• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 04

Độ dài 2,118 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-16 21:30:26

Trận đấu giữa tôi và Komaki bắt đầu từ khoảng 12 năm trước. Do không thích một Komaki quá dễ thương, giỏi vận động và cả nhiều thứ khác nữa, nên tôi đã thách đấu nhỏ.

Và tôi chưa thắng bất kì lần nào kể từ đó.

‘Bạn thời thơ ấu’—cụm từ nghe như sự khởi đầu của một mối tình lãng mạn có chút chua chát trong đó.

Nhưng thực tế là chẳng có yêu đương gì ở đây cả. Tôi và Komaki ghét nhau như chó với mèo, luôn có tia lửa tóe ra trong mắt cả hai.

Mà cũng không hẳn, hình như mỗi mắt tôi là tóe ra tia lửa thôi.

“Xin lỗi, cậu đợi lâu chưa?”

Nhỏ nói như thể bọn tôi là một cặp đôi lần đầu đi hẹn hò vậy. Tôi cảm thấy như nổi hết cả da gà lên. Tởm quá. Komori có lẽ cũng biết chuyện đó, ấy vậy mà nhỏ vẫn tủm tỉm cười. Hay nói đúng hơn là nhỏ đang cười toe toét.

“Tận mười phút đấy. Biết ngoài trời giờ nóng lắm không.”

Đúng thật là tôi đã đợi nhỏ. Tôi ghét việc đến muộn. Việc đó sẽ làm mất thời gian của người khác, ngoài ra họ sẽ lo lắng không biết liệu người kia có đến hay không.

Tôi luôn cố gắng đến sớm bởi không muốn đối phương phải chờ đợi như vậy kể cả người kia có là Komaki đi nữa. Mặc dù không ưa gì nhỏ nhưng tôi cũng không muốn làm nhỏ cảm thấy tồi tệ.

Tất nhiên, chúng tôi vẫn không ưa nhau và tôi rất muốn đánh bại nhỏ trong một trận đấu. Nhưng không vì thế mà tôi phá vỡ quy tắc của mình chỉ để khiến nhỏ cảm thấy tồi tệ. Vấn đề là tôi không nghĩ Komaki đủ nhạy cảm để cảm thấy vậy khi phải chờ đợi đâu.

“Ôi, tệ vậy sao. Tội nghiệp quá đi.”

Nhỏ cười và lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán tôi.

“Đi thôi nào.”

Nhỏ nói rồi khoác lấy tay tôi. Đáng sợ quá. Nhưng đây giống như trò chơi trừng phạt, tôi đoán là nhỏ đang muốn tôi cảm thấy như vậy.

Sở dĩ có ngày hôm nay là do tôi đã thua trong lần thi hát karaoke trước đó.

Sau hôm đó, nhỏ yêu cầu tôi dành buổi hẹn hò đầu tiên của mình với nhỏ. Đó cũng là một trong những thứ mà tôi trân trọng.

Buổi hẹn hò đầu tiên của tôi sẽ là một trải nghiệm thú vị và hồi hộp cùng bạn trai. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn, đi mua sắm…và trên đường về sẽ trao nhau một nụ hôn. Đó là những gì tôi tưởng tượng.

“Vậy giờ ta đi đâu đây?”

“Đến một nơi mà cậu sẽ thích.”

Nhỏ nói với giọng ngọt ngào. Tởm quá.

“…”

“Đây là một buổi hẹn hò mà? Ít ra mặt mày cũng phải tươi tắn lên chứ.”

Nhỏ nhanh chóng lấy lại giọng nói bình thường. Giọng điệu này dễ chịu hơn nhiều so với kiểu nói cố tình tạo vẻ của nhỏ. Giọng Komaki trong trẻo như biển nhiệt đới, nhưng đồng thời lại có cảm giác khô khan. Dù không thích lắm, nhưng thôi cũng tạm chấp nhận được.

“Nếu không thì cậu lại lôi chuyện phẩm giá ra nói chứ gì. Hiểu quá mà… KO-MA-KI! Tôi tò mò về nơi cậu nghĩ tôi sẽ thích đó?”

Tôi nở một nụ cười, kìm nén những cơn giật giật trên má và cố giãy giụa cánh tay đang bị nhỏ bám chặt lấy. Komaki nhìn tôi chằm chằm, mặt không cảm xúc.

“Gì?”

“Komaki…”

Komaki nhìn chằm chằm tôi. Đôi mắt màu nâu cùng mái tóc của nhỏ đang lờ mờ phản chiếu hình bóng tôi.

“Lâu lắm rồi cậu chưa gọi tôi như vậy.”

Đúng là khoảng hai năm rồi tôi chưa gọi nhỏ như vậy. Năm hai sơ trung đã có một chuyện xảy ra khiến tôi cực kì ghét Komaki, kể từ đó tôi bắt đầu gọi nhỏ là Umezono.

Có một khoảng thời gian tôi ghét nhỏ tới mức không thèm nhìn mặt, nhưng dần dần cảm giác ấy cũng dịu đi và tôi quay trở lại như trước, chỉ ở mức không thích nhỏ. Tôi cũng chẳng biết điều đó là tốt hay xấu nữa.

