• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 20: Bị thương

Độ dài 3,334 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 10:39:19

Trans+Edit: Kira

Trans: Chào anh em qua mừng năm mới đây. Sau một thời gian vất vả cuối cùng cũng nhớ tới dịch truyện.

----------------------------------------------------------

Một lượng lớn zombies đang tiến vào tòa thị chính, chỉ nhìn lướt qua thì có thể thấy số lượng của chúng vượt quá mười.

Không có một tín hiệu cảnh báo nào đến từ trạm canh gác. Chắc có lẽ bọn họ đã bị thu hút vì tiếng ồn trong cuộc đấu súng, nên bỏ công tác để quay về tòa thị chính kiểm tra tình hình và trong lúc quay về thì bị zombies tấn công mà không đề phòng.

Sau khi Yuusuke xác nhận hai đứa trẻ vẫn theo sát phía sau mình, anh tiếp tục di chuyển.

Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng cửa kính bị đập vỡ ở phía bên phải.

Nhìn sang bên phía sảnh, anh có thể thấy bóng người vật vờ bên ngoài cửa sổ.

“Hai đứa qua chỗ kia nấp mau.”

Nghe Yuusuke nói cả hai đều chạy trốn ra phía sau quầy.

Ngón tay anh đặt lên cò súng, nhắm vào cái bóng người kia. Chậm rãi tiếp cận nó.

“Này.”

Hướng về cái bóng kia chào hỏi. Yuusuke phát hiện ra đây là người đàn ông cao tuổi, quần áo lấm bẩn những vũng đỏ, khóe miệng chảy máu tươi, cái đầu chậm rãi ngước lên nhìn.

Anh nhanh chóng nổ súng, phát đạn găm hết vào thân người đàn ông.

Khi hắn ngã xuống, anh nhanh chóng tiếp cận quất thêm một viên nữa ngay chính giữa cái đầu trong khi hắn đang cựa quậy cố đứng dậy khiến nó nổ tung, dịch não với máu bắn tung tóe ra xung quanh. Con zombie không còn cử động nữa.

Đây là một con zombie thông minh.

Còn có một con khác ở phía bên kia của tòa chính, nhưng cũng đã bị xử lí. Cả hai đều lợi dụng lúc đám zombies kia tấn công rồi lặng lẽ xâm nhập vào từ một chỗ vắng vẻ. Thật là xảo quyệt.

Yuusuke đang suy tính làm sao để loại bỏ chúng.

Nếu như chỉ là những con thường thì nó chẳng tí uy hiếp gì lớn với anh, nhưng với những con này thì khác chúng rất nguy hiểm.

(Có súng thì mình vẫn ổn…nhưng lượng đạn thì quá hạn chế.)

Anh thay băng đạn mới và lên nòng, trên người anh chỉ còn một băng đạn. Mọi chuyện vẫn có vẻ trong tình trạng tốt, những con nguy hiểm như tên đầu lâu vẫn chưa xuất hiện.

Lũ zombies đang tập hợp lại, có lẽ chúng bị hấp dẫn bởi mùi máu, nhưng không chỉ có vậy.

(Có gì đó không đúng….)

Anh cảm thấy một cái gì đó nhưng anh không thể giải thích được.

Yuusuke suy tính đến tình huống sau khi đạn sử hết, anh sẽ nhảy vô cận chiến với chúng? Như thế chẳng khác gì hiến nữa cái mạng…anh có thể đánh được bao lâu?

Trong khi suy tính nên làm thế nào, anh dắt hai đứa kia chạy hướng lên phía lầu trên.

Trên lầu hai bây giờ đã trở thành một khung cảnh hỗn loạn.

Những người lãnh đạo thì bị giết, tòa nhà phía tây thì xuất hiện sự kiện bắt cóc, giờ thì lại đến zombies đột kích. Từng đoàn người hoảng loạn đứng bên ngoài phòng công tác của đội phòng vệ yêu cầu giải thích tình hình.

(Có nguy hiểm ở đâu đây.)

