Children of the Holy Emperor
카페인나무s뱁세오(Bebseo)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 56 - Klanos (8)

Độ dài 2,857 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-11 10:30:19

Mười tám tuổi, Masain tốt nghiệp học viện.

Vì ngộ ra aura muộn hơn so với mọi người khác nên cậu đã có một khoảng thời gian khá chật vật. Nhưng may mắn thay, cậu vẫn thành công ngay trước khi tốt nghiệp và vượt qua kỳ thi tuyển hiệp sĩ hoàng gia.

Thực ra, một phần nguyên nhân khiến cậu nhập môn muộn như vậy chính là Thánh hoàng. Dù có ý giúp cháu, nhưng anh lại chỉ đưa ra những chỉ dẫn vô cùng mập mờ.

—Muốn cảm nhận được aura, đầu tiên cần phải hiểu được hư không bao la của thế giới này.

—Ý niệm được tạo ra trong hư không ấy trước, rồi sau đó aura mới xuất hiện. ‘Aura sẽ chảy theo trái tim ta’ chính là như vậy.

—Nói như thế, không có nghĩa là aura trực tiếp di chuyển theo ý niệm mà là khi ý niệm được cụ thể hóa thành hình ảnh trong tâm trí ta thì aura tự khắc sẽ đi theo hình ảnh ấy.

Nói vớ nói vẩn cũng một vừa hai phải thôi chứ!

Đến mức này, đến cả Masain thường ngày điềm đạm cũng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.

—Chú à, xin chú sau này đừng dạy cho ai nữa!

—......

Vẻ mặt Thánh hoàng xị xuống.

Rất may là cuối cùng anh vẫn đóng góp một sự trợ giúp mang tính quyết định cho việc luyện tập của cậu cháu trai. Sau vài ngày suy đi nghĩ lại, anh đã nảy ra một ý tưởng táo bạo là trực tiếp truyền aura vào cơ thể Masain, để cậu hiểu được cơ chế hoạt động của nó.

Và phương pháp ấy, bất ngờ thay, lại vô cùng hiệu quả. Masain đã ngay lập tức nhảy vọt lên một cấp độ mà ngay cả những người được đào tạo hàng năm trời cũng chưa chắc đã đạt tới.

Dù nhập môn muộn, nhưng ngay khi vừa cảm nhận được aura, kỹ năng điều khiển của cậu đã tăng trưởng vượt bậc. Vì kiếm thuật vốn đã xuất sắc nên cậu đã ngay lập tức trở thành một trong những hiệp sĩ mới mạnh nhất.

Lần đầu tiên khoác trên mình bộ đồng phục Vệ binh hoàng gia, Masain bước vào Cung điện Hoa Hồng Xanh với vẻ mặt ngượng ngùng.

“Oa! Hyung-nim! Từ ngày hôm nay anh sẽ tới đây làm việc thật ạ?”

Morres đang tung tăng chạy khắp hoa viên với một chiếc khăn đỏ quàng trên cổ thì bỗng nhìn thấy Masain và phi tới.

Gần đây, cậu bé không còn nhảy từ trên cao xuống như trước nữa, mà lại trở nên phát cuồng với một tấm khăn đỏ.

Đó là một tấm vải trang trí cổ điển được treo trong góc nhà kho, bên trên có hình thêu mô tả trận chiến giữa Đệ nhất Thánh hoàng và ma tộc. Chỉ có điều, nó đã rách đôi ba chỗ, nom khá là xấu xí.

Morres lấy tấm vải đó, quàng lên làm áo choàng. Cậu không rời nó ra dù chỉ một giây, ngay cả khi đi ngủ. Thành thử, không ai có thể gỡ hay nó mang đi giặt được.

Hoàng phi Lizabeth rất khó chịu, nhưng đến cả sự cuồng loạn của cô cũng không thắng nổi sự cứng đầu của cậu nhóc.

“Bái kiến hoàng tử điện hạ Morres.”

Thấy Masain lịch sự chào mình như mọi hiệp sĩ khác, Morres có vẻ rất bối rối.

“Sao tự dưng anh lại nói chuyện kiểu đó?”

