• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5: Tôi là Diablo Sith

Độ dài 2,437 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-02 13:45:15

    Cùng nói đến quá khứ của tôi thôi.

    Về quá khứ của nhà thám hiểm hiện được biết đến với cái tên “Dia.”

    Về cuộc đời của con bé mang tên Dia.

                                            

    Tôi không có tên. Khi được sinh ra, mẹ tôi đã sợ hãi, coi tôi là quỷ dữ, thế nên tôi chưa từng được đặt cho một cái tên đàng hoàng.

    Tôi sinh ra với sức mạnh phép thuật vô cùng mạnh mẽ. Cơ thể tôi cũng khác với người thường. Tôi có một cặp cánh nhỏ. Có vẻ như tôi không hoàn toàn là con người. Và ai có thể trách được khi người bố người mẹ tầm thường của đứa trẻ đó sợ hãi nó cơ chứ? Họ bỏ rơi tôi cho nhà thờ trong làng nuôi dưỡng.

    May mắn thay, từ thời điểm đó trở đi, tôi được đối xử nồng ấm hơn. Cha sứ gọi tôi là “dòng dõi Tông Đồ” và kính trọng tôi. Dựa theo tôn giáo chính của đại lục, Levahn Giáo, thì Tông Đồ được coi là người thay mặt và đại diện cho thánh thần. Cha sứ trong làng luôn nói cho tôi biết sự tồn tại của mình lớn lao ra sao, và nuôi nấng tôi với tình thương và lòng tôn kính.

    Khi lên năm, tôi được cả làng biết đến là một phép mầu. Rồi theo như huyền thoại của làng, tôi được gọi là “Sith.” Tông Đồ huyền thoại, Sith, được đồn rằng đã từng hạ mình xuống trần thế với tư cách là sứ giả của Chúa, ban phát hồng ân cho những người nghèo khổ. Lên đến đỉnh điểm, Sith kết hôn với Anh hùng Huyền thoại, rồi dân làng tôi chính là hậu duệ của vợ chồng y. Bám vào phần “mầu nhiệm” của những câu chuyện đó, dân làng cứ gọi tôi là “Sith.”

    Độ tầm khoảng thời gian này, cha mẹ tôi không còn nhìn tôi với nỗi sợ hãi trong mắt nữa. Ấy vậy mà họ vẫn không đối xử với tôi, với đứa con gái mà dân làng thờ phụng như thánh thần, là máu thịt của mình.

    Tôi làm những nghĩa vụ thuộc về trọng trách của “dòng dõi Tông Đồ.” Cha sứ dạy tôi cách thực hiện thánh thuật, và tôi dùng phép thuật ấy để chữa cho dân làng mỗi khi họ bị thương. Để giữ lũ quái vật tránh xa làng, tôi gọt đi sinh lực của mình để dựng nên rào bảo vệ. Vì những đứa trẻ bị bệnh, tôi dành hằng đêm mất ngủ để luyện thuần thục phép thuật của mình. Sức mạnh của tôi quả thật rất diệu kỳ.

    Có lẽ tôi đã thật trẻ con khi tin rằng nếu đổ máu, mồ hôi và nước mắt ra thì một ngày nào đó cha mẹ sẽ nhìn nhận tôi là con họ. Nhưng dù có là gì, thì những ngày ấy tôi không hề nghi ngờ bất cứ điều gì về việc sống với tư cách là “Tông Đồ” của làng. Dân làng bắt đầu cúi đầu trước tôi. Sợ hãi phải nhìn vào mắt tôi. Sức mạnh của tôi đã trở nên hùng mạnh đến mức rùng rợn như thế. Không lâu sau, cha mẹ cũng bắt đầu cúi đầu trước tôi. Và nhanh chóng, tin Tông Đồ Sith tái thế đã lan truyền ra khắp các quốc gia.