Những người kia bây giờ đang hoảng sợ, họ có thể làm loạn lên bất cứ lúc nào. Còn những nhân viên canh gác cũng không thể làm gì, tinh thần họ ngày cảng giảm, không có ai lãnh đạo họ không biết phải làm gì mặc dù bõn zombies đang tập kích ngoài kia.

Lúc này tiếng loa phát thanh vang lên.

“Con tin đã được giải cứu!”

Tiếng của đoàn trưởng vang vọng.

“Những tên bạo loạn bên tòa nhà phía tây cũng đã bị chấn áp, Makiura-sensei vẫn bình an!”

Nghe thấy vậy, trong nhay mắt tất cả mọi người im lặng rồi đồng loạt hô lên vui mừng.

Tiếng từ loa phát thanh lại tiếp tục truyền ra.

“Nhưng tình trạng báo động vẫn còn tiếp diễn, mong mọi người bình tĩnh và hợp tác làm theo chỉ thị của chúng tôi.”

Lệnh của đoàn trưởng nhanh chóng được ban ra.

Một bên gọi tên, một bên chỉ thị công việc, có lẽ họ dùng tất cả những người còn sống để chiến đấu. Tình hình có chút nghiêm trọng, nên lệnh ban bố ra có phần cứng rắn.

Đầu tiên phông tỏa cầu thang, đảm bảo an toàn, sau đó yêu cầu những người còn sống thu thập một số vũ khí để phòng vệ.

Còn bọn nhóc thì phải ở yên trong phòng.

Yuusuke và Mitsuki cố gắng tìm kiếm nhau. Cả hai đều trông vô cùng lo lắng và quan sát xung quanh.

(…..)

Cuối cùng tất cả mọi người có thể sẽ chết hết, đột nhiên anh nghĩ đến điều này.

Yuusuke cảm thấy có chút kì quái, cảm giác như thể đang chơi game đến đoạn hay thì cái máy cà răm tắt cái rụp.

Tòa thị chính lúc này đang phải chịu một đã kích lớn như thể doanh địa sau trận chiến bại, toàn bộ bị đoàn diệt chắc cũng không có gì lạ.

Cái kế hoạch di dời vĩ đại anh suy tính lúc này coi như là đi tong, mọi việc bị hủy trong tay con người còn chả phải là zombies.

(Chết tiệt…)

Ngay lúc đàm phán qua vô tuyến, ngay lúc tên khốn kia phô ra mục đích của hắn, Yuusuke cảm thấy một luồn chán ghét chưa từng có.

Ngực anh tung trào một cảm giác khó chịu không thể nói lên lời.

Cảnh tượng ở khuôn viên trường đại học, đêm lúc ở siêu thị, cảm tượng nhân loại bị giết ngay lúc này lại hiện lên hết trước mắt anh.

Anh cảm thấy khó chịu vô cùng như mọi công sức mình phí ra giờ như chỉ là vô ích.

(…..)

Lúc này, Takashi chạy ra.

“Chị!”

Phía xa xa có bóng người. Trời tối khó có thể nhận ra ai là ai, nhưng anh nghĩ có thể đó là trực giác với người thân trong gia đình của mình.

Cô bé cũng chạy ra, nhưng rồi đột nhiên dừng lại nó im lặng quan sát xung quanh rồi nhìn về anh. Anh nhìn nó.

“… Có chuyện gì sao?”

Cô nhóc không trả lời.

“Đến chỗ kia đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Nghe thế cô nhóc chạy hướng về bên kia.

Yuusuke nhìn sang bên kia, bóng dáng ba người hội họp với nhau, sau đó hướng phòng khách đi đến.

(…Lúc này trước mắt chỉ chỉ thể giảm bớt số lượng zombies thông minh…)

Uy hiếp đến từ bọn chúng vô cùng lớn.

Xung quanh bây giờ đang rất loạn, mọi người đều luốn cuống làm việc vội vàng.