“Vì đã chính thức trở thành hiệp sĩ phụng sự hoàng thất nên thần muốn cảnh tỉnh bản thân không được phép quên đi nhiệm vụ của mình.”

“Hửm?”

Morres nghiêng đầu. Đối với một đứa trẻ vừa tròn năm tuổi thì lời giải thích ấy có hơi khó hiểu.

Nhưng đoán chừng Masain về sau vẫn sẽ hành xử theo phong cách hiệp sĩ, nên cậu nhóc cũng chấp nhận, nở một nụ cười tươi rói và nắm lấy tay áo anh trai.

“Vậy là anh sẽ không đến học viện nữa và ở lại đây với chúng em đúng không?”

“Vâng, đúng là vậy ạ.”

Hehe. Trong khi Morres đang hớn hở cười và bám lấy cánh tay Masain, thì từ trong Cung điện Hoa Hồng Xanh, có một cậu bé khác từ tốn bước ra.

“Chúc mừng anh đã được bổ nhiệm, hyung-nim.”

Đó là Đệ nhất Hoàng tử Logan tuy chưa tròn sáu tuổi nhưng đã mang phong mạo rất đỗi trưởng thành.

“Xin cảm tạ, Logan điện hạ.”

“Ờ……”

Nghe lời đáp của Masain, Logan có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu vẫn nở một nụ cười nhẹ như hiểu ra gì đó. Có lẽ vì khóe mắt hơi rủ xuống nên nụ cười của cậu trông có nét buồn chứ không ngây ngô như trẻ con.

“Vậy là từ nay trở đi, em sẽ được gặp anh tại cung điện mỗi ngày phải không?”

“Dạ đúng, miễn là trong đội hiệp sĩ không có chuyện công sự nào khác ạ.”

“Thật tốt. Phụ hoàng bệ hạ sẽ vui lắm đây.”

Logan dịu dàng cười. Nhưng khi hạ tầm nhìn xuống và trông thấy thanh kiếm lạ đang treo trên thắt lưng Masain, cậu có vẻ rất ngạc nhiên.

Đôi mắt cậu bé nheo lại.

“...Thanh kiếm đó?”

Ah. Masain liếc nhìn thanh kiếm mới của mình và xấu hổ cười.

“Đây là thanh kiếm bệ hạ trao tặng cho thần. Thần nghĩ nhận thanh kiếm đắt giá thế này làm quà tốt nghiệp thì có hơi quá.”

Vào ngày Masain tốt nghiệp học viện, Thánh hoàng đã phái Chánh thị thần đến gửi cho cậu một thanh kiếm.

Là trường kiếm, nhưng thanh kiếm ấy dài và dày so hơn những thanh kiếm thông thường, cả trọng lượng cũng nặng hơn đôi chút. Nhưng với Masain đã trưởng thành và khỏe mạnh hơn nhiều người về mặt thể chất, đó là thanh kiếm vô cùng phù hợp. Hơn nữa, còn là loại kiếm có phần quen thuộc với cậu.

Thiết kế của thanh kiếm mới, không hiểu sao, lại khiến cậu nhớ đến thanh bảo kiếm hoàng gia mà cậu từng gặp rất nhiều lần.

Bảo kiếm Mithratis.

Thanh kiếm [Minh Thệ][note60441] được truyền cho các hoàng thái tử trong nhiều thế hệ.

Thanh kiếm nổi tiếng có thể trảm đầu hàng ngàn người mà không hề sứt mẻ, đã từng thuộc về Đệ nhất Hoàng tử Cameron vào thời Tiên Thánh hoàng còn cai trị. Giờ đây, khi Cameron đã chết, nó lại được cất giữ trong bảo khố hoàng cung.

Masain đã nhìn thấy thanh bảo kiếm cha cậu đeo vài lần. Trong ký ức của cậu, nó là một thanh kiếm rất lộng lẫy, mang trên thân những đường chạm nổi bằng vàng tinh xảo.

Thanh kiếm của cậu cũng có hình dạng hao hao giống với thanh Mithratis. Nhưng khác với thanh bảo kiếm hoàng gia, nó không có trang trí đặc biệt nào, phần cán và chuôi kiếm thoạt nhìn cũng rất mộc mạc.

