• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 22

Độ dài 3,015 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 10:14:03

Tiến vào toà nhà từ sân trường, tôi đến phòng giáo viên ở phía nam.

 Tôi đang đi bộ cùng với bốn mươi tám người, họ xếp thành hình tam giác trải dài ra sau lưng tôi.

Tôi không thể không cảm thấy rằng những người xung quanh đang nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy cảnh này trong bộ phim 'Tòa Tháp Trắng Vĩ Đại [Shiroi Kyoto]' trước đây ...

Không thể tin việc này thực sự xảy ra, nó làm tôi trông giống như Chúa Quỷ hay cái gì đó như thế!

 Vì tất cả mọi người đang theo tôi rất nghiêm túc, tôi đã thử dừng lại một giây để xem điều gì sẽ xảy ra, và tất cả đều dừng lại đồng thời như thể họ đã luyện tập nó.

... Mặc dù tôi không muốn nhưng phải thừa nhận cảm giác này khá là vui!

Âm thanh thú vị của những bước chân đồng bộ vang vọng khắp hành lang.

May mắn thay, hành lang đủ rộng để các học viên khác vượt qua mà không làm ảnh hưởng đường đi của nhóm tôi.

Vấn đề là, sinh viên đi ngang qua chúng tôi dường như rất sợ khi mắt họ nhìn tôi.

... hay đúng hơn là ngay khi họ nhìn tôi, họ lập tức quay mặt đi.

Khi chúng tôi đi xuống hành lang, có hai người đang trong cuộc thảo luận sôi nổi.

Họ dường như không nhận ra chúng tôi đang ở đây.

"Này, hai cậu, các cậu đang chắn đường của Kururi-san."

Một ai đó phía sau tôi nói to.

Hai người nhìn về phía nhóm của chúng tôi và bất ngờ sau khi nhận ra quy mô của nó.

Họ lặng lẽ nói "Chúng tôi rất xin lỗi." Và nhanh chóng rời đi.

Không, chờ đã, tôi mới là người nên nói xin lỗi !!

Điều này quá nguy hiểm!!

Chúng ta đang làm gì vậy ?! Chúng ta đang cố chinh phục trường học hay gì đó à?!

"Umm, đủ rồi mọi người-"

Tôi dừng chân và quay lại.

Woah !!

Quay lại, cuối cùng tôi đã nhận thấy sự đông đúc của bốn mươi tám người ở đây, và là người lãnh đạo của họ, tôi tự nhiên toả ra hào quang làm cho các học viên khác co rúm lại khi tiếp cận chúng tôi.

"Mọi người xin hãy dừng cái tinh thần chiến đấu thái quá đó lại đi.Tôi biết rằng nó có thể vô dụng để nói với mọi người nhưng làm ơn không làm hại các học viên khác."

"""Vâng"""

Ồ, có vẻ như họ hiểu.

Có thể bởi vì câu lạc bộ của chúng tôi chỉ mới bắt đầu hoạt động, sự trung thành của họ đối với tôi dường khá mạnh mẽ.

Nếu tôi cho họ thấy sự xấu hổ của tôi, điều gì sẽ xảy ra với tôi nếu tôi làm họ thất vọng?

Tôi sẽ bị đâm?

Làm gì để ngăn cản họ đâm tôi từ phía sau bây giờ?

Đoạn đường không quá dài, nhưng tôi nghĩ rằng đây đúng là một trải nghiệm khủng khiếp.

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến phòng giáo viên.

Tôi mở cửa, tôi bước vào bên trong đầu tiên và tất nhiên tất cả họ đều đi theo.

Thật bất ngờ khi phòng giáo viên không hề bị ảnh hưởng bởi số lượng đông đảo này.

"Wu-sensei."

Đó là giáo viên chủ nhiệm của tôi.

Thật tốt nếu anh ấy có thể trở thành cố vấn của câu lạc bộ, ý tôi là, anh ta là người thầy duy nhất mà tôi biết.

"Tôi đã lập ra một câu lạc bộ, vì vậy tôi muốn yêu cầu quỹ hoạt động cho nó."

