• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 197: Nụ cười

Độ dài 1,702 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-25 22:15:07

u78596-7b2d9fb3-c2d6-4bf5-b5a1-558207be527c.jpg

Tới nhà Rei-san và Fia-san, dù hơi lộn xộn một chút, dường như bữa tối đã sẵn sang rồi nên chúng tôi di chuyển tới phòng ăn.

Rồi, tôi thấy Fia-san đang bày rất nhiều thức ăn, và trông có vẻ hạnh phúc, Rei-san nói.

[Oya? Có vẻ như nay có tiệc ha.]

[Đúng vậy, giọng của Sieg-chan đã quay lại và Miyama-kun tới chơi. Em sẽ cho nhóc đấy thấy kĩ năng của mình.]

[…..Trông ngon thật đấy.]

[Mẹ là người dạy tôi nấu ăn, nên bà ấy rất giỏi đấy.]

Thức ăn được bày trên bàn ăn, mang không khí gia đình, trông rất ngon, và tôi có thể nói chỉ cần vào cũng biết Fia-san rất giỏi nấu ăn.

Rồi, Rei-san và Sieg-san ngồi vào chỗ, trong khi Fia-san mỉm cười với tôi và chỉ vào ghế trống.

[Tới đây nào Miyama-kun, ngồi xuống đi.]

[………]

Khoảng khắc tôi nghe những từ đó, một cảm giác hoài niệm lóe lên trông tâm trí tôi.

---Nào, Kaito, ngồi xuống nào, mẹ đã rất rất chăm chỉ hôm nay đấy!

---K- Không phải cái này có hơi xa xỉ sao ạ?

---Nay là sinh nhật Kaito mà! Mẹ thậm chí còn nướng bánh đấy !

Một kí ức hoài niệm, kí ức thời ấu thơ đầy tình yêu thương và niềm hạnh phúc mà tôi cứ nghĩ là điều hiển nhiên.

---Mẹ, không phải cái bánh bị bép rồi sao ?

---Ugghh… T- Tại nó không thể chưa nổi tình yêu của mẹ đấy….   

---Nếu đúng thế thì tuyệt thật nhỉ….

---Con- nói- gì- cơ, CON YÊU?

---Con xin lỗi ạ.

Giờ nghĩ lại thì, cái bánh đấy được làm khá tệ… Lộn xộn chỗ này chỗ kia và còn hơi bị cháy nữa… nhưng mà, nó thực sự rất ngon.

[….Miyama-kun?]

[À, Cháu xin lỗi!? Xin lỗi ạ.]

Theo cách nào đó thì, đây là lân đầu tiên tôi thấy khung cảnh một gia đình hòa thuận ngồi cùng với nhau từ khi tôi đến thế giới này, và nói nhắc tôi về quá khứ, khiến tôi chết lặng.

Sau khi được Rei-san gọi, tôi ngồi xuống và hơi bối rối, tôi vỗ hai tay vào nhau.

[[[ Cảm ơn vì bữa ăn.]]]

[…..Whoa, Fia, hôm nay em chơi hết mình ha ?]

[Hmmm…. Ngon quá. Đúng như mong đợi, con không thế bằng mẹ được.]

[Cảm ơn, dù sao thì mẹ cũng là mẹ của Sieg-chan mà. Con không thể vượt qua mẹ dễ dàng thế đâu.]

Nghe giọng vui vẻ của họ, tôi đưa thức ăn lên miệng.

Ra vậy, tài nấu ăn của Fia-san thực sự tuyệt… Mang hương vị giản dị, nhưng cũng rất ấm áp…. Nói thế nào nhỉ…. Cứ như món mẹ nấu vậy.

Hương vị không quá nồng nhưng cũng rất hấp dẫn, nhẹ nhàng thấm vào cơ thể. Đúng kiểu tôi thích.

[Miyama-kun, cháu nghĩ sao ?]

[Ngon lắm ạ.]

[Vậy thì tốt rồi-- Miyama-kun!?]

[Ể? À- À rế ?]

Tôi trả lời Fia-san với một nụ cười, nhưng vì lí do nào đó, Fia-san nhìn tôi giật mình.

Chú ý phản ứng của bác ấy, trước khi tôi nhận ra, nước mắt chảy trên má tôi.

[B- Bác xin lỗi !? Vị tệ thế sao?]

[Kaito-san, cậu ổn chứ? Có phải cậu thấy không khỏe không…]

[À, không, không phải đâu. Cái này, errr…]

Không hiểu sao, nước mắt tôi chảy khi tôi nhớ về bố và mẹ.