Tuy vậy, tổng thể thanh kiếm vẫn ánh lên sắc vàng dịu dàng, trông khá là sang trọng. Masain đoán rằng đây là một thanh kiếm thực dụng được làm phỏng theo độ cân bằng tuyệt vời của bảo kiếm Mithratis.

Nhưng Logan đang vô thức soi xét thanh kiếm chợt thốt lên một câu kỳ lạ.

“Có vẻ như phụ hoàng bệ hạ rất quý anh đấy, hyung-nim.”

“......?”

Nhìn vào nụ cười nhẹ hơi khó hiểu của Logan, Masain chỉ biết chớp mắt hoang mang.

Đương nhiên, nếu Masain biết chuyện đang diễn ra trong thư phòng của Thánh hoàng lúc này, cậu sẽ không tài nào thoải mái mang thanh kiếm ấy bên mình được nữa.

“Thà là, thà là người cứ đưa Mithratis cho cậu ấy còn hơn!”

Tình hình nơi đây vô cùng bấn loạn, Hồng y Benitus thì đang đưa tay ôm gáy, còn Hiệu trưởng Giáo viện Armand thì gào rú như lên cơn.

Nghe vậy, Thánh hoàng đáp với vẻ mặt có phần khó chịu.

“Mang theo Mithratis là biểu tượng của việc đang nhắm đến ngôi vị hoàng thái tử. Ta không muốn khiến đứa trẻ đã phải trở thành Klanos để sống sót lại bị nhắm đến lần nữa.”

“Nhưng kể cả thế, không có nghĩa là……!”

“Với cả, Mithratis đầy trang trí lòa xòa như thế thì dùng thế nào được?”

“Chí ít hãy đưa cho cậu ấy một thanh kiếm thực dụng khác……!”

“Hử, có đồ tốt thì phải dùng chứ. Dù gì thì một ngày nào đó nó cũng sẽ bị thời gian bào mòn và hỏng thôi. Không dùng trước khi nó hỏng thì lãng phí lắm.”

Nghe đến đây, Dean Armand ngã ngửa ra, miệng sùi bọt mép, còn Hồng y Benitus thì ôm lấy trán mà hét lên.

“Bệ hạ! Rốt cuộc người nghĩ thánh tích là cái gì?!”

Phải.

Thanh kiếm mà Masain nhận được là bảo kiếm Mithra, có thể nói, chính là nguyên mẫu của Mithratis. Đó chính là Thanh kiếm [Minh Ước][note60442], và đồng thời là một trong số ít binh khí có thể coi là thánh tích ở Thánh quốc.

Xét về tầm quan trọng, Mithratis chẳng là cái đinh gì so với nó.

Nhưng vào lúc ấy, ngay cả người đã hào phóng trao đi thanh bảo kiếm là Thánh hoàng cũng không thể ngờ được.

Rằng không lâu sau, cháu trai anh sẽ niêm phong thanh kiếm ấy vào nhà kho, suốt mười năm sau cũng không lấy ra dù chỉ một lần.

***

Mười năm trôi qua, chàng hiệp sĩ trẻ vụng về ngày nọ đã trở thành chỉ huy hiệp sĩ chính thức của Vệ đoàn Hoàng gia. Masain giờ đây đã lớn tuổi hơn nhiều so với chú anh khi lần đầu tiên đưa anh ra khỏi pháo đài gần cửa ngõ.

Và lúc này, anh đang đứng thẳng lưng, cầm trên tay thanh kiếm mà bản thân đã từng ngưỡng mộ một thời.

—Tên thanh kiếm này là Kẹp Hạt Dẻ. Hợp với công dụng của nó nhỉ?

Lẽ ra hồi đó mình nên nói cho chú biết khả năng đặt tên của chú tệ đến mức nào mới phải.

Masain bật cười và nắm lấy thanh kiếm mỏng hơn một chút, nhẹ hơn một chút so với thanh kiếm anh thường dùng.

Oong.