"Vậy em đã lập một cái à? Với một nhóm lớn như vậy ... nhưng đây thực sự là thời điểm tốt để thành lập câu lạc bộ? "

"Buchou (Trùm băng nhóm =))))) ) rất bận rộn, đừng phí thời gian với những trò đùa vô nghĩa nữa Wu-sensei, nhanh làm thủ tục đi."

( Đùa thôi chứ từ đó nghĩa là Hội trưởng á ☺ )

Bận rộn với cái gì?!

Điều duy nhất tôi làm là đổ xô vào đây!

Với một tiếng thở dài, Wu-sensei đưa cho tôi một mẫu đơn.

"Đây, tôi đã ký mẫu đơn này và trở thành cố vấn của câu lạc bộ, vì vậy tôi sẽ mang tiền quỹ cho các em sau này nhưng ... Kururi-kun, không phải là em hơi quá lố sao?"

Quá lố?! Tôi có thể cảm thấy tai tôi đỏ lên vì bối rối. Tôi đoán đó là cách nhìn từ quan điểm của người ngoài.

"À, xin thầy hãy cố gắng hoàn thành nó trong ngày hôm nay, càng sớm càng tốt phải không nào?"

"Phải, bởi vì trường tôn trọng quyết định của học viên nhưng hãy nhớ quản lý cẩn thận các hoạt động ngoại khóa và ngân sách của mình cho tốt".

"À ... liệu có lớp học nào mà chúng em có thể sử dụng được không?"

"Tất nhiên, các em có thể tự do sử dụng các phòng ở khu phía tây của trường, nhưng các sinh viên khác cũng có thể sử dụng chúng, vì vậy hãy chắc chắn rằng bạn đã có một phòng trước."

... Tôi nghĩ đây đúng là một trường học ấn tượng.

Tôi đã định đặt hy vọng của mình vào họ, nhưng làm thế nào mà họ có thể để một nhóm đáng ngờ như thế này được tạo ra?!

"Nhân tiện, chúng ta vẫn chưa quyết định chúng ta sẽ làm gì."

" Dù sao thì nó cũng không quan trọng. Khi mà tập hợp được một lượng người lớn như vậy. Nhưng thầy muốn nhắc em một điều, với tư cách là người đứng đầu trong tương lai em có trách nhiệm mang mọi người lại với nhau."

"... nhưng không phải nó khá nguy hiểm khi tài trợ cho một tổ chức mà thậm chí còn không có mục đích hoạt động? Huống chi còn với số lượng quá lố đó nữa? "

Đọc những dòng của sensei! Nếu tôi giải tán nó tôi sẽ bị đâm, nhưng nó thành thế này không phải do thầy không dừng nó lại sao?!

"Dù sao thì Kururi-kun, tập hợp một lực lượng lớn như thế này cũng đi kèm với trách nhiệm duy trì nó. Đừng có nghĩ tôi sẽ từ chối, không phải em tập hợp họ lại vì em có thể xử lý sao? "

Đó là ...

... đúng, trong thế giới này không có nói chuyện ngọt ngào. Tôi chỉ mới 15 tuổi, nhưng ngay cả tôi cũng biết điều đó.

"Wu-sensei, thầy có thể cho em thêm lời khuyên nếu em cần nó không?"

"Bất cứ lúc nào, mặc dù tôi nghi ngờ bạn sẽ cần nó, tôi hy vọng rất nhiều vào em, Kururi-kun."

"Vâng, vậy thì chúng ta đi thôi mọi người."

Mọi người rời khỏi căn phòng theo tín hiệu của tôi.

Phải, tôi đoán tôi có thể tận dụng lợi thế từ số lượng này.

"Buchou, sao chúng ta không trở lại sân trước để nghĩ đến hướng đi của chúng ta trong tương lai? Sau đó, chúng ta có thể tìm một phòng câu lạc bộ. "

Tôi gật đầu với đề nghị của Heart, và chúng tôi trở lại sân.

"Tất cả mọi người, kể từ bây giờ tôi sẽ nói về hướng đi của tôi, tôi muốn tất cả các bạn lắng nghe!"

Mọi người gật đầu đáp lại.

