• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 02: Part 3

Độ dài 2,739 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 22:44:30

London ngập trong rác và đang trải qua đợt nhật thực.

Thành phố đã đạt được sự cân đối hoài hoà một cách kỳ lạ giữa những con đường nhựa và các căn hộ gạch cổ điển, nhưng có những đống túi rác chất đầy trên vỉa hè và thậm chí còn tràn cả ra đường. Những đống rác ấy cao ngang một người. Nó có thể giống như một cuộc tẩy chay hoặc đình công của các nhân viên vệ sinh, nhưng lại không phải như vậy.

Chuyện này là do thất bại của Elicia.

Trong khi cô ta phụ trách khoản xử lý rác thải, cô ta đã không xử lý được hoàn toàn rác thải gia đình của hơn 5,5 tỉ người. Chủ yếu là cô ta đảm nhiệm việc phá hủy những chiếc máy bay dân dụng cỡ lớn và tàu chở dầu, nhưng với trách nhiệm không còn được hoàn thành nữa, ai đó đã phải nhận lỗi. Chỉ cần một cú giảm tốc độ nhỏ cũng có thể dẫn đến ùn tắc giao thông kéo dài, áp lực dần lan rộng và cuối cùng lên đến tận bề mặt như thế này.

Nhưng không ai công khai phàn nàn về điều đó.

Họ có những vấn đề lớn hơn để quan tâm đến.

Thành phố của sương mù đó đã ở trong tình trạng báo động cao.

Lệnh giới nghiêm vẫn chưa được đặt ra, nhưng các trạm kiểm soát đã được thiết lập trong khi xe cảnh sát và xe bọc thép đi tuần tra đột xuất. Trực thăng được trang bị đèn pha đang bay qua bầu trời đêm 'fake' và các tàu tuần tra ở dưới sông. Những người chỉ muốn lấy một chút bia ở quán nhậu thường ngày của họ trước khi loạng choạng trở về nhà sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại sau những câu hỏi dồn dập của cảnh sát.

Một giọng nói vui vẻ phát ra từ chiếc radio thảm hoạ trên thành của một chiếc chậu hoa. Nó có thể đã bị bỏ lại đó bởi một người vô gia cư khi cảnh sát đang truy đuổi.

"Có vẻ như xu hướng tăng giá cổ phiếu của Dược phẩm Coronel có liên quan đến sự chậm trễ trên toàn cầu trong việc xử lý rác."

"À, nếu như tình trạng mất vệ sinh làm cho dịch bệnh bùng phát, doanh số bán thuốc khử trùng và thuốc kháng sinh chắc chắn sẽ tăng vọt. Ngoài ra, Coronel gần đây đã mua một công ty khởi đầu đầy hứa hẹn để tham gia vào lĩnh vực thuốc trừ sâu, nên họ phải mong đợi sự gia tăng trong thị trường chống ruồi và chống gián."

“Tìm cách hưởng lợi từ bất cứ thứ gì cũng là sức mạnh của con người nhỉ? Giờ tất cả các nhà đầu tư đã lưu ý những điều này, vậy nên nó không giống như mua bất cứ cổ phiếu nào vào thời điểm này sẽ tốn quá nhiều. Vậy tiếp theo sẽ là thương hiệu nào nổi lên? Có thể là Gaia Agricultural đang nhận được lũ lượt đơn đặt hàng cho bộ dụng cụ làm phân hữu cơ tại nhà?"

“Stain Breweries có thể không phải là một lựa chọn tồi. Tôi cá rằng rất nhiều người sẽ muốn uống một ly sau khi nhìn thấy rác thải tràn ngập thành phố của họ. Ha ha ha."

Tại một thành phố như vậy, Karuta và Marika trao đổi vài từ nhanh chóng rồi bước ra khỏi chiếc RV.

"Được rồi, hãy làm chuyện này theo kế hoạch."

"Đã rõ."

Họ khởi hành theo nhiều hướng khác nhau. Ngoài ra, Marika đã không bay. Cô ấy chạy dưới mặt đất bởi bay và thu hút sự chú ý sẽ là một cách tuyệt vời để khiến bản thân bị bắn hạ bởi một trong những cây thương ánh sáng khổng lồ đó.

Đèn đường của London giữ cho mọi thứ rất sáng mặc dù đang có nhật thực, mặc dù mọi thứ không phấn khởi với cảnh báo cao. Đó có lẽ là nhờ chính Yukino Arakawa. Cô ta đã cung cấp điện cho thế giới, và cho phép các trạm phát điện trước đây cung cấp điện cho các siêu máy tính và máy gia tốc hạt của chính phủ, những thứ đang đạt được tiến bộ tốt trong việc phát triển các loại thuốc mới chữa các bệnh nan y.