Khi aura chảy vào, một tiếng rung hơi khác với tiếng mà thanh kiếm của anh tạo ra, nhẹ nhàng vang lên. Một tiếng rung điềm tĩnh và trong trẻo, giống như vị chủ nhân thường sử dụng nó vậy. Masain lắng nghe âm thanh ấy và chậm rãi truyền aura vào, cho đến khi một lớp aura màu vàng kim được tạo thành trên lưỡi kiếm.

Và rồi, anh bắt đầu vung.

Seong-jin im lặng quan sát từ trong góc sân tập.

Lần đầu tiên, cậu đã được xem kiếm thuật tiêu chuẩn của hiệp sĩ hoàng gia từ thế thứ nhất cho đến thế thứ tám. Một thứ kiếm thuật thanh lịch, sử dụng aura nhuần nhuyễn theo Luyện thức Banahas.

Trên sân tập tờ mờ tối nơi mặt trời đã lặn hẳn, chỉ có Kẹp Hạt Dẻ nhuộm đẫm aura đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

“Có gì đó… khác thì phải?”

Seong-jin vô thức lẩm bẩm.

Dù vẫn là thứ kiếm thuật mà cậu thường thấy trên sân tập, nhưng đường kiếm Masain đang vung lúc này đây có gì đó khác hẳn. Không giống với đường kiếm của các hiệp sĩ thường trú khi luyện tập, cũng không giống với đường kiếm của Seong-jin.

Cùng một động tác, nhưng chuyển động lại là khác nhau. Cùng một hướng vung, nhưng dòng chảy lại là khác nhau.

Dù sử dụng cùng một kiếm thuật với Masain, nhưng Seong-jin không tài nào hiểu nổi sự khác biệt ấy từ đâu ra.

Tuy cả Seong-jin và Masain đều không biết, nhưng đường kiếm của Masain giờ đây khá giống với đường kiếm của chú anh năm xưa.

Là đường kiếm mà anh luôn nhớ tới mỗi khi luyện tập.

Là quỹ đạo của thanh kiếm tuyệt đẹp mà anh luôn muốn học theo.

Tức thì, một luồng aura vàng kim rực rỡ bắt đầu hiện rõ trên Kẹp Hạt Dẻ.

Lưỡi kiếm aura lộng lẫy ánh vàng, chính là chiêu thức đã chém ấu trùng Bantra nát thành từng mảnh.

Dù còn chưa hoàn toàn chạm tới ngưỡng Kiếm Sư và không thể duy trì lưỡi kiếm quá lâu, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi này đã đủ để Masain thi triển chiêu thức mà anh hằng ngưỡng mộ và luyện tập theo rồi.

Vút. Một vệt dài màu vàng kim hiện lên giữa không trung.

Lần này, Seong-jin đã có thể nhìn được rõ hơn một chút bản chất của chiêu thức ấy. Vệt sáng màu vàng từ thanh kiếm tỏa ra, lao đi, và vẽ nên một nét dài giữa bầu trời tối mịt.

Khoảnh khắc sau đó, từ không trung truyền đến một tiếng nổ vang dội, và theo sau là một cơn gió mạnh tạt thẳng xuống sân tập.

Vùuuuuuu-

Cảm nhận được luồng gió lớn ập tới, Seong-jin vô thức lẩm bẩm.

“......Yển Nguyệt Ly Thiên.” [note60443]

Tuy Thánh hoàng từng bảo cậu bỏ qua cái tên ấy, nhưng chiêu thức Masain đang thi triển ra quả thực giống như một vầng trăng chẻ đôi không trung.

Sau khi hoàn thành chiêu thức, Masain ngừng di chuyển và đứng ngây người mà nhìn lên bầu trời một lúc.

Mặc dù không có mục tiêu cụ thể nào cho luồng aura anh vừa giải phóng, nhưng đó vẫn là một đòn khá yếu. Anh vẫn chưa chạm tới cảnh giới của chú mình.

Aura trong Kẹp Hạt Dẻ dần rút đi. Âm thanh rung động trên lưỡi kiếm cũng nhỏ dần, rồi nhanh chóng tắt lịm.

Sau khi nắm chặt thanh kiếm mà bần thần đứng trên sân tập một hồi lâu, Masain mới quay đầu lại và nhìn Seong-jin.