Tôi bắt đầu đưa ra đề xuất của mình.

"Tôi vẫn chưa quyết định phải làm gì, nhưng tôi đã quyết định động lực của chúng ta! Đó là Gentle Lions [Sư Tử Cao Quý]! "

Họ đều nghiêng đầu như thể nói 'Điều đó có nghĩa là gì?'.

"Nhìn bề ngoài, những người nhập học ở đây đều được coi là vượt trội trong các môn văn học và quân sự. Chúng ta đã học tập chăm chỉ và biết rất nhiều, nhưng ngay cả lớp A đã bỏ qua điều này! Chúng ta cần phải vượt qua đà này và thay đổi đánh giá về chúng ta! "

Tôi cho họ thấy khuôn mặt nghiêm nghị của tôi với nụ cười để đáp ứng nguyện vọng của họ.

"Không tốt như bây giờ. Trong tương lai, chúng ta được cho là những người đứng trên người khác với khả năng của mình, và chúng ta nỗ lực để đạt được đó. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là có thể nhìn thấy mọi thứ từ quan điểm của kẻ yếu. Đó là tầm cỡ mà chúng ta cần! Đối với những người đứng trên những người khác, phải luôn quan tâm đến những người bên dưới, đó là mục tiêu của chúng ta! Trái tim của Gentle Lions! "

"" Oh "" "Tiếng nói của sự chấp thuận được hét lên.

Bài phát biểu đầu tiên của tôi dường như đã thành công.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu với cách họ đặt tôi như kẻ bệ trên như thế, nhưng không phải tệ khi có thể nhìn thấy khuôn mặt của mọi người tập hợp lại với nhau.

"Bây giờ chúng ta hãy nói về nơi chúng ta sẽ dùng làm căn cứ, nếu ai có ý tưởng cho điều đó hãy giơ tay lên."

....

Không ai giơ tay lên.

Tôi không muốn phải chọn người!

"Umm, có thực sự quan trọng nếu chúng ta có một mục tiêu hay không?"

Người giơ tay lên là một gã tóc bạc và kính.

"Cậu ... Thomas-kun đúng không? Nếu tôi nhớ chính xác thì cậu có thành tích tốt trong khá nhiều bài kiểm tra. "

"Vâng, thật vinh dự cho tôi."

Có vài học viên từ lớp A ở đây, nhưng ngay cả trong số đó, Thomas là khá nổi bật với trình độ của mình.

Tôi chỉ mới nhận ra nó, không phải có nhiều người tài năng ở đây sao?

"Vì chúng ta mới bắt đầu, bạn có dự định thuê phòng câu lạc bộ không?"

"Đó là ý định của tôi."

Tôi vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời hứa nào, nhưng mọi thứ vẫn còn để thảo luận.

Sẽ tốt hơn nếu có một nơi để tập hợp tất cả mọi người và hoạt động.

"Các phòng học ở phía tây của trường chỉ có thể phù hợp với khoảng 60 người, nhưng nếu nghĩ về sự phát triển của chúng ta trongtương lai, liệu có nên xây lâu đài không?"

Một tòa lâu đài?!

Xây lâu đài ở trường?!

Tôi nghiêm túc suy ngẫm về việc đó hoặc là không, chúng ta sẽ phá trường học ở đây!

"Có phải là hơi quá không? Quên đi về chi phí xây dựng, chúng ta sẽ tìm thấy mảnh đất để xây dựng nó ở đâu? "

"Đừng lo lắng về điều đó, trong sân trường được bao quanh bởi một hàng rào có một khu vực rộng mở rộng lớn ở phía tây bắc. Nó nằm ở phía bắc của ký túc xá học viên năm nhất. Chúng ta đã nhận được sự chấp thuận của các giáo viên, cũng như chi phí xây dựng ... một trong những sinh kế của lãnh thổ tôi là xây dựng, do đó chúng ta có thể đảm bảo vật liệu và nhân lực với giá rẻ. Tổng cộng sẽ mất khoảng một nửa ngân sách của chúng ta? "

"... sao?"

Thomas có thể trông giống như một học giả với cái nhìn đầu tiên, nhưng ai mà biết anh ta nghĩ gì?