Nhưng sau sự kiện ấy, tôi bắt đầu ghét chính bản thân.

“Gọi người kia bằng họ khi đi hẹn hò thì kì lắm. Chỉ có vậy thôi.”

“…Vẫn có những cặp đôi gọi nhau bằng họ mà.”

“Thế gọi tôi là Yoshizawa đi.”

“Wakaba.”

Có nói nữa thì nhỏ cũng chẳng nghe đâu. Vậy nên tôi quyết định không nói gì thêm.

Nhỏ kéo tôi theo và chúng tôi tiếp tục đi. Do nhỏ không đợi tôi bắt kịp nên tôi phải đi nhanh hơn chút.

Tôi nhận thức được sự khác biệt về chiều cao giữa chúng tôi, dù không thích điều đó chút nào.

Nhỏ đã từng thấp hơn tôi nhưng trước khi ý thức được thì nhỏ đã trở nên cao lớn hơn tôi rồi. Mối quan hệ giữa chúng tôi cũng đã thay đổi và giờ đây mối quan hệ của chúng tôi lại trở thành cạnh tranh vì phẩm giá của mình. Đó chắc chắn là một sự thay đổi theo hướng tồi tệ.

Tôi tự hỏi cảm giác ấy sẽ ra sao.

Trưởng thành hơn, cao lớn hơn và mạnh mẽ tiến về phía trước. Khi tôi nhìn thấy Komaki tự tin bước đi như vậy, chỉ một chút, một chút thôi, tôi lại có một chút vui tronh lòng.

Chắc có lẽ là vì tôi vẫn còn nhớ về quá khứ?

Cũng được mười năm rồi.

Trong thoáng chốc, gương mặt Komaki ngày xưa hiện lên trong tâm trí tôi.

“Tới rồi.”

Komaki dừng lại trước một gian hàng. Chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở khu mua sắm và đã đi quanh cả tòa nhà để đến được đây. Gian hàng này, với hàng dài những chiếc máy chơi game ồn ã đầy màu sắc, đích thị là một trung tâm trò chơi.

“Hmm…”

Đúng là tôi không ghét chỗ này mà còn khá thích bầu không khí luôn tràn ngập sự vui vẻ ở đây. Nhưng vẫn còn những nơi khác mà tôi thích hơn. Tại sao Komaki lại nghĩ đây là điểm đến mà tôi thích nhất?

Nhỏ muốn quấy rối tôi hả? Không, nếu muốn quấy rối tôi thì nhỏ sẽ làm những trò khác còn tệ hơn nhiều. Tôi biết rõ điều đó.

Vậy là nhỏ thực sự nghĩ đây là chỗ tôi thích nhất nên mới đưa tôi đến đây.

“Ở đây á?”

Komaki cười khi nghe câu hỏi của tôi.

Nhỏ nở một nụ cười thiên thần. Liệu có phải vì ghét tôi nên nhỏ mới trở nên xa cách với tôi không, hay là vì một nguyên nhân nào khác?

“Cậu hay ghé nơi này với bạn cùng lớp đúng không? Xưa cậu cũng hay đi với tôi nữa.”

Tại sao nhỏ biết được trong khi cả hai học khác lớp? Nhưng tạm gác lại chuyện đó, tôi khá ngạc nhiên khi nhỏ vẫn nhớ chuyện chúng tôi đã từng hay cùng nhau ghé qua đây.

“Chuyện đó từ tận tiểu học rồi. Cậu nhớ được cũng giỏi đấy.”

“Tôi có một trí nhớ khá tốt. Không như cậu đâu Wakaba.”

“Nó không cần thiết với tôi.”

Chẳng biết nhỏ mắc bệnh gì mà phải giễu cợt tôi đến câu thứ hai. Tôi thở dài một tiếng. Nhưng tiếng thở dài đã bị át đi bởi âm thanh từ khu trò chơi và trở nên vô nghĩa.

“Cậu cũng dư dả đấy chứ. Lúc nào cậu cũng chơi ở đây sau giờ học.”

Tôi bỏ tay Komaki ra và tiến về máy gắp thú. Tôi đã từng hay đến đây hồi còn học những lớp dưới. Nhưng đến những năm cuối cấp, do bận nhiều việc nên tôi không còn làm vậy nữa.

Nơi đây cũng không thay đổi nhiều kể từ đó. Dù cách bài trí tổng thể có khác biệt đôi chút, nhưng bầu không khí và vết bẩn trên sàn vẫn còn y nguyên.

Tôi đã từng chơi gắp thú cùng Komaki. Tôi vẫn để những con gấu bông thắng được cùng nhỏ ở trong phòng, còn Komaki chắc đã vứt đi từ lâu rồi.

Ở mấy chỗ tôi hay đi với bạn, chiếc tay nắm rất yếu. Thế này có tính là gacha không nhỉ? Còn ở chỗ này thì tôi không biết nữa.

Tôi bỏ 100 yên vào máy và bắt đầu di chuyển tay cầm. Chiếc máy bắt đầu sáng đèn và phát ra giọng nói ‘Chúc may mắn!’. Âm thanh quen thuộc khiến tôi không thể không mỉm cười.

Tôi đã chạm được vào con thú bông nhưng không thể gắp lên mà như thể đang vuốt ve nó vậy. Komaki bên cạnh tỏ ra thích thú khi thấy tôi đang chật vật. Tính cách của con nhỏ này đúng là tệ thật.

“Umezono thì sao? Cậu vẫn hay tới đây à?”

Nhỏ nghiêng người về phía tôi và đặt tay lên tay cầm. Nhỏ gắp một con thú rồi nhanh chóng thả nó vào lỗ.

“Ai biết. Sao cậu không tự đoán đi.”

Nhỏ bắt đầu tung hứng con gấu bông vừa gắp được như một quả bóng. Do không thể đứng nhìn được nữa nên tôi giật lấy con thú từ tay nhỏ.

“Cái đó tôi không quan tâm, nhưng ít nhất thì cầm nó cho đàng hoàng vào chứ.”

“Cậu bị ngốc à? Cảm thấy thương xót cho gấu bông?”

“Ngốc cũng được. Chẳng sao cả.”

Tôi vuốt ve con gấu bông. Nó không hề mỉm cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy hài lòng.

“…Này.”

Komaki siết chặt tay lại. Khi có tâm trạng không tốt, nhỏ thường hay làm vậy. Khi tôi còn đang tự hỏi tại sao thì nhỏ đã nắm tay tôi kéo về phía nhỏ.

Tôi nghĩ ‘Kiểu gì cũng thành ra thế này mà.’ và nhanh chóng quay mặt đi, nhưng nhỏ đã đặt môi lên môi tôi.

Tiếng ồn của những chiếc máy trò chơi nhỏ dần.

Hơi ấm, mùi hương của Komaki như bao trùm toàn bộ cơ thể, khiến tôi gần như quên mất cách hít thở. Không biết có phải nhỏ hôn tôi mỗi ngày vì nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương không nữa.

Tôi nhớ là mình đã nói với nhỏ rằng chỉ có người yêu mới hôn nhau rồi mà nhỉ?

Tôi không nhớ mình đã nói sao nữa. Komaki có trí nhớ hơn hẳn những người thấp kém như tôi nên chắc là nhỏ sẽ nhớ.

“Đầu óc cậu chỉ nghĩ được mấy cái đó thôi à!”

Tôi nói bằng tất cả sự phản kháng yếu ớt mà mình có. Cơ mà cũng có chút buồn cười khi thấy Komaki phải cúi xuống để hôn tôi.

Ước gì nhỏ cao hơn nữa. Lúc đó sẽ càng khó khăn hơn để Komaki có thể cúi xuống hôn tôi.

Khi thấy tôi cười khúc khích, hình như Komaki có vẻ khó chịu và bắt đầu vén áo tôi lên.

“Chỉ mấy cái đó? Vậy để tôi cho cậu mở mang tầm mắt bằng ‘những cái khác’ nữa nhé.”

Con nhỏ này điên rồi mới dám làm chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật. Mấy chỗ không có camera thì không sao, nhưng ở đây lại gắn camera. Nếu cứ tiếp tục, bọn tôi sẽ bị bắt mất. Komaki hẳn phải rõ điều đó nhưng nhỏ chẳng có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại cả.

Tôi cảm thấy hơi lạnh vì phần rốn bị lộ ra ngoài, nhưng nhỏ vẫn tiếp tục vén lên cao hơn.

Tôi hét lên.

“Cái đó! Cược với tôi!”

Komaki liền dừng lại. Chắc hẳn nhỏ đã có ý định bắt tôi phải nói vậy ngay từ đầu. Tôi đã hoàn toàn bị cuốn theo và nói ra những từ bị cấm.

“Cược cái gì?”

“Ừm…”

Tôi nhìn xung quanh. Gắp thú thì không được rồi vì chắc chắn tôi không có cửa thắng. Mấy trò như đua xe, khúc côn cầu cũng không khả thi nốt.

Ngay khi sắp rơi vào tuyệt vọng, tôi bỗng thấy một trò khá lạ lẫm.

“Cái đó!”

“Mạt chược sao?”

Tôi nhanh chóng chỉ vào một trò mạt chược kiểu cũ. Tôi không nghĩ nó là trò thích hợp cho một trận đấu, nhưng bây giờ cái đó không quan trọng. Tôi không biết rõ luật chơi, nhưng bố tôi đã nói rằng ‘Chơi mạt chược 90% là dựa vào may mắn!’. Vậy nên tôi nghĩ mình có thể thắng.

“Chơi một ván và ai có điểm cao hơn sẽ thắng! Thấy thế nào?”

“Cũng được thôi.”

Komaki cũng không biết luật chơi. Lần này tôi nhất định phải thắng để nhỏ không phải muốn làm gì thì làm.

Nếu cứ tiếp tục thế này, một lúc nào đó tôi sẽ bị cảnh sát hỏi thăm mất. Tới lúc đó thì tiêu đời.

Bình luận (0)Facebook