Bên phía ban cảng vệ vài người cầm vũ khí, giống Yuusuke họ đều hướng đến phía kia tập hợp, Yuusuke gắn thêm cây dao lên khẩu súng tự động vác trên vai.

“Chúng ta xuống tập họp với đoàn người ở lầu dưới cố thủ, mọi người nhanh chóng phong tỏa cầu thang.”

Yuusuke gật đầu nhẹ.

Trong lúc tiến xuống anh phát hiện vết máu đỏ đen kéo dài trên sàn nhà.

“…?”

Anh cuối cùng cũng thấy ra được cái gì đó không thích hợp. Những người chết trong lúc rối loạn, xác của họ đã không còn ở trong phòng nữa. Trên mặt đất chỉ còn lại vết máu do cái xác bị kéo lê.

“Có ai đó dọn chúng sao?”

“Không, không làm cả…”

Dấu vết xác chết bị kéo ra bên ngoài hướng đến phía cầu thang xuống dưới.

Hiện tại ở lầu một anh có thể thấy cái sảnh lớn, cùng lối vào tòa thị chính, cánh cửa thì đang mở.

Bên ngoài, chiếc xe khách dùng làm vật chắn, trên nóc xe xuất hiện một bóng người.

Do quá xa anh không thể nhìn rõ lắm, nhưng xung quanh chắc chắn toàn là zombies, bọn chúng cũng không có tấn công cái bóng kia.

“Nhanh chặn cầu thang lại.”

Yuusuke phát ra âm thanh khẩn trương, mọi người xung quanh cũng nhanh chóng làm theo.

Nam cảnh vệ to lớn nhìn khẩu súng trên vai anh sau đó cũng nhanh chóng làm theo.

“Ta ra xem tình hình.”

Nhấc khẩu súng lên, chui qua khe cửa, Yuusuke một mình tiến ra ngoài.

Anh chậm rãi tiếp cận, bóng người bây giờ đã có thể thấy rõ ràng.

Đứng trên ô tô là một nam nhân, bộ dáng trông vẫn còn trẻ.

Anh có thể thấy rõ hành động cảu tên này, dưới chân hắn có thứ gì đó như là túi, thịt lấy từ đó ra rồi quăng ra ra xung quanh. Zombies tập họp lại quanh hắn thành một đám đông.

Hắn nắm lại một miếng thịt rồi quăng ra phía con đường ở đằng xa, hấp dẫn càng nhiều zombies tới.

Mồi. Con zombies thông minh này đang dùng xác chết còn mới để dụ mấy con ngu kia tới đây.

Trong bóng đêm anh có thể thấy được không còn người nào quanh đây cả, chỉ có zombies, với mấy các xác chết bị đặt nằm ngoài kia để dụ bọn zombies tới. Chúng chẳng còn có cái nào toàn vẹn cả.

(…Cái này…)

Sợ rằng ngay từ lúc đầu, mấy người bên ngoài canh gác đã bị thịt đem đi làm mồi dụ bọn zombies đến đây tập họp, sau đó tập kích tòa thị chính. Nếu cứ tiếp tục thế này, số lượng bọn chúng sẽ tăng lên rất nhanh.

(Không tốt…)

Bọn zombies thông minh này quá xảo quyệt.

Chúng định diệt sạch người sống sót ở đây.

Phải nhanh chóng diệt ngay con trước mặt này không thể để nó đẻ trứng.

Yuusuke nhanh chóng nấp vào phía sau một cây cột, vào tư thế ngồi bắn.

Con zombies thông minh kia dường như chưa phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Nhắm vào cái đầu nó anh bắt đầu điều chỉnh lại hô hấp.

Cò súng chậm rãi được kích hoạt.

Đột nhiên như thể cảm nhận được sát ý con zombies quay đầu lại.

[Đùng.]

“A!”

Đạn hụt qua đầu mục tiêu.

Con zombie thông minh kia nhanh chóng ném cái túi về phía anh. Mấy con zombies phía sau như nổi khùng, xông lên phía trước.