    Khi lên mười, tôi cuối cùng cũng đã bắt đầu có được ý thức của riêng mình. Tôi nhận ra rằng thuần thục pháp thuật vì người khác, vì những lời ngợi ca đã cô lập tôi. Tôi hiểu được rằng phép thuật của bản thân đã tách xa tôi khỏi cha mẹ mình, khỏi lối sống của bản thân, cũng như khỏi những người quanh tôi.

    Đó là lúc nó xảy ra. Khi thứ quyền lực vững mạnh mang tên “chính phủ” tiến hành sở hữu tôi. Đối với nhà nước, ngôi làng nơi tôi sinh ra quá đỗi nhỏ bé. Dùng việc mùa màng thất bát làm cái cớ, tôi đã bị đem ra làm vật cống nạp.

    Giờ nhìn lại, đó chính là điểm bắt đầu. Thời khắc mà tôi hoàn toàn nhận ra rằng khi người có quyền lực muốn gì thì họ sẽ lấy cho bằng được nó.

    Từ đó trở đi, tôi bị đem đi hết nơi này đến nơi khác. Đôi khi tôi bị buộc làm phép tại dinh thự của chủ nô này. Rồi đôi lúc tôi lại Nbị đem ra trưng bày để kiếm tiền cho thương nhân khác. Và vào lúc nọ, tôi chỉ đứng ra để thỏa mãn trí tò mò cho giới quý tộc. Cuối cùng thì tôi phải nguyện cầu cho vài thành phần vua chúa. Thế nên thứ phép mầu lẽ ra phải dành cho người nghèo và khốn khó đã bị độc quyền bởi những kẻ quyền lực để đem lại lợi ích cho bản thân chúng.

    Điều đó sẽ khiến cho tôi lạc lối khỏi nghĩa vụ của Tông Đồ. Tôi không còn biết mình sống vì gì, hay muốn đạt được gì trong đời nữa. Tôi muốn kết nối lại với cội nguồn, thế nên tôi đã xin được nhà nước cho phép mình viếng thăm ngôi làng quê nhà.

    Ngôi làng thân thuộc trải ra ngay trước mắt. Có thể nó đơn sơ và giản dị, nhưng nó rạng rỡ sự ấm áp. Tôi nhìn ngắm ngôi làng thêm một lần nữa—nơi tuy có nghèo những sống với toàn bộ thứ sức mạnh mà họ có.

    Tôi đến thăm ngôi nhà mình được sinh ra. Rồi tôi trông thấy cha mẹ mình đang sống với nụ cười mà tôi chưa từng thấy hiện hữu trên mặt họ. Họ đang đi cùng một đứa trẻ, tay trong tay. Với em trai tôi. Từ lúc nào đó, tôi đã có một đứa em. Đứa em xa lạ này không trẻ hơn tôi nhiều, ấy vậy mà tôi lại chẳng hề hay biết.

    Em tôi tinh nghịch đúng như trẻ con. Nó rất thích những trò chơi dùng đến kiếm, mãi bảo rằng mình sẽ trở thành một kiếm sĩ.

    “Thật đáng để dựa dẫm ha!” mẹ tôi mỉm cười.

    “Cha có thể dạy con cách dùng kiếm!” cha tôi mỉm cười.

    Họ mỉm cười. Họ cười lớn.

    “Có đứa con như con, cha mẹ thấy yên lòng thật.”

    “Cha luôn muốn dạy kiếm thuật cho con mình nếu sinh ra con trai đó!”

    “Con là một đứa đẹp trai.”

    “Con cứng rắn đó nhóc. Ngày nào đó con sẽ trở thành người kiếm sĩ mà lão cha già này cũng chẳng thể đánh bại được luôn.”

    “Con là niềm vui và niềm tự hào của cha mẹ đó!”

    “Niềm vui và niềm tự hào của cha mẹ…”

    “Con của cha mẹ…”

                    

    Thứ gì đó trong lòng tôi bị khuấy động.

