• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 135 - Cuộc hội ngộ đầy cảm xúc

Độ dài 1,463 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 06:30:12

Tôi đặt Nina, cô cũng đang ôm lấy thỏ banh, lên lưng và khởi hành về phía ngược lại hướng những người lính đã bỏ chạy.

Sự việc sẽ chỉ trở nên phức tạp nếu chúng tôi gặp phải con người.

Thật ra, tôi không biết liệu mình có nên tiếp tục cuộc hành trình cùng Nina hay chăng nữa.

Nghiêm túc mà nói, nếu hiệu ứng của〖Bụi vảy rồng〗bắt đầu xuất hiện, đó không phải là một vấn đề đáng buồn cười.

Thời gian cũng đang dần gấp rút, tôi từng nghĩ nơi thành phố có tường bao quanh kia là lựa chọn tốt... nhưng giờ có thể thấy nó là nơi tồi tệ nhất sau cảnh tượng những người lính đó đối xử với Nina như thế nào.

Hầy, dù nói vậy chứ tôi chẳng có kế hoạch nào khác, ngay cả cô ấy cũng không biết bản thân còn nơi nào để về nữa mà.

Chỉ đi loanh quanh và hi vọng về một nơi hoàn hảo có các điều kiện sống thích hợp, không khác gì với việc cố gắng tìm một chiếc nhẫn đánh rơi trong hoang mạc.

Nếu cố tìm một con sông nối ra đại dương, tôi có thể quay lại khu rừng nơi mà tôi đã giao phó cho lũ khỉ không?

Không được, có lẽ Miria và ngôi làng sẽ không chào đón tôi đâu?

Tôi chẳng còn lấy mặt mũi nào để đối diện sau khi tấn công người dân và bỏ trốn, vì vậy tôi sẽ chỉ đưa họ đến gần ngôi làng và để cho họ tự đến đó.

Có lẽ đây là giải pháp thực thi nhất.

Tuy nhiên, cho đến lúc đó, Nina vẫn sẽ tiếp xúc với〖Bụi vảy rồng〗… và tôi không biết nó sẽ diễn ra trong bao lâu nữa.

Ngoài ra, tôi không thấy bất kỳ dấu hiệu một con sông nào cả.

Thể chất của Nina sẽ giảm đi nếu tôi di chuyển quá nhanh.

Nếu điều đó xảy ra, hệ miễn dịch của cô ấy có thể suy yếu và quá trình〖Bụi vảy rồng〗có thể diễn ra nhanh hơn.

Ah, có quá nhiều vấn đề cùng một lúc.

Chắc tốt hơn hết là mượn một số hành lý của bọn lính và tìm bản đồ hay thứ gì đó.

Không được, dù chỉ bắt có một người thôi cũng sẽ nảy sinh nhiều phiền phức hơn do tôi gây ra.

Điều cần thiết là đừng tạo ra thêm một mối thù hận không quen biết nào đó nhắm về phía tôi, thế nên tôi sẽ không đi theo hướng đó đâu.

Hừm, sẽ chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn và gây hiểu lầm khi cố ép buộc đối phương khai ra…

Hay là tôi nên tìm kiếm đối tượng không có ý định thù địch?

Nếu dạo một lúc trong hoang mạc, tôi có thể gặp một người lính đang đi xe ngựa hoặc ít nhất là ai đó…

Đây là sự lựa chọn duy nhất.

Khi thời gian dần trôi đi...

Thật sự tôi chẳng thích đến chỗ thành phố có tường bao quanh kia đâu.

Điểm dừng chân tiếp theo tôi sẽ nhờ thỏ banh sử dụng toàn lực MP để tôi có thể nói chuyện với Nina.

Trong khi đang đi, tôi có thể thấy một con ngựa đen chạy từ xa.

Oh, trông giống như con ngựa yêu quý của Hagen, Maria.

Dường như cuối cùng nó đã chẳng thèm trở về với chủ nhân và chỉ bắt đầu lang thang đây đó.

Liệu ngươi có đủ an toàn trở về nhà với Hagen hay không?

Chẳng hề như con rết khổng lồ đâu, ta không phải là kẻ cay cú vì thất bại mà săn đuổi theo ngươi đến tận cùng.

Khi Maria nhận ra tôi, nó bỏ chạy hết tốc lực.

Tôi sẽ tránh xa thành phố có tường bao quanh...

Con ngựa đó sẽ không bao giờ trở về nhà nữa.

Tôi cảm thấy thật tồi tệ nếu tiến theo cùng con đường mà nó bỏ chạy, thế nên quyết định thay đổi hướng đi.

Khung cảnh không tỏ ra vẻ thay đổi dù vẫn cứ tiếp bước.

Xét về quy mô, nó quá rộng lớn.

Điều gì khiến họ xây dựng nên một thành phố được bảo vệ bởi vòng ma pháp và bức tường ở một nơi như thế này?

Bộ nó có những mỏ dầu hay điều gì đó chăng?

Đột nhiên tôi có dự cảm xấu, nên dừng lại và quan sát xung quanh.

Nơi xuất phát của tín hiệu hẳn gần lắm, nhưng tôi không thấy bất kỳ quái vật nào khiến tôi phải lo lắng.

Trong khoảnh khắc tôi nghĩ rằng nó đã qua, mặt đất phía trước tôi phát nổ và cát bay tứ tung.

Từ giữa tâm chấn, tôi thấy một cái đầu khổng lồ với hình bóng mà tôi quen biết.

"Gijijijijijijijijijijii!"

Một tiếng kêu khó chịu như tiếng cọ xát vang ra xung quanh.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Chủng loài: Rết hoang mạc khổng lồ (Giant Sand Centipede)

Trạng thái: Bình thường

Cấp độ: 63/80

HP: 455/455

MP: 241/241

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Nó đến rồi.

Tôi chạm mặt phải một anh bạn mà tôi không hề muốn tái ngộ.

Thế quái nào mày lại gặp tao nhiều thế?

Bộ mày yêu thầm tao lắm sao?

Có lẽ con rết khổng lồ này không thích nghi nổi với hoang mạc.

Thật cùng một quan điểm.

Hơn hết, sao mày phải xới lên một cái lỗ lớn như vậy?

Mày nên đào giúp tao một hầm trú ẩn thì tuyệt…

Hay mày làm điều này vì suy nghĩ cho tao.

Giờ là lúc phải nghĩ ra biện pháp chạy trốn.

Bay lên bầu trời... Không phải là một ý tưởng hay.

Trước kia tôi còn thoát được bởi đó là những đối thủ khác,〖Bay〗sẽ không thể cắt đuôi con rết khổng lồ này nổi đâu.

Chỉ cần hình dung lúc nó bắn ra chùm tia nhiệt đã quá đủ rõ ràng, vượt xa khỏi sức chịu đựng của tôi và cắt tôi ra làm đôi trước cả khi hạ cánh.

Thế nên, cách duy nhất là chạy đi với tốc độ tối đa bằng〖Lăn〗.

Tôi bật nhảy nhẹ để tung Nina và thỏ banh lên không trung.

“Pefu!?”

“Hinyaa!?”

Tôi ngửa mặt lên và bắt gọn lấy họ vào miệng.

Cứ như thế tôi đạp đất, nhảy qua một bên, chuyển sang kích hoạt〖Lăn〗ngay trên không.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thỏ banh gào thét phản đối kịch liệt từ trong miệng, nhưng hãy thứ lỗi cho tao ngay lúc này đi, đây là trường hợp khẩn cấp. (Trans: lại bị nhét vào mồm của main hôi miệng)

Tao không muốn mày phải bỏ mạng.

Rồi tắm rửa cơ thể của mày sau cũng được.

Không có bất kỳ chướng ngại vật nào ở xung quanh vì mọi thứ đều là cát.

Trong tình huống như thế này〖Lăn〗là perfect.

Nó là kỹ năng hàng đầu khi sinh tồn trong hoang mạc.

“Gijijijijijijijijijijijijijijijijijijijii”

…Tôi sẽ thấy rất dễ chịu nếu sinh vật kia không phát ra âm thanh đó.

Có vẻ như tôi đang dẫn trước.

Nhưng tôi không biết sẽ phải chạy loanh quanh bao lâu cho đến khi tôi thật sự thoát được.

Đúng như dự đoán, tôi phải tăng cấp độ của mình một cách nhanh chóng.

Ngay cả khi tôi không thể đánh bại con rết khổng lồ, tôi vẫn muốn trở nên đủ mạnh đến mức để nó cảm thấy rằng không có cơ hội nào trong việc tấn công tôi.

Dù rằng tôi đã sử dụng toàn bộ sức lực phóng đi với khoảng cách nới xa đến tận phía chân trời, đáng sợ thay, nó vẫn bắn ra một chùm tia dài.

Hệt như việc nó xuất hiện bất ngờ từ dưới mặt đất, đây là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Tuy khó xảy ra, tôi hi vọng rằng sẽ có một chiếc xe ngựa kéo chạy ngang qua hoang mạc để đánh lạc hướng con rết khổng lồ đó.

Thôi nào, làm ơn có ai đó.

Điều này gần như là tự sát.

Khi khẽ liếc nhìn về phía sau, tôi thấy con rết khổng lồ nhìn chằm chằm lấy mình trong khi tôi vẫn đang nhiệt tình lăn trên cát.

Nước dãi nhỏ giọt ra từ miệng của nó và khi chạm đất, phát ra âm thanh lèo xèo như thể cát đang bị tan chảy.

Ồ vâng, sẽ vô dụng nếu không dính phải nó nhỉ?

Mà thật ra, có vấn đề gì với sinh vật đó vậy.

Thế có khác gì với một vũ khí sinh học đâu chứ?

Dù sao đi nữa, khoảng cách giữa chúng tôi đang kéo giãn một cách tốt đẹp.

Tốt hơn là phải chuẩn bị tinh thần cho một trò rượt đuổi dài hạn.

Ế chờ chút! Nếu Nina tiếp tục bị thế này thì thể chất của cô ấy sẽ yếu đi!

Ở nơi đây, con sên mạnh gấp mười lần con người, và rồi con rết lại mạnh hơn trăm lần so với con sên.

Nghiêm túc giùm một cái, thế này đâu phải là hoang mạc tầm thường, phải là hoang mạc tầm bậy mới đúng.

Bình luận (0)Facebook