Bọn chúng tiến lên rất nhanh, còn con zombie thông minh kia thì lại lẫn đi mất vào trong bóng tối.

(Chết tiệt!)

Chỉ có thể lui về phía cầu thang cố thủ.

Những con zombies nhanh chóng hướng đến chỗ cửa thoát hiểm hướng lên trên.

Cánh cửa thiết kế không có khóa, chỉ có thể dùng vật chắn ngang, nhưng với sức mạnh của một đám zombies đè lên nó không thể trụ được lâu.

“Lùi lại!”

Zombies trào vô trong, con này đè lên con kia nhưng vẫn nhanh chóng hướng lên cầu thang.

Do quá tối, lưỡi chỉ đâm vào phần xương đòn, thế tiến của zombies không trì trệ lại chút nào.

Hoảng sợ nhanh chóng thôn tính từng người một.

(Khốn kiếp..)

Anh nhanh chóng tiến lên vài bậc, rồi bắt đầu dùng súng xả đạn tự do, ánh lửa từ đầu súng không ngừng lóe lên, tiếng vang của súng khiến tai anh như tê liệt, không gian tràn ngập mùi thuốc súng.

Đạn găm thẳng vào lũ zombies phía dưới khiến chúng trì trệ không thể tiến lên được. Con thì què giò, con thì vỡ đầu,… chúng ngã ra phía sau chặn đường lên của mấy con khác.

Mấy người khác nhanh chóng chớp lấy thời cơ, rống lên dùng ống thép đâm vào đầu mấy con zombies vẫn còn lửng chửng trên cầu thanh.

Yuusuke cũng muốn xông ra nhưng bị giữ lại.

“Thay đạn đi, chúng tôi sẽ tranh thủ ít thời gian.”

“Được.”

Anh lấy ra hộp đạn dự phòng treo trên người.

(Làm gì bây giờ…?!)

Vì để chặn lũ zombies, trong vài giây đạn của anh chẳng còn bai hiêu nữa. Nhưng trước mắt chỉ có thể dùng nó để chặn lũ zombies tại cầu thang này. Nếu chúng vượt qua thì sẽ là rắc rối lớn.

Có người hét lên.

“Có thêm rất nhiều zombies đang kéo tới lại phía trước cầu thang!”

Yuusuke cắn răng, zombies không biết sợ cuộc chiến điên loạn này không thể nào đình chỉ.

Anh nhanh chóng thay băng đạn tiến lên phía trước, nhưng rồi anh phát hiện phía trước như có vẻ mất tự nhiên.

Trước mắt anh, mấy người kia đình chỉ động tác. Không biết ai phát ra giọng lẩm bẩm.

“…Konishi…?”

Ở phía dưới xuất hiện một thân anh, trên tay có đeo băng của ban cảnh vệ.

Tuy đã biên thanh zombie nhưng trước đó người đó vẫn là đồng bạn.

Nó không có chút biểu tình gì chỉ giống như nhưng con zombies khác, điên cuồng mà tiếp cận bên này.

Anh có thể cảm nhận được sự điên cuồng, lạnh lẽo, trống rỗng không gì khác từ chúng.

Đây là zombies, nếu anh chết đi anh có trở nên giống như chúng…

(Không tốt.)

“AAAAAAAAOAA….”

Có một người hét lên quăng vũ khí chạy đi.

Những người phòng thủ phía trước còn lại sắc mặt trở nên tái nhợt, bộ dạng như thể có thể đổ vỡ bất cứ lcu1 nào.

Yuusuke không thấy gì đặc biệt, đối với anh những con này không có uy hiếp gì cả.

Ngay lúc này, một góc tối đằng trước anh thấy có gì đó di chuyển, không có ai phản ứn. Người đàn ông vừa vứt bỏ vũ khí chạy đi phát ra rên rỉ âm thanh.

“AAAA…!?”

Bụng anh ta bị một con dao găm trúng.

Trong bóng tối lộ ra dáng vẻ tươi cười của một con zombies.