Vậy mà cô ta đã giết rất nhiều người như thể họ là rác.

Nó sẽ khiến những nhà từ thiện chân chính phải khóc.

Karuta né những ngọn đèn đường có cảm giác như biểu tượng của lòng khoan dung hạ mình và chạy xuống một cái vỉa hè tối đen và vắng vẻ trong khi nhẹ nhàng chạm vào chiếc đèn pin quân sự đã qua chỉnh sửa của mình. Cậu lẩm bẩm điều gì đó dưới hơi thở của mình trong khi xác nhận sự hiện diện của nó.

"Tăng sức mạnh."

Mặt sau chiếc áo khoác của cậu phồng lên và cô gái tinh thể bí ẩn Aine chui ra. Cô ấy có mái tóc bạc, trang phục, một thanh kiếm tinh thể và một khẩu súng lasẻ ở đầu ngắn chuôi kiếm. Cô nhẹ nhàng cầm vũ khí trong tay trong khi lặng lẽ chờ lệnh.

Karuta tập trung vào những cánh hoa trước ngực mình sẽ tự mọc lại sau khi phân tán.

“Em cũng vậy, Aine. Chúng ta sẽ chia ra từ giờ."

“…”

Gò má nhợt nhạt của cô gái hơi phồng ra từ bên trong.

Cô ấy có thể không thích ý tưởng đó.

"Đó là về độ hiệu quả. Anh đã giải thích tại sao đây là phương án hiệu quả nhất, đúng chứ."

"Đã hiểu. Hãy bảo trọng, Sacri-sama."

"Có nhất thiết phải gọi anh như vậy không?"

Họ không vui vẻ mấy vời những lời người kia nói, nhưng họ vẫn chia tay nhau mà không nói thêm lời nào.

(London, hm?"

Đồ ăn của Anh tệ lắm.

Hồi còn ở Học viện Ma pháp luật Tinh thể Đại dương, cậu đã tự hỏi liệu đức tin thường tình đó liệu có là thật hay không, vì vậy cậu đã lẻn vào nhà bếp của căng tin và tham gia trải nghiệm nấu ăn với sự trợ giúp của một học sinh trao đổi từ London. Kết quả cũng tàm tạm và dẫn đến việc cậu mắc vài chứng khó tiêu, nhưng vì bản thân học sinh trao đổi đã nghiêng đầu khi ăn nó, cái gì đó trong cách nấu ăn Nhật Bản của Karuta có thể đã dính vào những con cá và khoai tây chiên đó. Sự thật của vấn đề vẫn còn là một bí ẩn đối với cậu.

Cậu học sinh trao đổi đó đã không còn nữa.

Mọi người ở đó đã bị biến thành những bức tượng tinh thể bị vỡ.

“…”

Cậu vứt bỏ tình cảm của mình và tập trung vào thế giới lạnh lùng của sự báo thù một lần nữa..

Kế hoạch lần này của họ rất đơn giản.

“Những Problem Solver hoạt động như một loại biểu tượng, vì vậy họ không thể rời khỏi vị trí của mình trong hội nghị thượng đỉnh G21. Nếu họ bị nhìn thấy là đang chạy lông nhông, nó sẽ được báo cáo lại là có thứ gì đó đang trở nên sai kinh khủng."

Một đường truyền không sử dụng điện truyền đến tai cậu.

Hội trưởng Hội học sinh Omotesandou Kyouka đang nói chuyện với cậu qua sự rung động trong Crystal Blossom của cậu ấy được điều khiển bằng một cái bảng mạch in nhỏ hơn con tem.

“Yukino Arakawa đang ở Cung điện Westminster. Đó là tòa nhà quốc hội được biết đến rộng rãi nhất với tháp đồng hồ của nó. Nó cách RV gần 10km theo đường chim bay. Xin lỗi, nhưng không có điểm nào gần hơn với những điểm đã đánh dấu."

"Chúng ta sẽ xoay sở được," cậu trả lời. “Bên cạnh đó, những cây thương ánh sáng khiến em hơi lo đấy."

"Thật á, không phải một hit từ cái đó sẽ khiến chúng ta bốc hơi dù có là cái gì đi nữa hay sao?" cắt ở Marika. "Và nó di chuyển với tốc độ ánh sáng, vì vậy cậu không thể né nó sau khi thấy nó lao tới."