Vội vàng lấy tay lau nước mắt, tôi lắc đầu với Fia-san và Sieg-san đang lo lắng hỏi han tôi, trong khi Rei-san nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

[….Chỉ là cháu hơi nhớ gia đình thôi ạ….]

[…Không sao đâu, cũng không có gì bất ngờ. Cũng không trách được nếu cháu nhớ gia đình mình ở thế giới cũ.]

[….Không, bố mẹ cháu thì…  họ đã mắt khi cháu còn nhỏ ạ.]

[….Ra vậy, ta xin lỗi.]

[Không đâu ạ, chuyện đó cũng lâu rồi, cháu cũng kiểm soát được cảm xúc rồi ạ.]

….Có lẽ là nói dối nếu tôi bảo mình không cô đơn khi không còn gia đình. Tôi vẫn nhớ bố và mẹ rất nhiều.

Tuy vậy, tôi đã tự đưa ra câu trả lời cho cái chết của bố mẹ mình rồi. Bố mẹ tôi có lẽ sẽ không yên lòng nếu tôi chỉ đứng im và đau buồn… Nhờ ơn Kuro, tôi đã có thể nghĩ như vậy.

[…Chỉ là, errr, nói thế nào nhỉ…. Cháu chỉ hơi nhớ khi chúng ta cùng ăn như một gia đình.]

[Bố mẹ Kaito-san chắn hẳn phải là người rất tốt.]

[Đúng vậy… À, họ gần giống như Rei-san và Fia-san vậy, bố mẹ cũng là người vui vẻ.

Unnn, Rei-san và Fia-san thực sự giống bố và mẹ.

Bố thường vui vẻ và thi thoảng nói những từ không cần thiết khiến mẹ điên tiết, nhưng ông ấy là một người bố tốt, một người tốt bụng và đáng tin cậy..

Mẹ cũng luôn vui vẻ và hay cười, dù bà ấy rất vụng về và kém trong việc nhà, bà ấy luôn luôn tích cực và vui vẻ.

[…..Miyama-kun, thêm nữa chứ?]

[Ể? À, vâng. Nhờ bác ạ.]

[Unnn, vâyh thì, để ta lấy cho cháu thêm.]

[Cảm ơn ạ.]

Như để xóa bỏ bầu không khí ảm đạm, Fia-san vui vẻ hỏi và lấy thêm cho tôi thức ăn.

[Miyama-kun, đúng như Fia nói đấy, cháu cứ thoải mái coi nơi đây là nhà.]

[Vâng ạ, cháu cảm ơn.]

[Đương nhiên rồi, cháu cứ coi ta như gia đình. Nếu cháu và Sieg cưới nhau, cháu đương nhiên sẽ thành như vậy rồi… Vậy thì, cứ thoải mái gọi ta là bố-vợ --Bfuheee !?]

[…..Geez… Bố thực sự hết thuốc chữa…]

[Ahahaha.]

Thấy sự quan tâm của họ, tôi tự nhiên mỉm cười.

Tôi đoán bạn có thể nói là thật đen đủi khi tôi mồ côi từ nhỏ… Tuy nhiên, tôi cảm thấy thực sự may mắn khi có được những mối quan hệ ngày hôm nay.

Tôi có những người quan tâm tới mình. Tôi có những người an ủi khi mình gục ngã… Tôi thấy hạnh phúc cứ như phép màu vậy.

Thưa bố, thưa mẹ--- Sẽ là nói dối nếu con bảo mình hoàn toàn vượt qua cái chết của hai người. Tuy vậy, hai người không phải lo đâu ạ. Con vẫn khỏe lắm, và con thực sự đang hạnh phúc từ tận đáy lòng. Có lẽ còn một khoảng thời gian dài nữa con mới trưởng thành thực sự, kể cả vậy, hôm nay—Con vẫn mỉm cười.

------------

Sau bữa tối, chúng tôi trò chuyện một lúc, và sau khi tắm xong, tôi nghĩ việc duy nhất còn lại là ngủ thì…. Sieg-san bất chợt gọi tôi.

[….Kaito-san, cậu có phiền không nếu chúng ta đi dạo một vòng ?]

[Đi dạo á…. ?]

[Đúng vậy, tôi muốn hóng gió đêm một chút, nên nếu cậu không phiền thì, có muốn đi cùng với tôi không ?]

[Được thôi. Đi nào.]

Tôi không có lí do gì để từ chối, nên tôi chấp nhận lời mời của cô ấy và cùng Sieg-san ra khỏi nhà.