                                    

    “Còn con thì sao?” tôi lẩm bẩm. “Còn con thì sao? Con đã nỗ lực. Con cũng thích truyện cổ tích nữa. Con cũng muốn trở thành một kiếm sĩ oách như cha mà. Nhưng ai cũng kêu con học phép thuật. Họ bảo rằng Tông Đồ có thể làm nên phép màu từ thánh thuật. Con đã cật lực học phép thuật đó. Cha, mẹ, hai người cũng bảo con thế mà. Thế nên con... thế nên…”

    Làng có rất nhiều sách, đặc biệt là sách kể về những câu chuyện và cổ tích oai hùng để truyền lại huyền thoại cho các đời sau. Nhà tôi và nhà thờ cũng thế. Đọc sách là cách mà tôi giải trí giữa những lúc phải làm công việc của Tông Đồ. Hay đúng hơn, đó là phương thức giải trí duy nhất mà làng có. Em tôi cũng đọc những câu chuyện ấy, và cũng ngưỡng mộ những vị kiếm sĩ hệt như tôi.

    “Y hệt… mình cũng y hệt…”

    Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã đến gặp cha mẹ mình. Tôi đảm bảo với nhà nước là sẽ chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng cơ thể tôi lại tự động di chuyển.

    “C-Cô Sith?”

    “Cô đang làm gì ở nơi như thế này vậy ạ?!”

    Ngay khi cha mẹ nhìn thấy tôi, họ cúi đầu xuống đất. Đó là khoảnh khắc mà cơn khuấy động trong lòng tôi trở thành nỗi ưu sầu.

    “Ê, chị gái xinh đẹp đó là ai thế?”

    Em tôi không biết tôi là ai. Hẳn là cha mẹ đã dốc sức ra để giữ cho nó không biết. Chắc họ đã nuôi nấng nó với tình thương, khăng khăng thằng bé là đứa con duy nhất mà họ có.

    “Chị... Ừm, chị là—”

    “Đây là Cô Sith,” mẹ tôi nói, ngắt lời để tôi không kịp nói ra. “Cô ấy là Tông Đồ được cử xuống từ thiên đường đó.”

    Cơn dông tố cảm xúc mạnh mẽ đến mức tôi muốn chết đi. Để đưa mọi tạo vật về với cát bụi và tro tàn. Đây là cái kết cho cuộc đời của tôi xưa, và là sự chào đời của tôi nay.

    Sau sự kiện đó, tôi tách mình khỏi nhà nước, vì tôi học được rằng ngay từ đầu, chẳng có lý do gì mà tôi phải phục vụ họ cả. Tôi không nghĩ đến điều sẽ xảy ra đến ngôi làng nhỏ bé vì sự bất mãn của mình, và tôi cũng không muốn nghĩ.

    Giờ đây tôi đã biết thứ mà mình muốn là gì. Tôi muốn trở thành con người giống thằng nhóc em mình. Trở thành một đứa con trai, lớn lên, đọc những biên niên sử về anh hùng và đam mê kiếm thuật, theo đuổi giấc mộng trong khi được thấm đẫm trong tình thương từ cha mẹ. Tôi muốn trở thành chiến binh tài giỏi với kiếm thuật và trở về với vòng tay cha mẹ với tư cách là một vị anh hùng hào hiệp cầm kiếm trong tay.

    Đó là ước mơ duy nhất mà tôi có. Và tôi biết mình cần làm gì để thực hiện hóa giấc mơ ấy. Cuối cùng thì chỉ những người có quyền lực mới có thể thâu tóm được tất cả. Họ có thể có được tiền bạc, quyền hành, và bất cứ thứ gì mà họ muốn. Tôi đã hiểu được thế khi tuổi đời còn trẻ.

    Đồng thời, tôi cũng biết việc nhà nước nắm giữ được tôi thêm lần nữa chỉ là vấn đề về mặt thời gian mà thôi. Họ biết tôi có ích ra sao với họ. Tôi đã ngoan ngoãn vâng lời từ trước đến nay, nên cuộc ẩn nấp không xảy ra trở ngại gì. Nhưng bất kỳ thực thể nào với tiền của và sức ảnh hưởng như chính phủ sẽ có thể, và sẽ, tìm được và bắt giữ tôi trong tương lai gần.

