• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Một câu chuyện từ thuở xa xưa

Độ dài 964 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-01 04:40:21

Không có gì ở nơi đó cả.

    Ấy vậy mà đồng thời tất cả lại tồn tại.

    

    Nếu phải miêu tả nơi đó, thì nói nó giống một miếng vải trắng là đúng nhất. Không có thứ gì mang ý nghĩa được vẽ lên nó cả. Nói cách khác, một người có thể vẽ lên nó bất kỳ thứ gì mà họ muốn.

    Nó trống trải, và nó thật tự do. Không có gì tại đó, ấy nhưng lại tồn tại tất cả.

    Với người được mang vinh hạnh cầm chiếc cọ, nó giống như một thiên đường hoàn hảo và lý tưởng. Dù sao, họ có thể tạo ra Thiên đường phù hợp với khát vọng của riêng mình tại đấy. Nếu muốn, thậm chí họ có thể tạo ra Địa ngục. Nhưng những điều tự do như thế không dành cho kẻ cầm cọ lần này.

    Lý do vì cô là một kẻ tội đồ vô song. Cô gánh đại tội trên lưng mình.

    Cô không có lựa chọn nào khác ngoài chịu trách nhiệm cho những vết sẹo được rọc lên tấm vải đời trước.

    

    Vì thế, cô phải dựng nên bầu trời, dựng nên mặt đất và sinh ra biển cả.

    Cô phải để cây cối nở rộ khắp trần thế. Cô phải nặn nên mặt trăng và các vì tinh tú. Cô phải thả cá nước và chim trời và thú rừng và gia súc ra thế giới.

    Rồi sau khi tạo ra con người, thú nhân và bán nhân, cô nghỉ ngơi.

    Đó là số phận mà cô áp đặt lên bản thân. Chạy trốn khỏi sự chuộc tội là điều không thể tha thứ được.

    

    Cô biết. Cô biết rằng tại thế giới mới, tất cả sẽ đều tôn kính cô. Không như những giọng nói đầy căm ghét mà cô đã từng nghe tại bờ vực tuyệt diệt, chắc chắn cô sẽ được gọi là "Thánh Nữ" và được dâng cho vô vàn lời ngợi ca. Dẫu sao, cô cũng là mẹ của mọi thứ đang tồn tại. Có khi thậm chí người ta còn cầu nguyện và tôn cô lên làm "Thánh Nữ Chịu Khổ", người đã hy sinh bản thân cho con cái mình. Nhưng suốt muôn đời, sẽ không có ai hiểu cô thực sự cảm thấy ra sao.

    Không cố tìm hiểu cô là ai trước khi cô trở thành Thánh Nữ và câu chuyện được tôn tạo, họ sẽ không có cách nào làm được điều đó. Nhưng cô không định kết tội họ vì chuyện ấy. Đó chỉ đơn giản là cách mà đám đông sống. Thế giới trước kia cũng y hệt như thế. Họ sẽ nghe chỉ điều mình muốn nghe, thấy chỉ điều mình muốn thấy.

    

    Cơ bản, đàn con chiên thật ngu dốt. Và đó là cách mà mọi việc vận hành.

    

    Nhưng cuối cùng, đó thật sự không phải là tội lỗi sao? Lũ ngu dốt không có quyền đổ lỗi, đúng chứ? Cô vẫn không được dung thứ, nhưng thứ tha chính là điều họ được nhận lấy. Nơi đó tồn tại một sự mâu thuẫn không thể tránh khỏi.

    Nếu thế, thì không phải việc đó khiến lối sống của họ sai ngay từ gốc rễ sao?

    Đơn độc, cô rồi cũng trở nên ám ảnh với ý niệm đó.

    Sau khi ưu sầu với việc đó trong một khoản thời gian, cô tạo ra một thứ. Nó hoàn toàn không như đất liền hay biển cả hay cây cỏ hay mặt trăng và các vì tinh tú, hoàn toàn không như cá nước hay chim trời hay thú rừng hay gia súc, và hoàn toàn không như con người hay thú nhân hay bán nhân. Cô chọn thú nhân làm nền tảng, nhưng để ban cho nó mạng sống thọ, cô trộn lẫn nhiều thứ vào nhau đến khi không còn nhận dạng được chúng nữa.

    Đó là cách mà cô tạo ra một người phục vụ kinh tởm và đáng yêu, người chỉ phục vụ riêng mình cô.

    Hiện tại, cô đang đứng trước ông, ôm lấy một vật được bọc trong vải đỏ trên tay.

    Cô chưa hề đổ nước mắt máu, cũng chưa hề bị treo ngược. Cô chỉ nhìn lấy thứ trong tay mình với nụ cười âu yếm. Khi đó công cuộc tái thiết vẫn đang ở giai đoạn đầu, và thế giới là một chiếc đĩa trống không. Thậm chí gió còn chưa thổi. Nhưng bằng cách diệu kỳ nào đó, thứ kia ló ra từ sau tấm vải. Chỉ là một chốc ngắn ngủi, nhưng hình dạng xa lạ màu đen mang sắc đỏ đó được phơi bày.

    

    Thứ cô đang bồng trong tay là một tảng thịt quỷ

    Cúi xuống, cô đưa bọc vải cho người phục vụ của mình. Rồi nhẹ nhàng truyền mầm mống của cái ác cho ông, như thể tin tưởng giao cho ông đứa con của chính mình. Rồi người phục vụ ngoan ngoãn nhận lấy nó.

    Ông ôm chặt tảng thịt ghê tởm đó như cố bảo vệ lấy nó.

    

    "Đúng là một đứa trẻ ngoan," cô thì thầm.

    "Đúng là một đứa trẻ rất, rất ngoan," cô khen ngợi ông bằng giọng thật ngọt ngào đồng thời nhuốm màu điên loạn.

    

    Đó là một câu chuyện từ thuở xa xưa. Một câu chuyện quá tồi tệ để được gọi là sự Sáng Thế, quá bi thảm. (1) [note36083]

    Nhưng nó cũng quá biến chất để giả danh một câu chuyện cổ tích.

Bình luận (0)Facebook