Là con zombies thông minh kia.

Mồ hôi lanh chảy ra, da gà anh dựng đứng hết lên.

“Tránh ra!”

Khẩu súng nhắm về con zombie kia, nhưng nó nhanh chóng lẩn đi kéo luôn người đàn ông kia quăng thẳng vào bầy zombies.

“Bị đánh lén…!”

Lại một người nữa ra đi.

(THẰNG KHỐN ZOMBIE ĐÓ…)

Nòng súng truy tìm tung tích con zombie kia nhưng nó lại nhanh chóng tan biến vào bóng đêm.

Hướng về một con đang dần tiếp cận anh cho nó một phát rồi tiếp tục truy tìm con kia.

Phía sau anh bắt đầu truyền đến âm thanh những bước chân đến gần.

Viện quân đã tới.

“Chịu đựng, chúng ta tới rồi đây!”

Đó là người của nhóm tìm kiếm.

Đột nhiên có một bàn tay từ bóng đêm duỗi ra nắm lấy cổ tay anh. Từ trên cầu thang anh bị kéo vô trong màn đêm bên dưới.

“Takemura!?”

Anh có thể nghe thấy tiếng la của Kudo, thân thể anh như bị đập vào thứ gì đó, nhưng anh không có cảm giác đau.

Phía dưới tối tăm không một bóng đèn, zombies ở bốn phía, Yuusuke với con zombies thông minh đang vật lôn với nhau.

(CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI CHẾT ĐI…..)

Yuusuke không biết cảm giác giết chóc này phát ra từ đâu, như xuất hiện từ sâu thẵm trong đẩu, nó cứ quây quẩn trong đầu anh nhưng anh không thấy sợ chút nào.

Nắm lấy lưỡi trắng lung linh trên cổ tay con zombie kia, anh liên tục lên gối vào bụng nó. Nhưng con zombie không có chút cảm giác gì đau đớn, bỗng cánh trái của anh truyền về một cảm giác đau nhức.

(Mình bị cắn!)

Đầu anh như lạnh đi. Anh đắm chìm vào trong suy nghĩ, âm thanh cứ như vơi đi dần.

Thông minh zombies, mặc dù nó có chút trí thông minh nhưng anh bắt đẩu nhận ra chúng vẫn chỉ là zombies mà thôi.

Anh giữ chặt nó lại, hướng súng về phía nó, đè nó xuống không để nó nhúc nhích.

Bị nó cắn, ý thức anh như mờ dần.

Nó trông như một con dã thú.

Anh bóp cò.

Trong bóng tối, mặt con zombie vỡ nát.

Nhờ sự giúp đỡ từ ban tìm kiếm, đặc biệt là Sasaki, cầu thang đã thủ vững.

Mặc dù số lượng zombies có chút khó tiêu nhưng nhờ sự đồng tâm của mọi người, số lượng zombies nhanh chóng giảm đi.

“Ta thật không ngờ ngươi vẫn còn sống đấy!”

Ôm súng dựa vào vách tường Kudo cười. Sau một hồi chiến đấu bây giờ anh ta lui về để nghỉ ngơi.

“A…”

Yuusuke trông vô cùng tiều tụy ngồi dựa vào bức tường.

Sau khi thanh lí bọn zombies ở lầu một, thân ảnh Yuusuke còn sống xuất hiện, khiến mọi người bất ngờ gọi lên.

May mắn trong lúc hỗn chiến trời quá tối, cuối cùng chuyện gì xảy ra cũng không có một ai biết. Mọi người chỉ nghĩ là anh may mắn.

Bọn thông minh zombies, ngoài con thanh niên vừa rồi không xuất hiện thêm con nào nữa.

Trên đàn ông mặt xương, với cô gái cầm giáo cũng không xuất hiện.

Thật kì lạ.

Anh vẫn có thể cảm thấy hỡi thở của zombies ở tầng một này, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Nên anh bắt đầu tham gia dọn dẹp rồi đi nghỉ.