    Vậy nên tôi cần kiếm được tiền và quyền lực trước khi chuyện đó xảy ra. Tiền và quyền lực mà tôi sẽ dùng để chống lại họ. Tôi lên đường, mắt dán vào câu chuyện tỏa sáng rạng ngời nhất trong nhất huyền thoại mà mình đã đọc—Mê Cung khổng lồ xuất hiện ở đại lục. Những vị anh hùng theo đuổi nó. Gặp gỡ bằng hữu và những cuộc chia tay trong nước mắt. Khó khăn chực chờ. Vàng và bạc đón chờ sau những khó khăn ấy. Vinh quang có thể giành được…

    Những thông tin mà tôi có được về nó đều khác biệt nhau, và rồi tôi chọn Mê Cung làm giấc mơ mà mình sẽ theo đuổi. Tôi lên đường không phải dưới tư cách là Tông Đồ Sith, mà dưới tư cách một thằng nhóc tầm thường—và con trai thì muốn trở thành kiếm sĩ. Tôi muốn quên đi thứ thánh thuật đã tước đi những thứ quan trọng từ tôi.

    Tôi bám víu vào giấc mơ mong manh, rằng nếu tôi làm như thế, tôi sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi nhanh chóng đi thẳng đến Mê Cung ở đại lục.

    Tôi thoát khỏi lũ trộm cướp. Tôi bị lừa bởi những lời chỉ đường. Tôi bị dụ bởi thương nhân đã buông lời giúp đỡ để rồi suýt trở thành hàng hóa. Tôi xém bị quái vật ăn thịt. Tôi cạn kiệt tiền và thức ăn. Và quốc gia mà tôi đặt chân đến sau một hành trình dài đằng đẵng là Vart.

    Tôi nghĩ mình sẽ nhụt chí trước chông gai, nhưng lại sớm đổi ý. Xét cho cùng, con tim tôi cũng đã bị xé thành nhiều mảnh vụn ngay từ đầu rồi. Tôi nhận ra nó bị hỏng hóc, thối rữa và hoại tử đến mức nào. Nếu tôi thật sự muốn kiếm được tiền và quyền lực, thì dùng đến thánh thuật sẽ là việc làm hợp lý hơn. Tập trung vào Mê Cung không giúp được gì cho “giấc mơ” của tôi. Linh hồn tôi đã mất thăng bằng. Ngu ngốc thay, tôi muốn cả hai cùng tồn tại.

    Cuối cùng, tôi nhận ra mình chỉ là một đứa trẻ. Đứa trẻ muốn thứ này, thứ kia và thứ nọ. Tham lam, tự phụ, bê tha và trên tất cả là thảm hại.

    Giữa cái chiều hướng đi xuống này, cơ thể tôi trở nên bất động. Tôi ngồi xuống, không thể đứng dậy nổi. Không gì còn nghĩa lý nữa. Tôi co quắp lại, và nhận ra như thế khiến tuyến lệ mở ra. Tôi không thể khóc được.

    Tôi không thể khóc, nhưng mà…

    Rồi tôi gặp cậu ấy.

    Đứa con trai với mái tóc và mắt đen. Đứa con trai với vết bỏng ở cổ.

    “Nè, cậu còn thức chứ?”

    Tôi ngẩng đầu lên. Ai đó đang ở đó. Tôi không thể khóc, vì tôi không phải là con gái. Cái lòng tin ngu ngốc đó là thứ giúp tinh thần tôi khá hơn, dẫu chỉ là đôi chút.

    Đó là một mùa đông lạnh giá, vào cái đêm mà ma thuật rơi xuống như tuyết trời.

                          

◆◆◆◆◆

                    

(Đang tiến hành cập nhật, còn tiếp)

Bình luận (0)Facebook