Đó là một ước mơ lớn, nhưng tôi đoán thế giới tôi đang sống thật nhỏ ...

"Ổn thỏa!! Bây giờ chúng ta biết những gì chúng ta đang làm !! Thomas-kun, bạn có thể đảm nhận vai trò lãnh đạo trong xây dựng không? "Heart đồng ý.

... Chờ đã, chúng ta đang thực sự sẽ làm nó hả?!

"Yeah! Hãy xây một lâu đài chỉ cho chúng ta! "Thomas hét lên hào hứng.

"Chúng ta sẽ tạo ra một lâu đài hoàn toàn độc lập với ngôi trường!" Heart hào hứng thêm vào.

Không có gì ngạc nhiên, cô dường như có tham vọng lớn.

Nhân tiện, không phải điều đó ứng với cấp của một đại sứ quán sao?! Heart!!

"Từ trường chúng ta có thể thuê một số thiết bị để đo. Cậu có nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi chọn một vài người để giúp tôi không? "

"Dĩ nhiên nó sẽ được, chỉ cần làm những gì bạn cần, Thomas-kun."

Thomas vui vẻ chọn các tình nguyện viên và vội vã đi vào trường học.

Trong khi chúng tôi di chuyển đến vị trí nơi chúng tôi sẽ xây dựng lâu đài.

Như Thomas-kun đã nói, đây là một mảnh đất trống rộng lớn.

Ngay cả sau khi chúng tôi hoàn thành lâu đài thì vẫn còn có không gian để phụ tùng.

Phải mất một thời gian, nhưng Thomas và nhóm của anh ta đã đến.

Trong tay họ có nhiều loại thiết bị khảo sát.

Để hiểu được tương lai của dự án này, tôi bắt đầu cuộc trò chuyện với Thomas-kun.

"Những công việc chuyên môn có thể để lại cho thợ thủ công lãnh thổ của tôi. Vì chúng tôi vừa đưa ra yêu cầu cho họ ngày hôm nay, nên phải mất hai hoặc ba ngày để chuẩn bị và đến đây. Cho đến khi họ đến nơi, chúng tôi sẽ cố gắng làm những gì chúng tôi có thể với đội ngũ nhân viên trong tay, như vậy đã sẵn sàng cho các tài liệu cơ bản. Sẽ ổn chứ? "

"Thật là tuyệt vời Thomas-kun, tôi không có phản đối, hãy làm bất cứ điều gì bạn nghĩ là tốt nhất. Vì vậy, chúng ta nên bắt đầu với điều gì? "

"Đầu tiên chúng ta nên khảo sát khu vực, đó là một nguyên tắc cơ bản của việc xem xét một khu vực xây dựng, nhưng nó không nên mất quá lâu. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu kiểm tra nền móng của đất và như vậy. "

"Thật tuyệt vời khi biết rằng tôi có một nhân viên giỏi. Đuợc! Tại sao cậu không đưa cho tôi cái xẻng để tôi có thể giúp đỡ? "

"Không, umm ... tại sao cậu không ngồi xuống và nghỉ ngơi Buchou?"

"Tôi muốn trở thành người lãnh đạo làm việc chăm chỉ vì phần thưởng của mình, tôi không thể ngồi trong khi mọi người làm việc, nó sẽ đi ngược lại với lý tưởng của tôi."

"Buchou!" Thomas-kun dường như bị ấn tượng.

Yup, nghe thật cao cả, nhưng thực sự tôi chỉ ghét sự nhàm chán.

"Bây giờ Thomas-kun, đưa ra hướng dẫn của cậu!"

"Vâng!"

Rõ ràng là lâu đài cao ba tầng, vì vậy cần phải có nền móng vững chắc sẵn sàng.

Trước tiên, chúng ta cần đào một cái hố.

Tôi đã từng đào suối nước nóng trước đây, vì vậy đây là công việc tốt nhất cho tôi!

" Buchou tuyệt vời, cậu đang đào bới với một tốc độ tuyệt vời!" Tôi được một thành viên của câu lạc bộ khen ngợi ai đó mà tôi không biết tên.