(Mình đã nghĩ nó sẽ đến….nhưng….haiz…)

Trong khi đang ngơ ngác suy tư, tiếng loa thông báo lại tiếp tục vang lên, có vẻ như họ đã cập nhập được tình hình hiện tại và bắt đầu đưa ra chỉ thị mới.

“Để cứu hộ xuống kiểm tra xem có ai bị thương không!”

Âm thanh khẩn trương của đoàn trưởng vang lên.

(A…Như vậy à)

Sau khi chiến đấu với zombies. Người bị thương phải bị cách ly, tránh gây nguy hiểm cho nội bộ, đoàn trưởng ra quyết định rất chính xác.

Tất cả mọi người tuy không thích việc này nhưng vẫn phải làm.

(Ta nên làm gì bây giờ…)

Tay trái bị thương do con zombie thông minh kia cắn.

Mọi người không biết điểm đặc biệt của anh nên chắc sẽ có hiểu lầm đây.

Anh đứng lên dự định tìm một chỗ quấn băng vết thương lại thì đầu anh bắt đầu tuyền đến một đợt choáng váng. Chân anh loạng choạng, cảm giác mệt mỏi ập tới.

(Ta cần kiếm nơi nào đó nghỉ ngơi…)

Anh quan sát xung quanh, anh nhận thấy ánh mắt của đoàn trưởng đang hướng về phía mình.

“Ngươi làm sao vậy?”

Một người vừa hỏi vừa tiến về phía anh.

Bộ dạng anh lúc này trông rất là đáng nghi. Bị kéo xuống phía dưới lúc nãy, khả năng bị cắn là rất cao.

Đột nhiên đầu gối anh như mất hết sức lực, người anh khụy xuống hai tay anh vội vàng chống xuống đất.

(……)

Vết thương lộ ra ngây trước mắt anh. Vết thương truyền đến đau đớn kịch liệt. Máu chảy xuống phía dưới từ miệng vết thương do zombies cắn.

(Không…)

Trái tim chậm rãi bỗng đập nhanh hơn.

Nhắm mắt lại anh cảm thấy choáng váng.

Thân thể anh nhanh chóng chuyển biến xấu.

(Không không thể….)

Anh không muốn nghĩ về nó. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ không tốt.

Yuusuke sợ hãi cố gắng đứng lên, ngay cả trận chiến vừa rồi anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này.

(Nó sẽ ỗn thôi…cho dù zombies cắn, ta miễn dịch….)

Nhưng anh bắt đầu nhận ra suy nghĩ cảu mình không có bất cứ chứng cứ gì chứng thực. Quá trình biến thành zombies không có ai rõ ràng, ngay cả miễn dịch cũng chỉ là giả thuyết.

(…Chỉ là không bị zombies phát hiện thôi? Zombies thông minh cắn vẫn bình thường?.... Chết tiệt… không thể…suy nghĩ được….)

Thân thể anh rét run nhưng nhiệt độ thân thể lại vô cùng cao.

Có lẽ cũng giống như trước, hôn mê vài ngày là xong. Nhưng tình hình lúc này chuyện gì cũng có thể xảy ra…

Trong thời gian mất đi ý thức khả năng anh bị xử lí chắc chắn có. Không, một trăm phần trăm anh sẽ bị xử lí. Đoàn trưởng không phải người hiền lành… điều này không cần phải chứng minh. Hắn không phải loại người đi từ thiện.

(Không ổn không ổn không ổn….)

Dựa vào bước từng anh chậm rãi bước đi.

Cố gắng hết sức tách ra khỏi chỗ này.

Tại phía xa xa một thân ảnh quen mắt xuất hiện.

(Mitsuki…)

Mitsuki phát hiện ra anh và chạy tới.

Anh không nghe thấy bất kì âm thanh gì nhưng anh có thể nhìn ta khẩu hình môi.

“Takemura-san…”

Thân thể anh ngã xuống sàn nhà. Ý thức anh chìm vào trong hắc ám.

Bình luận (0)Facebook