"Điều đó không hẳn là đúng nếu các cậu đạt đến Quy định 3," Hội trưởng Hội học sinh nói một cách đùa cợt. “Tôi không nghĩ chúng ta cần thảo luận về God-Worshiping Magic của Yukino. Nó không đáng để bận tâm. Crystal Blossom mức trung bình không thể cản một thứ như vậy được."

"Vậy thì chúng ta chỉ cần đảm bảo rằng cô ta không bắn nó."

“Làm tốt lắm, Karuta-kun. Đúng thế, ngay cả khi cô ta có vũ khí vệ tinh có thể nhắm mục bắn ở bất cứ ngóc ngách nào trên thế giới, cô ta ngắm mục tiêu như nào? Cô ta chỉ bắn vào một điểm duy nhất. Nếu chúng ta không để ảnh hưởng của nó làm phân tâm, chúng ta có thể sẽ tìm ra cách vượt qua nó. "

Karuta cân nhắc điểm đó khi đứng dưới cái bóng đổ xuống bởi một đống rác còn cao hơn cả đầu mình.

Ngắm vào ngôi trường trên biển đó là quá dễ. Ngay cả các tàu hộ tống cũng quá lớn. Ngắm bằng mắt là quá đủ trên bề mặt đại dương trống trải như thế, nhưng mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy trong một đô thị mê cung như thế này.

Ngoài ra, Problem Solver làm việc cho chính phủ và được coi là đại diện của công lý, vậy nên họ sẽ không dựa vào các thứ bất hợp pháp như vi rút hay camera gián điệp. Họ có thể sử dụng tất cả các biện pháp an ninh chính thức để theo dõi thường dân.

"Đã có rất nhiều nỗ lực trong cơ sở hạ tầng chống khủng bố của London, vì vậy họ có hơn 5 triệu camera an ninh cố định, phải không?” cậu hỏi.

"Cậu có thể kể thêm điện thoại, máy bàn, máy ghi đĩa, và vô số các thiết bị khác vào danh sách," Kyouka thêm vào. “Tổng số có thể hơn 10 triệu.”

"Chị đang nói là Yukino Arakawa đang dùng nó để ngắm bắn?" Marika hỏi. "Nhưng…"

“Đúng vậy, Marika. Dữ liệu từ lượng camera đó là quá nhiều để có thể quản lý với không gì khác ngoài nhân lực. Ta chỉ hy vọng rằng mình không bị tóm bởi chương trình được tạo ra để tự động phát hiện những người đáng ngờ."

Đó là lý do tại sao Karuta cố tình chọn những cái bóng tối hơn độ sáng của đèn đường.

London là một thành phố phòng chống tội phạm với hơn 5 triệu camera nói riênng, nhưng kế hoạch này được đẩy nhanh và gấp rút. Họ phải kiếm được số lượng camera được yêu cầu một cách vội vàng và với một ngân sách hạn chế vì mỗi chiếc đều có chất lượng kém. Và các camera giá rẻ gặp khó khăn với độ tương phản ánh sáng. Khi chúng tự động điều chỉnh các vùng sáng, vùng tối sẽ bị làm mờ hoàn toàn.

Ngày nay, con người có thể được nhận dạng bằng nhận dạng khuôn mặt, đồ thị màu, cấu trúc bộ xương, và dáng đi bộ, nhưng không gì trong số đó còn quan trọng khi dữ liệu gốc đã bị xóa sạch.

Ngoài ra, những đống túi rác mọc lên như những bức tường ở những nơi không được tính đến trong kế hoạch phòng chống tội phạm ban đầu, vì vậy đôi khi chúng sẽ chặn tầm nhìn của camera.

"Nhưng Yukino kiểm soát mọi thứ trong quỹ đạo vệ tinh, phải không?" Marika hỏi. "Cô ta không thể quan sát chúng ta từ đó sao?"

"Cô ta có thể, nhưng ảnh vệ tinh không thể sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt miễn là chúng ta không nhìn lên bầu trời đêm." Karuta nói. "Và chúng ta có thể cố ý thay đổi cách đi bộ của mình. Hình ảnh trong đêm sẽ bị nhiễu hạt khi được tăng cường độ sáng và ảnh hồng ngoại sẽ chỉ biểu hiện hình dáng. Điều đó có nghĩa là cô ta có thể nói ai đó đang ở đó, nhưng không chắc là ai."

"?"

