• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 15: Tham chiến

Độ dài 6,102 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 08:38:38

Mặt trời lơ lửng trên bầu trời phía đông, bị bụi cát mịt mù tựa như làn sương che phủ.

Tuy vẫn có thể thấy từng tia nắng nhàn nhạt, nhưng chúng không hề đem lại cảm giác dịu dàng mát lạnh. Trái lại, nó tựa như đang khích lệ cái nóng, bòn rút đi thể lực của những con người đang chiến đấu trên mặt đất.

Nhưng đó không phải là thứ duy nhất bị lấy đi.

Những thớ thịt được bao phủ bởi khói lửa của chiến tranh vương vãi khắp nơi trên mặt đất. Chúng là những phần còn lại của thứ từng là con người.

Một số thi thể bị hư hại nghiêm trọng đến mức không thể nhận ra họ là bạn hay thù.

「Chúng ta là những chiến binh của Đế Quốc Grantz vĩ đại ! Đừng để lũ phiến quân thấp hèn này đánh bại các ngươi!」

Mặc dù bao vây xung quanh là những núi xác chết, nhưng họ tuyệt đối không được phép than vãn.

Họ phải đạp lên xác đồng đội mình và tiếp tục chiến đấu.

Tất cả là bởi vì, bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ của mình như những chiến binh, như những người lính.

「Chúng ta vượt trội hơn chúng về số lượng! Bao vây và tàn sát tất cả!」

Một giọng nói đầy khát máu vang vọng khắp chiến trường.

「Urahh!」

Những binh sĩ trên chiến trường vừa gầm lên vừa chém gục những kẻ địch trước mặt họ.

Họ kéo chúng té xuống khỏi lạc đà, bao vây lại và tước đi tính mạng của bọn chúng.

Sau đó, họ lại lao tới kẻ thù tiếp theo.

「Đừng để chúng áp đảo các ngươi! Chúng ta có sự bảo hộ của Thần Chiến Tranh「Mars」bên mình」

Từng người trong số những binh sĩ đang mặc trọng giáp này đều sở hữu lòng dũng cảm vượt lên trên rất nhiều kẻ khác----Họ chính là Đệ Tứ Quân Đoàn, những người thủ hộ phương Nam của Đế Quốc Grantz.

Bọn họ thuộc tiểu đoàn hai. Chỉ huy của bọn họ, Kigui, đã chết dưới bàn tay của Zorosta.

Nhưng họ, những người đã dấn thân qua biết bao cuộc chiến cho đến bây giờ, không hề hoảng loạn.

Trái lại, họ càng mạnh mẽ chiến đấu, đẩy lùi quân nổi dậy như thể để cố xua tan đi bầu không khí u ám này.

Tại sao lại như thế?-----Có một vài lý do cho việc này

Người tiếp quản chỉ huy vốn dĩ là sĩ quan chỉ huy ban đầu của họ, và đó cũng là một sĩ quan chỉ huy rất tài ba.

Sự hiện diện của Đệ Lục Công Chúa cũng đang nâng cao tinh thần của họ.

Và Zorosta, người dẫn đầu quân nổi dậy, đã bị chàng trai trẻ trong bộ y phục màu đen chặn lại.

Người góp phần to lớn trong việc ngăn chặn bọn bị hủy diệt – Hiro. Cậu đang chiến đấu ở giữa trung tâm tiểu đoàn thứ hai.

Đằng sau cậu là một cô gái trẻ với mái tóc đỏ thẫm.

Tên cô ấy là Celia Estreya Elizabeth von Grantz.

Cô được những người thân thiết gọi là Liz. Cô là một cô gái ngây thơ thuần khiết, tựa như ánh mặt trời rực rỡ vậy.

Nhưng lúc này đây, cô ấy dường như rất mệt mỏi, cùng với biểu cảm ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt khi cô dõi theo tấm lưng của Hiro.

Đứng chắn trước mặt Liz đang không thốt nên lời là Hiro. Phía đối diện cách cậu một khoảng không xa là một người đàn ông to cao với làn da màu tím nhạt.

Anh ta chính Zorosta đã dấy lên phong trào giải phóng nô lệ và lãnh đạo cuộc nổi dậy ở Công Quốc Lichtein----Anh chính là Gahda.

Ma lực như đang trào ra từ cơ thể được tôi luyện của anh. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Hiro, tựa như có thể nhìn thấu qua tâm can người khác vậy.

「“Thứ đó” là gì vậy? Mặc dù ngươi che dấu rất khéo, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy được dòng chảy năng lượng khổng lồ bên trong nó. Thế nhưng, không có văn kiện hay truyền thuyết nào nhắc đến thanh kiếm đó cả, ít nhất thì trong những câu chuyện ta từng đọc… Ta hỏi ngươi một lần nữa,「Độc Nhãn Long」. Thứ ngươi đang cầm trong tay là thứ gì vậy?」

Gahda chăm chú nhìn vào「Excalibur」.

Nhưng Hiro không hề phản ứng lại. Gahda khịt mũi, có vẻ hơi tức giận.

「Đã vậy, được thôi. Ta cũng sẽ tìm ra được khi đánh với ngươi」

Những từ ngữ đầy sát khí, gieo rắc nỗi sợ hãi cho bất kì người nào nghe thấy.

Phải đối mặt với một người như Gahda, bất kỳ chiến binh mạnh mẽ nào cũng sẽ dựng hết tóc gáy.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ của nó.

Hiro là một ví dụ điển hình. Cậu đối mặt với Gahda mà không hề mảy may run sợ.

「…」

Mái tóc đen dày tựa như vực sâu không đáy, dường như là hiện thân của bóng tối, cùng với đôi mắt cùng màu, có thể được ví như một viên obsidian. Tia sáng lấp lánh sâu bên trong đôi mắt ấy lạnh lẽo tựa như dãy núi Grauzarm băng giá, bất chấp cái nóng khắc nghiệt của sa mạc.

Hiro mỉm cười. Cậu chậm rãi chỉ tay vào thanh「Beben Slave」trên tay Gahda.

「Phước lành của「Beben Slave」là「Dư chấn」. 「Laevateinn」 thì lại là「Sức mạnh siêu phàm」. Trong Ngũ Đại Bảo Kiếm của thế giới, mỗi thanh lại tận dụng từng đặc điểm riêng biệt để tạo nên phước lành của riêng nó. Đồng thời, cũng không tồn tại hai phước lành giống hệt nhau. Trong trường hợp đó, anh tự nhiên cũng có thể suy ra được.」

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế tự nhiên như thường ngày, nhưng lại không lộ ra chút sơ hở nào. Cùng với sự sắc sảo hiện trên khuôn mặt, cậu tiếp tục nói.

「Vì vậy tôi sẽ cho anh thấy」

Hít vào thật sâu, Hiro giơ cao thanh「Excalibur」trên không trung, sau đó cậu dẫm mạnh lên nền cát.

「Cái gì ?」

Trong một khoảnh khắc mà Gahda còn đang ngạc nhiên----Một tia sáng thần thánh chém về phía anh ta.

Liege Grazart – Một đòn tấn công cực kì mạnh bạo, được giải phóng với tốc độ cực nhanh.

Gahda giơ thanh「Beben Slave」 trước mặt anh ta để chặn lại đòn đánh, nhưng máu phun ra rào rào từ cánh tay phải của anh.

Tàn kiếm tiếp theo xuất hiện còn trước cả khi anh kịp cảm nhận nỗi thống khổ từ cơn đau. Không thể ngăn chặn hay trốn tránh nó, cơ thể vạm vỡ của Gahda bị bao phủ bởi dòng máu nóng.

「Gahh !」

Mặc dù Gahda đã cố gắng phản công, nhưng không có cách nào anh có thể tấn công kẻ thù mà anh không thể nhìn thấy. Dẫu vậy, anh vẫn xoay thanh 「Beben Slave」xung quanh mình, tuyệt vọng đuổi theo những tàn ảnh của Hiro. Thế nhưng, ánh sáng của kiếm quang càng rực rỡ hơn như thể cười nhạo anh, những vết chém trên người Gahda cũng càng ngày càng tăng.

「Đằng sau!」

Vòng ra phía sau Gahda, Hiro tung một cú đá mạnh vào lưng anh.

Cứ tưởng rằng Gahda đã bị văng ra----Nhưng không. Anh đã giải phóng ma lực, dùng cát bao bọc quanh chân để chống lại dư chấn.

「Hừm !」

Nghiến chặt răng, Gahda mạnh mẽ xoay người lại.

Lưỡi kiếm「Beben Slave」quét sạch đám bụi cát xung quanh.

Nhưng trước khi lưỡi kiếm kịp chạm đến Hiro, cậu đã bật nhảy ra xa để né đi.

Như thể đang đợi khoảnh khắc này, Gahda nói:

「Hah ! Ngươi không thể di chuyển khi đang ở giữa không trung!」

Anh đâm cây「Beben Slave」về phía Hiro.

「Đáng tiếc thay, tôi có thể」

Ngay lập tức, cậu gọi ra một vũ khí Tinh Linh.

Sử dụng nó như một điểm bật, cậu sửa lại tư thế giữa không trung và mạnh mẽ chém thanh「Excalibur」xuống.

「Ồ ?」

Tình thế đảo ngược chỉ trong khoảnh khắc, Gahda bị ép từ thế tấn công sang phòng ngự.

Anh lại bắt đầu bị đùa giỡn bởi kiếm kĩ huyền ảo của Hiro một lần nữa.

Dù đỡ được lưỡi kiếm thì một cú đấm sẽ vung tới.

Dù có né được cú đấm thì một cú đá cũng sẽ tung vào bụng anh.

Dù có chặn được cú đá thì một lưỡi kiếm nhằm vào cổ anh cũng sẽ chém tới.

「Chết tiệt----Đồ ruồi nhặng khó chịu」

Vừa gầm gừ một cách khó chịu, Gahda vừa cố gắng chém về phía Hiro. Tuy nhiên, chả có nghĩa lý gì khi vung kiếm loạn xạ cả.

Mà dưới cái ánh nắng như thiêu đốt này, việc liên tục di chuyển với tốc độ cao như thế chỉ khiến thể lực anh bị bòn rút đi mà thôi.

Sau một hồi, có lẽ là vì anh đã chạm mốc giới hạn của mình do một lượng lớn mồ hôi và máu đang chảy ra từ vết thương, Gahda quỳ rạp xuống đất.

Hiro nhìn về phía Gahda đang thở một cách nặng nhọc. Cậu hơi nhún vai và chĩa mũi thanh「Excalibur」xuống đất.

「...Có lẽ cũng đủ rồi nhỉ」

「Đừng có nói nhảm. Ta vẫn còn chiến đấu được !」

Hiro vừa thở dài một cách thất vọng vừa đáp lại :

「Vậy sao… Tôi thì ước gì anh bỏ cuộc và đầu hàng」

Sau khi lau những giọt mồ hôi khó chịu trên trán, Hiro điều chỉnh lại nhịp thở của mình và nhìn xung quanh.

Hai cánh quân của Đệ Tứ Quân Đoàn đã hoàn toàn bao vây quân nổi dậy.

Tiếng la hét giận dữ, âm thanh của cái chết vang tới bên tai. Mùi của tử vong và máu trộn lẫn trong gió đập vào mũi.

Cùng với việc tiểu đoàn thứ hai đã được tập hợp lại, không còn nghi ngờ gì nữa, tình thế của kẻ thù sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn.

Đưa mắt khỏi cảnh tượng tựa như địa ngục, Hiro nói với Gahda.

「Bên cạnh đó, anh vẫn chưa sử dụng được toàn bộ sức mạnh của Ma Kiếm nhỉ?」

Cậu đã từng giao chiến với một trong những chủ nhân của「Beben Slave」, nhưng hắn ta không phải là một đối thủ có thể bị đùa giỡn đến mức này. Hắn là một chiến binh kiên cường, vừa khéo léo sử dụng「Dư chấn」để liên tục kiềm chân Hiro, vừa phản kích.

Cho dù thể chất của cậu có tăng lên bao nhiêu nhờ vào sự bảo hộ của「Excalibur」đi nữa thì cũng không thể có chuyện cậu có thể chiến thắng Gahda một cách dễ dàng đến mức này. Bởi vì đồng dạng, đối thủ của cậu cũng nhận được sự bảo hộ của Ma Hoàng Kiếm và thể chất cũng được nâng cao.

Sau khi xem xét tất cả những điều đó, Hiro đã đưa ra một giả thuyết và nói với Gahda.

「Tôi không rõ Ma Kiếm để mắt đến anh ở điểm nào, nhưng anh nên biết rằng anh đang dần đánh mất sự bảo hộ của nó. Anh có lẽ là người biết rõ nhất, kể cả khi tôi không nói ra điều này đi chăng nữa」

「... Không sai. Thứ này đang cố gắng rời bỏ ta. Ta cũng biết lý do vì sao. Thế nhưng, dù thế nào đi nữa ta vẫn phải tiếp tục chiến đấu.」

Gahda dồn hết sức mạnh vào tay và chân để đứng dậy. Hiro đã nói với anh rằng, mọi cố gắng bây giờ là vô nghĩa.

「Nếu không thể vận dụng được toàn bộ sức mạnh của Ma Kiếm thì anh không thể thắng nổi tôi đâu. Bởi vậy tôi mới muốn anh đầu hàng. Tôi sẽ không làm điều gì tồi tệ với anh.」

Mà, đó là một lời nói dối. Dựa vào tình hình hiện tại, sau khi quân địch đầu hàng, bọn họ sẽ bị đối xử tàn nhẫn.

Nếu cậu nói thẳng ra sự thật, Gahda chắc chắn sẽ trở nên cố chấp và kháng cự mạnh mẽ hơn.

Hiro không chắc rằng anh ta có biết cậu đang nói dối hay không, nhưng thay vì gật đầu, Gahda đáp lại với một nụ cười khinh bỉ .

「Heh, sao ngươi không ép ta thử xem? Nếu ngươi có thể chiến thắng ta, điều đó chẳng phải rất dễ dàng hay sao」

Hiro biết rằng anh sẽ nói thế.

Đó là lý do tại sao cậu đã nghĩ tới phương án tiếp theo. Đó chính là bẻ gãy ý chí chiến đấu của Gahda .

Và để làm thế, cần phải khiến tinh thần anh dao động.

「Từ nãy tới giờ, sự chú ý của anh luôn hướng về phía sau」

「… 」

Khuôn mặt của Gahda không hề bộc lộ bất kì cảm xúc nào.

Tuy nhiên, Hiro không hề bỏ sót khoảnh khắc đôi vai anh giật một chút.

「Không lẽ có người nào đó mà anh quan tâm đang ở khu chỉ huy sao?」

Trong suốt trận chiến, đã nhiều lần sự tập trung của Gahda bị gián đoạn.

Ngay cả lúc này cũng vậy. Dù cho tính mạng của mình đang bị đe dọa, nhưng sự chú ý của Gahda vẫn cứ hướng về phía sau.

Nếu không phải vậy, anh đã không bị thương nhiều đến mức này.

「Câm ngay」

Gahda nhìn chằm chằm cậu, không giấu được cơn thịnh nộ của mình.

Nó cũng tương đương với một lời thú nhận.

Hiro suy nghĩ chỉ trong tích tắc và hét lên.

「Liz ! Cô còn đứng được chứ?」

「Ư-ừm ! Có chuyện gì vậy?」

「Tôi muốn cô xông thẳng vào khu chỉ huy và bắt giữ cô bé nắm giữ vai trò lãnh đạo」

Khi nói điều đó, Gahda đã phản ứng lại đúng như những gì cậu dự đoán.

「Ngươi nghĩ ta sẽ cho phép điều đó sao?」

Chiến ý của Gahda bùng nổ, khiến không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.

Hiro cảm nhận được dòng ma lực mạnh mẽ. Cậu bị tấn công bởi một sức nóng khiến cho da cậu như bị thiêu đốt.

「Wa ..」

Hiro hơi ngạc nhiên về điều này.

Bởi vì rất hiếm khi thấy Zorosta coi trọng bất kì chủng tộc nào khác.

Về cơ bản, Zorosta---coi thường bất kì chủng tộc nào khác ngoài Zorosta thuần huyết, coi chúng như những chủng tộc thấp kém.

Ít nhất, sự phân biệt chủng tộc của Zorosta 1.000 năm trước rất mạnh mẽ.

Các chủng tộc khác là nô lệ, là mục tiêu của sự khinh miệt.

Chúng tuyên bố rằng Zorosta là tối cao, là chủng tộc ưu việt tuyệt đối.

Có thể nói rằng, chính bởi vì sự kiêu ngạo đó đã khiến 4 chủng tộc khác liên kết lại và hủy diệt tộc Zorosta.

Không loại trừ khả năng Gahda là một kẻ lập dị.

Nhưng nếu anh ta thật sự quan tâm đến cô bé đó, thì bọn họ càng cần phải khẩn trương hơn.

「Liz. Tôi muốn cô đi ngay và để chỗ này lại cho tôi」

Bộ chỉ huy của quân nổi dậy đang bị bao vây. Cứ đà này thì mạng sống của cô bé ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Nếu như cô bé chính là động lực thúc đẩy Gahda, vậy thì một khi cô bé gặp chuyện gì, có lẽ Gahda cũng sẽ không lựa chọn đầu hàng.

Và nếu vậy, cuộc chiến sẽ còn tiếp tục cho tới khi một bên bị hủy diệt hoàn toàn.

Nhìn từ toàn cảnh mà nói, đó không phải là điều gì tốt đẹp.

Bởi vì trận chiến với Công Quốc Lichtein vẫn còn chưa bắt đầu.

Có lẽ Công Quốc Lichtein cũng đã nhận được tin rằng, trận chiến ở nơi này đã bắt đầu.

Lúc này, nếu bị tấn công từ phía cánh thì dù cho Đệ Tứ Quân Đoàn có kiên cường đến đâu, họ cũng sẽ không thể chịu đựng nổi.

----Nếu không tránh khỏi tổn thất to lớn, con đường trở thành nữ vương của Liz sẽ càng xa vời.

Để ngăn chặn điều đó, họ phải bảo đảm một chiến thắng mà ngay cả các quý tộc trung ương cũng không có chỗ để chỉ trích.

Nếu viễn cảnh mọi việc trở nên tồi tệ xảy ra, cậu cũng đã nghĩ đến một kế hoạch khác. Chỉ là, đó không phải là điều mà Liz mong muốn.

Bởi vậy, đầu tiên cậu sẽ buộc quân nổi dậy đầu hàng, sau đó tấn công quân đội của Công Quốc Lichtein.

「Làm ơn đấy, Liz」

「Được rồi」

Với một câu trả lời ngắn gọn, Liz nhảy lên lưng ngựa và phóng về phía bộ chỉ huy của quân địch.

Khi Liz thúc ngựa của mình để chạy đi….

「Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đi sao!」

Gahda định đuổi theo cô, nhưng Hiro đã chắn trước mặt anh và chĩa thanh「Excalibur 」về phía anh ta.

「Anh nghĩ tôi sẽ để anh đuổi theo cô ấy sao? Tôi sẽ bắt giữ anh ngay tại đây」

「Hừ, nếu muốn bắt ta thì ngươi sẽ phải chặt gãy cả hai chân của ta!」

Gahda lao lên tấn công, nhưng Hiro đã lách sang bên cạnh anh. Cậu đã biết được động lực của anh ta.

Khả năng cao là Liz sẽ bắt được cô bé ấy và đưa đến đây.

「Kết thúc chuyện này nào」

Cho đến lúc đó, cậu muốn tránh tổn thất thêm binh sĩ do sự phản kháng của Gahda.

「Tôi muốn anh ngủ yên một lát」

Cậu áp sát và đấm thẳng vào mặt Gahda. Đầu anh ta bật mạnh về phía sau. Hiro mau chóng túm lấy đầu anh, rồi lên gối thẳng vào bụng Gahda. Tiếp đến, cậu xoay người và dùng gót chân đá mạnh vào đầu anh ta.

「A, Ugh」

Cậu nắm lấy mặt Gahda đang loạng choạng và dập đầu anh xuống mặt đất. Một đám cát vàng bốc lên.

Cậu vung chân lên để thổi tan đi cát bụi, rồi giáng một cước thật mạnh vào bụng của Gahda lần nữa, khiến cơ thể khổng lồ của anh chìm hẳn vào trong sa mạc.

Liếc nhìn Gahda đã bất tỉnh, Hiro quay sang những binh lính gần đó.

「Trói hắn thật chặt để hắn ta không trốn thoát」

Cậu siết chặt chuôi thanh「Excalibur」 và tấn công quân nổi dậy vẫn còn đang cố chống cự ở gần đó.

「Argh !」

「Hắn đang tới hướng này」

「Không thể tin được! Thủ lĩnh bại trận rồi」

Quân đội phiến quân đang run rẩy vì sợ hãi sau khi thấy Gahda thua cuộc.

「Chúng ta phải chạy thôi, không còn cách nào khác」

「Đồ ngu, giờ này thì chạy đi đâu giờ !」

Một số người trong số họ muốn chạy trốn, nhưng lại không thể, bởi vì họ đang bị bao vây.

「Chúng ta sẽ không chạy trốn ! Chúng ta sẽ giải cứu thủ lĩnh!」

Nếu không thể chạy trốn thì họ chỉ còn cách kháng cự. Nhưng với một đối thủ mà họ thậm chí còn không thể nhìn thấy như Hiro, họ chẳng thể làm được gì và liên tục bị chém gục.

Mỗi một lần kiếm lốc nổi lên, lại có những tiếng hét thảm thiết vang lên cùng với máu bay khắp nơi.

Biết bao nhiêu máu tươi đã chôn xuống dưới sa mạc này. Những tiếng gầm vui sướng rộ lên khi thấy kẻ địch đang dần chìm xuống mặt đất. Đến tận khi thây chất thành núi, rốt cục những tiếng hét ăn mừng chiến thắng ở phía tiền tuyến của tiểu đoàn hai cũng vang lên.

Có lẽ quân nổi dậy cũng đã nhận ra sự thất bại của mình, nên sự kháng cự của họ cũng đang dần yếu đi.

Hiro dừng bước và lầm bầm với chính mình.

「...Đây vẫn chưa phải là kết thúc.」

Nhìn chung, gần như kết quả đã được xác định, chỉ là vẫn có những kẻ sẽ không chấp nhận thất bại.

Để khiến họ buông vũ khí xuống, họ cần Gahda và cô gái đang đóng vai trò là thủ lĩnh của họ.

Bước xuyên qua những binh lính quân nổi dậy đã buông vũ khí và đầu hàng, cậu tiến về phía Gahda.

Tuy nhiên, cậu không thể nhìn thấy Gahda do anh ta đang bị rất nhiều binh sĩ bao vây.

Họ đang đứng canh chừng để quân nổi dậy không thể giải cứu được anh ta. Nhưng ngay cả như vậy thì, số lượng đó vẫn là quá nhiều.

Hiro lướt qua những người lính và di chuyển đến trung tâm.

Khung cảnh diễn ra trước mắt cậu đại khái là những gì cậu dự đoán.

「Đừng nghĩ rằng ngươi còn có thể tồn tại trên cõi đời này sau khi chống lại con người, Zorosta」

Những gì Hiro nhìn thấy, là một người lính đang đá Gahda.

Từ bộ giáp chất lượng cao mà anh ta đang mặc, cậu đoán anh ta có lẽ là con trai của một quý tộc nào đó.

Nối tiếp hành động của tên đó, một vài người lính khác cũng đang tấn công Gahda.

「Nếu không phải là nhờ sự tha thứ của Vị thần đầu tiên「Zeltius」thì tất cả các ngươi hẳn là đã bị xóa sổ bởi Chiến Thần「Mars」rồi」

「Thật là một chủng tộc vong ơn, dám quên đi ân huệ đó và chĩa mũi kiếm về phía nhân loại」

Cũng không phải cậu không hiểu được cảm giác của bọn họ.

Rất nhiều đồng đội của bọn họ bị anh ta giết, nên việc bọn họ hành động theo cảm xúc cũng là điều khó tránh khỏi.

Nếu họ đã cân nhắc kĩ trước khi hành động, Hiro đã có thể bỏ qua cho bọn họ.

Tuy nhiên, chỉ vì một thoáng giận cá chém thớt mà để một hành động có thể gây cản trở đến toàn bộ đội quân diễn ra ngang nhiên như vậy, là một điều hoàn toàn không thể tha thứ.

「Các ngươi nên dừng ở đó được rồi đấy」

Những ánh mắt không thân thiện dồn về phía Hiro khi cậu tiến về phía trước.

Tên có vẻ là con trai của quý tộc tiến lại gần cậu. Hắn cao hơn Hiro, nên thành ra hắn cúi xuống nhìn cậu.

「Nhóc con. Ngươi đang nói với ai vậy?」

「Ta đang nói với ngươi, và cái lũ chó trung thành kia nữa」

「…. Ngươi biết ta là ai không hả ?」

「Ta không biết, liệu ngươi có thể nói cho ta nghe không? Ngươi có phải là một vị tướng nổi danh dẫn dắt một quân đoàn nào đó?」

「Ta là người dẫn dắt trung đội 26, Daniel von Eduart」

Nhìn qua thái độ của hắn, có thể thấy rằng hắn không hề chứng kiến Hiro chiến đấu.

Với cả vốn dĩ, tại sao hắn lại hiếu chiến đến mức này cơ chứ. Hắn thậm chí không xài chút đầu óc để suy nghĩ hay sao.

Cậu cũng muốn ngó qua cái dòng suy nghĩ của tên này, nhưng rốt cục Hiro chỉ cười khinh bỉ và nói.

「Ngươi hẳn là một tên ngu」

Nếu vừa rồi hắn có chứng kiến trận chiến của Hiro, có lẽ hắn đã chẳng dám có thái độ vậy.

Trên thực tế, những binh sĩ ban nãy chứng kiến trận chiến của Hiro, khuôn mặt họ đã sớm cứng lại và lùi ra phía sau.

Hiển nhiên, ngài Daniel đây đã ở tít tận phía sau tiểu đoàn hai.

Có lẽ sau khi nhận được tin Zorosta bị bắt, hắn mới chạy tới đây.

Thêm vào đó, sự ngược đãi quá mức của hắn đối với một tù nhân chiến tranh cũng vi phạm các quy định của quân đội.

「...Thằng nhóc ngu ngốc. Muốn chết hay trở thành nô lệ? Chọn một đi.」

Thưởng phạt phải nghiêm minh. Hắn ở vị trí đủ cao để biết mình phải chấp hành nghiêm chỉnh quân luật.

Nếu xét đến tương lai sau này, mạng sống hắn thậm chí không giá trị bằng mạng sống của Gahda.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Hiro đã đi đến kết luận----Tên này không cần thiết cho chiến lược của mình.

「Tiếc thật. Ta thì không thể đưa ra cho ngươi bất kì sự lựa chọn nào. Bởi vì nếu chỉ là một chỉ huy trung đội, vậy thì đổi người mới còn tốt hơn.」

「À ?」

「Ngươi không nghe rõ à? Ta vừa bảo, mạng sống của ngươi không có giá trị」

「Ngươi nói cá---!?」

Tên quý tộc cố gắng chộp lấy Hiro, nhưng đầu hắn đã để lại một vệt máu tươi khi nó bay lên giữa không trung.

Vẻ mặt giận giữ vẫn y nguyên khi cái đầu rơi bịch xuống đất và máu chảy ra.

「À, xin lỗi. Thật ra nó cũng có giá trị. Để chết đi ấy」

Trong khi mọi người không nói nên lời nào, Hiro tiến đến gần Gahda và cúi xuống.

「Anh không sao chứ 」

「Nó chỉ vừa đủ để đánh thức ta dậy.」

「Anh mà chết thì phiền phức lắm. Nên tôi sẽ không để ai động tới anh nữa đâu. Cứ yên tâm đi」

「Khi ta thấy ngươi, ta thấy ta thà ở với lũ hồi nãy thì hơn.」

「Haha. Tôi sẽ coi như đó là một lời khen…」

Giờ thì----Khi Hiro đứng thẳng lên và nhìn xung quanh.

Những người lính cuối cùng cũng hoàn hồn. Bọn họ nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị rút vũ khí ra.

「À, ta khuyên các ngươi không nên rút kiếm ra. Các ngươi không muốn phạm tội khi quân đâu phải không ?」

Sau lời cảnh báo của Hiro, một con「Shiryu 」tiến lại gần cậu và hăm dọa những binh sĩ xung quanh.

Hiro lấy cây gậy đang treo ở ngang bụng「Shiryu 」ra và cắm nó xuống đất.

Gió bốc lên, và tấm vải cuộn quanh chiếc gậy dần trải rộng ra dưới nền trời.

Đó là một tấm kỳ hiệu, mà một người đàn ông đã từng giương cao nó trong quá khứ.

Bây giờ, nó chỉ còn là một truyền thuyết, chỉ có thể nhìn thấy nó trong thế giới của những bức tranh.

Đối với mỗi người dân của Đế Quốc Grantz, nó thiêng liêng đến nhường đó.

------Kỳ hiệu mang hình con rồng, nắm lấy thanh bạch kiếm trên nền đất đen.

Đó là kỳ hiệu mà「Mars」, Đệ Nhị Hoàng Đế và là một trong 12 vị thần vĩ đại của Grantz, đã từng giương cao.

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Như thể được tận mắt chứng kiến truyền thuyết, bọn họ há hốc mồm nhìn cả Hiro lẫn tấm kỳ hiệu mà không nói được câu nào.

Sự yên lặng bao trùm toàn khu vực. Người phá vỡ sự im lặng đó là Zorosta, Gahda.

「Hahahahahahaha, bây giờ tất cả đều có ý nghĩa」

Hiro hơi ngờ vực khi nhìn thấy Gahda đột nhiên cười rộ lên.

Gahda ngẩng mặt lên trên bầu trời và gầm lên.

「Vậy ra ngươi đã lợi dụng ta sao! Ngươi để ta sống, chỉ vì thứ này thôi sao! Đây là thứ mà ngươi muốn sao!」

“Đừng có giỡn mặt với ta”. Gahda dứt câu.

Chính tại thời điểm đó, thanh Ma Kiếm được tắm trong ánh sáng và bắt đầu biến mất, như thể tan vào trong không khí vậy.

Trong một khắc, khuôn mặt Gahda vặn vẹo vì giận giữ. Nhưng gần như ngay lập tức, như thể anh ta đã nhận ra điều gì đó, anh nở một nụ cười gần như kiệt sức.

「...Thật là một thanh kiếm trung thành」

Từ biểu cảm của anh, Hiro cũng đã hiểu ra. Thanh Ma Kiếm đã bỏ rơi Gahda.

「Như này thì, anh sẽ chỉ còn là một tên Zorosta bình thường mà thôi. Nhưng cho dù vậy anh vẫn sở hữu đá ma thuật, nên anh vẫn khá là mạnh」

「Ngươi hài lòng chứ?」

「Tôi cũng tự hỏi. Đối với tôi mà nói, dù thế nào thì cũng không có vấn đề」

Ngay cả khi Gahda bị Ma Kiếm bỏ rơi, nó cũng không cản trở kế hoạch tương lai của cậu.

Sau đó, Hiro nhìn những binh sĩ ở xung quanh. Họ đều nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực.

Cảm giác như họ hoàn toàn bối rối, không biết nên làm gì. Nếu họ cứ như này thì sẽ thật rắc rối.

Hiro thở dài. Cậu hướng về những binh sĩ và cất cao giọng.

「Tên ta là Hiro Schwarz von Grantz. Ta là hậu duệ của「Mars」, Đệ Nhị Hoàng Đế. Ta đã trở thành một thành viên của Hoàng tộc với tư cách là Đệ Tứ Hoàng Tử」

Tiếng nói của Hiro cũng không quá to mà cũng không quá bé.

「 Là một thành viên của Hoàng tộc, ta không thể bỏ qua bất kỳ hành vi phạm tội nào. Trước đó, ngài Daniel đã thể hiện sự ngược đãi quá mức đối với một tù nhân chiến tranh. Bởi vậy ta đã đưa ra hình phạt cho hắn. Nếu có ai phản đối thì hãy bước lên phía trước」

Cậu không cố tình, nhưng trong giọng nói của cậu ẩn chứa sức thuyết phục những người đang lắng nghe.

「Không, phải không? Thế thì đó bắt hai tên đó lại.」

Hiro chỉ vào hai người đã có hành vi ngược đãi đối với Gahda tương tự như Daniel.

Khuôn mặt của hai người lính cứng lại và lùi về sau, nhưng những người lính khác lập tức tuân theo mệnh lệnh và bắt giữ họ lại.

「B-Bỏ ta ra!」

「Chúng ta đã làm gì sai? Tên Zorostas đã giết đồng đội của chúng ta! Chính các ngươi cũng căm ghét hắn phải không?!」

Vì cậu đã trừng phạt Daniel, cậu cũng không thể coi hai người bọn họ là vô tội được.

Nó sẽ không chỉ ảnh hưởng đến sĩ khí, mà nó sẽ còn khiến các binh sĩ khác không phục và bất mãn.

Bởi vậy cậu cũng phải trừng phạt hai người này một cách tương xứng.

「Đem họ về phía sau. Sau đó hãy chuyển lời cho chỉ huy của từng đơn vị của các ngươi. Hãy chắc chắn rằng họ không sự ngược đãi những người đầu hàng.」

Sau khi thi lễ, những binh sĩ bắt đầu giải tán.

Vừa nhìn những binh sĩ đang vội vã di chuyển, Hiro vừa ngồi xuống bên cạnh Gahda.

「Cô bé mà anh quan tâm, cũng sắp được đưa tới đây rồi」

「Nếu có một vết xước trên người cô ấy, ta sẽ giết ngươi」

「...Cô bé ấy quan trọng với anh đến vậy sao?」

「… 」

「Chúng ta vẫn còn thời gian, liệu anh có thể kể cho tôi nghe được không?」

Gahda tỏ ra do dự trước những lời nói của Hiro, nhưng cuối cùng anh vẫn mở miệng.

「Có nhiều bất tiện vụn vặt khi một Zorosta lãnh đạo con người. Vì thế, ta đã sử dụng cô ấy. Cô bé ấy đi cùng ta, bất chấp sự ích kỷ cá nhân của ta. Thế nên, ít nhất ta cũng muốn đưa cô bé về đến quê nhà. Nhưng với tình hình như này, điều ấy cũng không thể thành hiện thực được rồi」

「Thế thì tôi có một đề nghị」

「Một đề nghị ?」

「Đúng. Sau này, nếu anh tuân theo sự chỉ huy của tôi, tôi sẽ gửi cô bé bình yên trở về nhà」

Hiro tiếp tục nói chuyện với Zorosta, người vẫn đang cúi đầu xuống.

「Tôi không nghĩ đó là một đề nghị tồi. Mất đi Ma Kiếm, sẽ rất khó để anh có thể cứu cô bé ra và trốn thoát khỏi chiến trường. Tôi không nghĩ rằng anh là một người ngu ngốc, làm điều thiếu suy nghĩ như vậy」

「Vậy ngươi sẽ làm gì để chứng minh cho những điều ngươi vừa nói là sự thật? Chẳng có gì bảo đảm ngươi sẽ đưa cô ấy bình yên trở về quê nhà.」

「Tôi thề với Tinh Linh Vương」

「…. 」

「Anh hãy từ từ suy nghĩ về điều đó đi. Vẫn còn thời gian đấy」

Nói xong, Hiro đứng dậy. Khuôn mặt của Gahda vẫn cúi xuống trong khi anh chìm vào suy nghĩ.

Hiro nhìn về phía nam và thấy một con ngựa đang chạy hết tốc lực về phía mình.

Đó là con ngựa của Liz. Và ngồi trước cô, là một cô bé nhỏ nhắn.

Hiro phất chiếc kỳ hiệu để báo hiệu vị trí của cậu.

Xung quanh là các binh sĩ đã đầu hàng của quân nổi dậy. Họ quỳ gối với hai tay đặt sau lưng.

Liz để ngựa chạy chậm lại, sau đó kéo dây cương và dừng lại trước mặt Hiro.

「Tôi đã mang cô bé về」

「Ừm. Cảm ơn cô. Và cô ấy là?」

「Tôi là Milieu của quân đội giải phóng nô lệ」

Cô bé được trùm trong chiếc áo chùng màu đen đáp lại.

Hiro đến gần cô bé và nhìn vào khuôn mặt của cô. Ngay lúc đó, cậu có cảm giác deja vu.

Mặc dù cậu chắc rằng cậu chưa gặp cô bé ấy lần nào, thế nhưng...

Hiro lắc đầu để xua tan cảm giác kỳ lạ. Sau đó cậu dìu Milieu xuống ngựa.

「Chú!」

Milieu ngay lập tức chạy đến Gahda.

「Xin lỗi. Chỉ vì ta không đủ mạnh」

「Không sao. Cháu mừng vì chú vẫn ổn」

「Cháu có bị thương ở đâu không?」

「Không đâu. Chị ấy đã bảo vệ cháu」

「Vậy à...」

Hiro để cho hai người họ nói chuyện với nhau. Cậu quay sang phía Liz

「Trước khi nói về những gì sắp tới, cô có thể nói tôi nghe tình hình tiền tuyến được không?」

「Khi tôi đến khu chỉ huy của địch, quân địch chỉ còn có mỗi quân chủ lực」

「Chỉ có mỗi quân chủ lực?」

「Ừm. Có vẻ hậu quân đã rút lui ngay khi trận chiến vừa bắt đầu」

「… 」

Hiro lặng lẽ xoa cằm.

Liz nghiêng đầu bối rối, nhưng cô vẫn tiếp tục giải thích.

「Có vẻ nhiều đội ngũ ở khu chỉ huy cũng đã sớm bