ cũng là quê hương của ta. Khu rừng này nằm giữa hai quốc gia. Như tên thì quốc gia này được cai trị bởi vua rồng. Là quốc gia có lãnh thổ lớn nhất lục địa này.”-Chelsea

“Vua Rồng?”-Ruri

“Vua long tộc. Cô có biết về long tộc không?”-Chelsea

Tôi lắc đầu

“Đó là loài có khả năng sở hữu cả hai dạng người và rồng. Có nhiều loài khác nhau chẳng hạn như miêu nhân và khuyển nhân đều có vẻ ngoài là người. Tuy nhiên, đặc điểm trên gương mặt của họ lại mang đặc điểm của động vật và đều được gọi là Thú nhân. Tất cả họ đều được gọi chung là Á nhân. Sự phân biệt chủng tộc với Á nhân khá nghiêm trọng giữa một vài quốc gia con người, và Nadarsia là một ví dụ điển hình. Ở Vương Quốc Rồng, không có phân biệt chủng tộc diễn ra và mọi người hòa hợp sống với nhau.”-Chelsea

“Tôi hiểu rồi…”-Ruri

Từ những điều tôi nghe được thì có những quốc gia khác tốt đẹp hơn Nadarsia.

Nhưng mà điều tôi thực sự muốn biết không phải là về Long tộc hay Á nhân. Đó là liệu tôi có thể quay trở về thế giới cũ được hay không.

“Vậy, có cách ở Vương Quốc Rồng nào để quay về thế giới của tôi không?”

Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Có rất nhiều chủng tộc khác nhau ở đó, nên có thể có vài thông tin liên quan đến việc đó.

Nhưng mà câu trả lời của Chelsea lại phá tan niềm hy vọng trong tôi.

“Không may là chẳng có cách nào để quay về thế giới cũ của cô.”-Chelsea

“Có thể chỉ là do bà không biết cách thôi. Vài người ở Vương Quốc Rồng có thể biết điều gì đó…”-Ruri

Tôi ép bản thân mình suy nghĩ tích cực, duy trì nụ cười trên mặt trong một lúc. Nhưng bà Chelsea lại lắc đầu.

“Trường hợp của họ có thể có chút khác biệt so với những người được triệu hồi đến đây, nhưng mà chúng ta cũng có những trường hợp dịch chuyển đến thế giới này không rõ lý do trước đó. Tuy vậy không có người nào tìm cách để quay trở lại cả.”-Chelsea

“Không đời nào…”-Ruri

“Trong quá khứ, có một người đã bị dịch chuyển đến đây cùng với kí ức cuộc sống của mình ở thế giới trước. Theo lời cô ấy thì khá là dễ để đến thế giới này. Nhưng để rời khỏi đây thì phải loại bỏ sự hiện diện của mình hiện tại.”-Chelsea

“Ý là sao?…”-Ruri

“Có lẽ tôi rất độc ác khi phải nói điều này, nhưng mà chỉ có cách để một người rời khỏi thế giới này chỉ có thông qua cái chết của chính người đó. Không còn cách nào khác.”

Tôi choáng váng. Suy nghĩ của tôi ngừng ngay lại. Tôi đã vật lộn để sống sót trong khu rừng chỉ bởi níu lấy niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng mình có thể tìm cách để quay trở về thế giới trước đó. Nhưng hiện thực cay đắng đã thổi bay tất cả, mắt tôi tối sầm lại.

Từ này về sau tôi nên làm gì bây giờ?

Không có kiến thức gì về thế giới này, không có người nào mà tôi có thể tin tưởng, chỉ là tôi nên tồn tại ở thế giới song song này như thế nào bây giờ?

Khi tôi càng đắm chìm trong tuyệt vọng sâu hơn, sau đó cũng chẳng còn buồn tủi hay giận dữ nữa.

(Bị bắt cóc đến một thế giới song song, bị gán cho tội danh giết người, bị buộc phải sinh tồn sau cuộc rượt đuổi với một con quái vật khổng lồ trong một khu rừng nữa. Tại sao những điều tồi tệ lúc nào cũng xảy ra với tôi vậy??!)

Lí do những việc này sáng tỏ như trời quang. Asahi người chẳng hề hay biết gì về mọi thứ xung quanh mình, và chẳng hề suy nghĩ khi hành động, chính là nguồn gốc của mọi phiền toái liên tục xảy ra với tôi. Đám bạn đồng học trước đây và cả tên hoàng tử đã mặc kể tôi chết một mình trong cái thế giới song song này. Và sớm thôi, lão vua và lũ mục sư đã triệu hồi tôi đến đây đầu tiên cũng sẽ phải trả giá.

(Tôi không thể nào quên được tất cả mọi chuyện sau khi khóc cả. Nếu tôi đã không thể quay trở lại tôi sẽ trả thù những người đã khiến tôi cảm thấy đau khổ!)

Khi tôi quyết định xong hành động tiếp theo của mình, tôi quỳ rạp xuống trước bà Chelsea và cúi thấp đầu xuống.

“Tôi biết rằng yêu cầu này của tôi sẽ gây phiền phức cho bà, nhưng mà bà có thể dạy cho tôi phép thuật được không? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà bà yêu cầu! Việc nhà, hay bất cứ việc gì.”-Ruri

Để báo thù, mình vẫn cầnphải thu thập thêm kiến thức liên quan đến thế giới này mới được. Cộng với việc thân thuộc với những tiểu tiên, sẽ có nhiều cách để báo thù.

“Ta chẳng phiền đâu.”-Chelsea

Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời không hề lưỡng lự của bà Chelsea.

“Ể? Thật đó hả? Có thể tôi hỏi hơi kì lạ nhưng mà không phải bà nên cẩn thận hơn với người lạ sao…?-Ruri

“Ta luôn ở một mình ở trong ngôi nhà lớn này. Thật tuyệt khi có ai đó để thêm chút gia vị cho nơi này. Thêm vào đó, tôi không cảm thấy cần phải cẩn trọng với người được các tiểu tiên yêu thích. Nếu ta đuổi cô ra khỏi nhà, những đứa trẻ này có lẽ sẽ ngừng chia sẻ sức mạnh của chúng nó cho ta mất.” -Chelsea

Tôi cảm thấy thực may mắn khi gặp được bà Chelsea.

“Bà Chelsea quả là người tốt bụng! Thật xấu hổ khi bà có bộ mặt xấu xa của một bà phù thủy độc ác.”-Ruri

“Có lẽ ta nên đá cô ra ngoài mới phải.”-Chelsea

Và thế là cuộc sống của tôi cùng với bà phù thủy trong khu rừng và những tiểu tiên bắt đầu.

Bình luận (0)Facebook