• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 576 – Lên đỉnh núi

Độ dài 1,203 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-03 17:46:52

Chương 576 – Lên đỉnh núi

Tôi thức giấc bởi tia nắng chiếu rọi vào bên trong hang.

Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Aro đang nằm và chăm chú lấy tôi say đắm.

ln_v12_85.png?w=758

“Ah! Long thần, chào buổi sáng!”

Aro mừng rỡ gọi tôi.

E- Em nằm chờ sẵn ở đó bao lâu rồi…?

Tôi chỉ định nghỉ dưỡng sức, nhưng có vẻ đã chìm vào giấc sâu do mệt mỏi.

Chắc không thể tránh khỏi bởi tôi chưa từng ngon giấc kể từ lúc chiến đấu với con Slime đến giờ.

…Nhưng chưa hết.

Sự phản bội của Lilixira và trận tung hoành của con Slime suy cho cùng đều là do Thần ngôn.

Vẫn còn nhiều điều tôi chưa biết.

Cho tới khi giải quyết xong với Thần ngôn, tôi vẫn chưa trả thù được cho người bạn của mình.

Hai cuộc đụng độ với con Slime, trận chiến với tên anh hùng tại hoang mạc Harenae và Lilixira phản bội - tất cả rất có thể là hắn giật dây từ phía sau.

Khoan, không chừng chính tay Thần ngôn còn đưa tôi tới thế giới này.

Tôi vẫn chưa rõ liệu hắn có thật sự là đối thủ có thể giao tranh hay không.

Nhưng thông qua bản tính của hắn, tôi chắc mình sẽ có được kết luận nào đó.

Cho dù không làm gì thì có lẽ tôi cũng sẽ nhận được thông điệp từ Thần ngôn khi là người nắm giữ Kỹ năng linh thiêng cuối cùng.

Do đó tôi không thể bỏ qua việc liên quan với Umukahime.

Khi mọi người đã tỉnh dậy và xơi bữa sáng với thịt Fenrir phơi khô, tôi tập trung họ lại ở trước hang động.

「Tôi sẽ thăm dò ý kiến của Umukahime về Thần ngôn. Cô ấy có thể sẽ thúc giục tôi chống lại hắn. Tôi vẫn chưa quyết định đó là điều mà tôi muốn làm hay không. Trong trường hợp xấu nhất, mối quan hệ giữa chúng ta có thể đổ vỡ và tôi buộc phải chiến đấu với cô ta」

Anh hùng Miia tin mình sẽ chiến thắng, nhưng rốt cuộc đã thua.

Thần ngôn dường như cũng chẳng hề tỏ ra lo sợ tôi.

Nếu hắn quả thực quan tâm về tôi thì đã không cố gắng thúc đẩy tôi trở nên mạnh hơn.

Lilixira hiểu biết rất nhiều về Thần ngôn và có lẽ đã suy nghĩ kỹ tới vấn đề này, rõ ràng cô ta cho rằng đối đầu trực diện với Thần ngôn là không thể.

Tuy không muốn nói ra, nhưng… rất có thể Miia và Umkahime đã tự huyễn hoặc bản thân nghĩ rằng hắn có thể bị đánh bại vì lòng thù hận.

Tôi có thể hiểu.

Theo tấm bia đá, Thần ngôn đã ép Miia phải tàn phá quê hương đế chế Harenae.

Cô không còn giống con người bởi lời nguyền từ Noah, kháng cự lại sự ảnh hưởng của Thần ngôn và chiến đấu với Thánh nhân Lumira trong một cuộc chiến tranh nuốt chửng toàn bộ thế giới.

Chẳng gì lạ khi cô ta dành cả cuộc đời để tìm cách trả thù.

Cơ mà… tôi không nghĩ chúng ta nên bỏ qua hướng đó.

Mong muốn của Lilixira là yêu cầu tôi chống đối mà không trực tiếp đối đầu có lẽ để ngăn tôi lặp lại bi kịch như của Miia.

Nếu Thần ngôn có dự tính nào đó dành cho tôi, thì tôi phải thực hiện theo một mức độ chừng mực.

Có thể hạn chế được tác hại.

Tôi hiểu những gì hắn đã làm là không thể tha thứ được.

Mà nếu đó cùng là kẻ đã dẫn dắt Miia thì hắn đã gieo rắc chiến tranh khắp thế giới trong hàng nghìn năm rồi.