Thành phố Rigforeshia về đêm rất yên tĩnh, những ngôi sao trên trời thì tuyệt đẹp, và những làn gió đêm dễ chịu làm tôi thấy yên bình.

Sieg-san và tôi bắt đầu đi bộ cùng với nhau, không có bất gì đích đến cụ thể nào cả.

Chúng tôi cũng không nói với nhau từ nào, và dù cuộc đi dạo diễn ra trong im lặng, không có nghĩa là nó không thoải mái… Lạ thay, tôi lại thấy yên bình.

Rồi, chúng tôi tiếp tục như vậy một lúc, nhưng khi tới quản trường…. Tôi bất ngờ được ôm nhẹ nhàng từ đằng sau.

[…Ể?]

[………]

[E- Errr ,S- Sieg-san!?]

Một cái ôm nhẹ nhàng, ấm áp cùng với mùi hương thoang thoảng sau khi tắm… Tôi cảm thấy tim mình như lỡ nhịp khi tôi gọi tên Sieg-san, và sau một khoảng lặng, vẫn ôm tôi từ phía sau, Sieg-san nói.

[…Kaito-san là một người rất mạnh mẽ. Là người luôn thẳng thắn cố hết sức mình… Tôi thực sự kính trọng cậu.]

[K- Không phải thế đâu, tôi không phải là người tuyệt vời gì cả…]

[Kể cả khi cậu nghĩ vậy, cậu là người đàn ông tôi thực sự tôn trọng…. Tôi luôn được tiếp thêm sự cam đảm và năng lượng từ một Kaito-san chăm chỉ. Vì thế, thi thoảng tôi muốn nói cậu nghe cảm xúc cảu mình.]

[….Err, tôi chấp nhận nó nhưng, t- tình huống này là sao?]

[….Mạnh mẹ và đáng khâm phục… Tuy vậy, không có nghĩa là cậu không bị tổn thương….  Tôi muốn ôm một Kaito-san như vậy lúc này nhưng mà… Nó tệ lắm sao?]

[K- Không có đâu!?]

[….May quá… Vậy thì, cứ giữ như vậy một chút nữa nhé….]

Gì vậy chứ? Cảm giác này… Tôi đáng nhẽ phải cảm tháy rất bối rối, nhưng lạ thay tôi thực sự thấy an tâm.

Sieg-san là một người trưởng thành, một người phụ nữ tốt bụng, bình tĩnh và đáng tin cậy… Cứ như là một người chị gái vậy.

Tôi là con một nêu liệu nếu tôi có chị gái… có lẽ sẽ giống cô ấy chăng? Có phải tôi nghĩ về Sieg-san như một người chỉ?

….Không phải vậy, nhưng tiếng đập trong lồng ngực này là sao? Tôi không nghĩ mình có câu trả lời ngay lập tức… nhưng nó không khiến tôi khó chịu chút nào cả.

Tôi không biết tại sao, nhưng những giợt nước mắt tưởng chừng như đã ngưng… lại bắt đầu rơi xuống lần nữa.

*************************

<Tác Note>

Vậy ra đây là sức mạnh của phụ nữ truognwr thành…. người có thể khiến người khác cảm thấy thoải mái và yên bình.

~~ Thảm họa ở một hiệu sách nào đó~~

[C- C –Có phải là Tử Vương-sama không ạ!? C- C- Chào mừng ngài đến tiệm của chúng tôi ạ.]

[…Tôi muốn…. những cuốn sách mà Kaito xuất hiện.]

[Kaito? A- Ahhh! C- Cuốn sách về Miyama-sama, đ- đ- đây ạ….]

[….Ta sẽ mua… tất cả.]

[Tất cả sao ạ!? K- Không nhưng mà, c- có tận 50 bản copy ạ….]

[….Cứ giữ.. tiền thừa.]

[ !? Một đồng vàng trắng !?]

[….Nếu có sách mới… tôi sẽ mua.]

[Ể? À, không, sách mới thì…]

[….Tôi muốn… sách mới.]

[Đ- Đ- Đương nhiên rồi ạ, chúng tôi đang lên kế hoạch cho phần tiếp theo rồi ạ !! N- N- Nhưng giờ thì, n- n- ngài có thể cho chúng tôi một chút thời gian không ạ !?]

[…Được.]

Ngày tiếp theo, hiệu sách trở nên hoảng loạn khi tiến hành làm phần tiếp theo của cuốn sách….

-----------------------------------------

Tạm nghỉ nhé. Dạo này nhiều việc quá

Bình luận (0)Facebook