"Hee hee hee. Marika-san, London là một thành phố vois 8 triệu dân," Kyouka nói. "Tính cả khách du lịch và người đi làm thì con số đó vượt qua 13 triệu. Họ có thể đang cảnh giác cao độ, nhưng không có lệnh giới nghiêm ở các địa điểm và rất nhiều người sẽ muốn ra ngoài chỉ để xem video hoặc nội dung trên mạng xã hội. Cô ta không thể làm bốc hơi chính xác ai đó chỉ vì họ có vẻ nghi ngờ ”.

"Nhưng London vẫn có hơn 10 triệu tai mắt của cô ta” Karuta lặp lại.

Không có nhân chứng nào ngoài mục tiêu của cô ta trong cuộc tấn công vào Học viện Ma pháp Tinh thể Đại dương. Về cơ bản thì đây là căn phòng kín rộng mở nhất có thể, vậy nên cô ta được phép sử dụng bao nhiêu quyền lực tùy thích.

Nhưng mọi thứ đã khác ở đây.

Problem Solver là những người mạnh nhất thế giới. Hệ thống và dịch vụ đó đã bảo vệ và ca ngợi họ sẽ ràng buộc Yukino Arakawa ở đây.

"Nhưng, Sacri-sama."

Karuta nhận được truyền tin từ Aine trong một ngọn lửa đen tối đang bùng cháy trong bụng anh.

"Tất cả chúng chỉ là giả định và anh không chắc chắn bất cứ điều gì."

"…"

Có thể cô ta có một hệ thống giám sát không xác định nào đó đã tiết lộ vị trí của họ cho cô ta

Hoặc cô ta có thể mất bình tĩnh và bắn những cây thương ánh sáng của mình xuống London.

Sau khi suy nghĩ một lúc và từ từ thở da, Utagai Karuta đáp lại.

"Đó là lý do tại sao chúng ta chia ra trước khi đến Cung điện Westminster."

Nếu một trong số họ bị bắt hoặc biến thành tro, người khác có thể đến được với Yukino.

Một khi họ ở đủ gần cô ta, những đòn tấn công mạnh đến phi lý của cô ta cũng sẽ tấn công chủ được, vì vậy cô ta không thể sử dụng nó nữa.

Đó là kế hoạch của họ.

Đó là sự lựa chọn của họ.

Càng nghĩ về nó, cậu càng cảm thấy chóng mặt. Cậu cố gắng điều hoà nhịp thở khi băng qua một nhóm cảnh sát và vài cái xe cảnh sát. Vì tất cả những gì cậu ấy có trong túi là một chiếc đèn pin, cậu sẽ không gặp nguy hiểm gì nếu đụng phải họ, nhưng trên hết hết cậu vẫn không muốn bất kỳ thông tin nào đến được với Yukino.

Trong khi cậu chỉ vừa lỡ vượt qua cả thấu kính cơ học lẫn mắt thường, một giọng nói báo cho cậu biết rằng có điều gì đó không ổn.

"Đợi một chút. Chuyện này kỳ lạ thật. Cái gì đang xảy ra vậy."

"Omotesandou-san?"

Cậu bối rối lên tiếng, nhưng cậu hẳn đã nhận ra điều đó từ lâu.

Nó lọt vào tai cậu, hoặc có thể là da?

Một sự căng thẳng kỳ lạ bao trùm lấy cậu như một dòng điện yếu chạy qua bề mặt cơ thể cậu. Nó như một điềm báo về một vụ nổ sắp xảy ra. Cảnh sát hẳn đã nhận được tin gì đó qua bộ đàm bởi họ đã trở nên hoạt động tích cực hơn.

"Này, cậu kia!"

“Kh. …Hả?"

Một giọng nói trầm ấm lọt vào tai cậu và một viên cảnh sát đang rọi đèn pin vào cậu.

Cậu nheo mắt và lấy tay che mặt để bảo vệ mắt trong khi anh sĩ quan trung niên đang chạy đến.

Một áp lực khó chịu dồn xuống và cậu dần mất kiểm soát nhịp tim của mình.

Nhưng viên cảnh sát thở ra một hơi và nói một điều mà cậu không ngờ tới.

"Cậu là thường dân à? Hay cậu là du khách? Dù sao đi nữa, cậu cũng nên tìm một tòa nhà để vào bên trong!"

"Um?"

"Nó đang bắt đầu," viên cảnh sát nói với vẻ căng thẳng trên khuôn mặt. "Một cuộc bạo động đang bắt đầu."

~~~~~~~~~~

Part 4 ku trans phụ chưa xong nên up sau nhé :3

Bình luận (0)Facebook