Không, có thể còn lâu hơn nữa.

Quy mô đã quá sức tưởng tượng.

「Tôi không biết về sau sẽ có chuyện gì. Không chừng tôi sẽ vướng vào trận chiến khó giành phần thắng. Tuy nhiên giải quyết vấn đề với Thần ngôn một phần nào đó cũng là nghĩa vụ của tôi. Nếu muốn rút lui, tôi sẽ đưa mọi người tới bất kỳ nơi nào muốn」

Tôi nhìn Volk và cụ Magiatite.

Volk là con người, còn cụ Magiatite vốn dĩ chỉ muốn tiêu diệt con Slime để chuộc lại lỗi lầm khi xưa.

“Ta muốn chiến đấu bên cạnh cậu cho tới tận cùng. Ta đã đánh bại Howgrey rồi, mục tiêu chính trong đời. Nếu còn một kẻ thù mạnh hơn ngoài kia thì ta không thể đòi hỏi gì hơn. Với lại không thể chia tay ngay bây giờ vì chúng ta đã đi quá xa.”

Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Volk đáp lại một cách thẳng thắn.

Tôi gật đầu.

Anh ấy đã cứu mạng tôi vô số lần trong cuộc chiến với Lilixira.

Volk hơi cau mày.

「Sao thế…?」

“Howgrey dường như có một ít lập luận về Thần ngôn. Ta chỉ chiến đấu vì sự ham muốn. Ta không cho là mình phải có nhiệm vụ thực hiện tâm nguyện của kẻ bại trận. Nhưng ta vẫn muốn tận mắt chứng kiến lý do vung kiếm của ông ta.”

Xem ra có điều gì đó về Howgrey đã thu hút anh ấy.

Cách chiến đấu của ông ta khác hẳn với những gì tôi từng thấy.

Có thể ông ấy đã nhìn thấy thế giới khác so với chúng tôi.

Tôi muốn biết vì sao ông ta lại chọn phục vụ cho Lilixira.

「Ta cũng tiến quá xa rồi. Ta cũng sẽ đồng hành cùng cậu cho tới khi kết thúc」

Tôi gật đầu cảm tạ cụ Magiatite.

「...Rất cảm ơn hai người」

Vậy rồi chúng tôi nên đi gặp Umukahime ngay không…?

Khi nghĩ thế, tôi thấy Mộc quái ở hình thái tinh linh khoanh tay nghiêng đầu sang một bên.

「Một đối thủ quá ư khiếp đảm…」

“Mộc quái, không được…”

Aro nhìn chú nó với vẻ thất vọng.

Nó nhảy dựng lên.

「Ú- Úi, không phải! Em không định bỏ chạy… Chỉ là, umm, em không chắc mình sẽ giúp ích được nhiều」

Nó vỗ cánh hoảng loạn khi giải thích với Aro.

Con bé cười khúc khích trên gương mặt.

“Tôi biết mà. Mộc quái vốn rất tốt bụng. Cho dù cậu nghĩ mình không có cơ hội thì vẫn tự mình đi giải cứu Atlach-Nacha mà. Là do cậu lo lắng cho cả nhóm đúng không?”

「Cô chủ Aro…!」

Tôi thấy những giọt nước mắt biết ơn trào ra từ hốc mắt nó.

Tôi đã nghe kể chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi Aro bị Aruane đánh bại, chú nó đã một mình giao chiến với cô ả để cứu Atlach-Nacha và bằng cách nào đó chiếm được ưu thế.

Tôi chẳng biết làm thế nào mà nó dồn ép được Aruane tương đương hạng A.

Rõ là nó đã trở nên cuồng nộ mất lý trí.

Nhưng điều ấn tượng nhất không phải là nó đã hạ được Aruane.

Đức tính tốt nhất của nó là sự dũng cảm dám thách thức cô ta vì mạng sống của Atlach-Nacha, mặc cho biết mình không có cơ hội giành chiến thắng.

「...Đúng thật là em có chút sợ hãi」

“Mộc quái…”

Aro nhăn nhó.

「Này… Umm, nếu chú mày sợ thì có thể chờ ở trong khu rừng Lithovar」

「E- Em không sao hết thưa sếp! Chỉ là hơi do dự thôi! Em không muốn bị bỏ lại phía sau nữa đâu!」

Không ngừng vỗ cánh, Mộc quái phân trần với tôi.

Bình luận (0)Facebook