“Tuy khá chắc đây không phải thần khí được rồng tạo ra, nhưng lời bệ hạ nói rằng nó không dễ gãy có vẻ là thật đấy ạ. Dù thần có truyền bao nhiêu aura vào thì cũng không có dấu hiệu quá tải.”

Masain cười toe toét và đưa thanh kiếm cho Seong-jin.

“Nó rất cân bằng, nhưng trọng lượng lại không phù hợp với thần cho lắm.”

Khi Seong-jin nhận lấy thanh kiếm, Masain lưỡng lự như vẫn còn điều gì đó muốn nói. Nhưng rồi, anh nhanh chóng nghiêm mặt lại, đặt tay lên trước ngực và lịch thiệp cúi chào.

“Cảm ơn người đã đáp ứng lời thỉnh cầu mạo muội của thần, điện hạ.”

Thái độ của anh vẫn vô cùng cung kính, giống như lần đầu họ gặp mặt.

Seong-jin mím môi một lúc, nhưng rồi lại chỉ im lặng gật đầu.

Cậu muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng lại không thể mở miệng nói ra. Vì cậu chợt nhận ra, rằng có lẽ người muốn quên đi quá khứ, không chỉ có Hoàng phi Lizabeth.

***

Sáng hôm sau, Masain đã ghé qua Chính điện sau một thời gian dài và tìm đến thư phòng của Thánh hoàng.

“Thưa bệ hạ, thần muốn từ chức chỉ huy hiệp sĩ của Vệ đoàn Hoàng gia.”

Dù những lời ấy rất đường đột, nhưng Thánh hoàng có vẻ không bất ngờ cho lắm. Anh chỉ im lặng nhìn Masain với gương mặt vô cảm thường ngày rồi chậm rãi gật đầu.

Trong mười năm qua, Masain có lẽ không phải là người duy nhất thay đổi. Trước đây, vẻ mặt của Thánh hoàng không hoàn toàn là vô cảm, nhưng sau sự việc ấy, càng ngày càng khó để tìm được một tia có thể gọi là cảm xúc trên khuôn mặt anh. 

Khi còn trẻ, Masain đã từng chứng kiến tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt xám ấy vài lần, và mỗi lần như vậy, anh lại cảm thấy rất lo sợ rằng chú mình đang dần trở thành thứ gì đó không phải con người.

Trong giây lát, Thánh hoàng chuyển ánh mắt xuống thanh kiếm vàng mà Masain đang đeo trên thắt lưng, rồi sau đó lại quay lại nhìn vào mắt anh. Masain ngượng ngùng cười và gãi đầu.

“Chà, thần nghĩ, đối với thần thì thanh kiếm này là dễ sử dụng nhất rồi.”

“Ta hiểu.”

Bảo kiếm Mithra.

Chắc hẳn cháu trai anh đã phải trăn trở rất nhiều, mới lại dám rút thanh kiếm đó ra sau một thời gian dài như vậy. Nhưng, hai người sẽ không bao giờ nói với nhau về nỗi trăn trở ấy, kể cả hiện tại, hay trong tương lai.

“Masain.”

Thánh hoàng bỗng gọi Masain vào lúc anh đang chuẩn bị bước chân ra khỏi thư phòng. Khi anh nhìn lại, Thánh hoàng chỉ nói với anh bằng một chất giọng điềm tĩnh, mà thờ ơ.

“Xin hãy chăm sóc tốt cho đứa trẻ đó.”

Trong đôi mắt đang hướng về phía Masain, vẫn không có lấy một chút hơi ấm. Nhưng vì đã biết chú của mình từ lâu, nên Masain nghe ra được một chút lo lắng trong giọng nói của anh.

Lần này, Masain đã có thể nở một nụ cười thuần phác mà đáp.

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Và buổi sáng ngày hôm ấy, Masain đã đến báo cáo với Seong-jin rằng anh mới được bổ nhiệm làm thủ lĩnh đội cảnh binh của Cung điện Ngọc Trai.

Nghiễm nhiên, chứng kiến anh xách theo đủ loại hành lý tới cung điện, sắc mặt các hiệp sĩ thường trú đều tái mét.

Bình luận (0)Facebook