"Vâng, tôi đã quen với việc đào bới, đó là tất cả để có nó."

"Cậu thực sự là tuyệt vời mặc dù là Buchou. Từ lúc xẻng rơi xuống đất đến khi bụi bẩn bay ra, không hề có một động tác nào không cần thiết! "Tôi được một thành viên nữ của câu lạc bộ khen ngợi người mà tôi không biết tên.

"À, đó chỉ là vì tôi có nhiều kinh nghiệm về điều này."

"Một cái hào có thể được tạo ra ngay lập tức với tốc độ này Buchou, tôi thậm chí còn không phải làm việc chăm chỉ và ..." Tôi đã được một đứa trẻ mà tôi không biết khen ngợi.

"Tôi khá tự tin vào tốc độ của mình."

"Tôi tự hỏi, nếu tôi sao chép chuyển động của anh ấy, tôi có thể đào tốt hơn?"

Tôi cũng có những điểm tốt khác mà!!

Đừng chỉ khen tôi vì kỹ năng đào bới của tôi !!

Tôi đã làm việc chăm chỉ để thay đổi bản thân kể từ khi tôi trở thành Kururi-kun! Không có gì tốt đẹp khác về tôi sao ?!

"Kururi Helan, đây là những khoản tiền mà em yêu cầu."

Đó là giọng của Wu-sensei, người đột nhiên xuất hiện trong khi làm gián đoạn công việc của tôi.

Vì một lý do nào đó anh đang đeo một chiếc túi dẻo dai treo trên lưng anh.

"... Có phải là tiền trong cái túi đó không?"

"Yup, đúng. Các tài liệu liên quan và bản tóm tắt nội dung của nó cũng ở trong đó, sau khi em xác nhận nó cho tôi biết nó có đúng hay không, và tôi có thể chào tạm biệt em. "

Khoản tiền đó, nó được đặt xuống đất và cho thấy một sức nặng đáng kinh ngạc.

Một chút tò mò, tôi mở và nhìn vào túi lớp.

?!

Bên trong là một đống tiền vàng vô lý.

Đó là một có số tiền tôi không thể đếm bằng tay.

Điều này thật xấu, bàn tay trái của tôi không thể ngừng run rẩy. Tôi gần như muốn chụp vài tấm ảnh.

Tôi nhìn ra đằng sau tôi.

Mọi người đều nghiêm túc làm theo chỉ dẫn của Thomas-kun.

Điều đó có nghĩa ... Tôi là người duy nhất biết nội dung của túi này ...

Tôi có nên lấy nó?

…Không!! Tôi không muốn bị đâm từ phía sau !!

Tôi gần như muốn nói lời xin lỗi với tất cả những ai đang làm việc nghiêm túc ngay bây giờ.

Từ từ, tôi mang chiếc túi trên tay trái run rẩy của tôi.

"Mọi người, tôi đã nhận được quỹ, trở ngại lớn nhất đối với việc xây dựng lâu đài đã được xóa."

"Yeah!" "Chúng tôi đã làm nó!" "Làm tốt lắm!!!"

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của mọi người, tôi rất vui vì tôi đã không lấy nó.

"Thomas-kun, cho tôi công việc khó khăn nhất mà chúng ta có."

"Ồ, cậu không cần phải làm thế mà Buchou."

"Tôi cần nó. Tâm trí tôi thật yếu, tôi là một người xấu, ra lệnh cho tôi!! "

"Ra lệnh?!"

"Yeah, cho tôi hướng dẫn."

"Ah, umm ... yeah, ở đó."

Tôi nhận được các công cụ mới từ Thomas-kun và hướng về khu vực mà anh ấy đã chỉ ra.

Ở đó, nhìn vào cảnh của đang nhóm làm việc. Tôi không thể không cảm thấy áp lực với những gì tôi phải chăm sóc từ bây giờ.

Với sức mạnh lớn đến trách nhiệm lớn.

Tôi cũng phải phát triển.

Đó là những gì tôi nghĩ khi tôi đẩy xẻng của tôi vào bụi bẩn lần thứ n.

Bình luận (0)Facebook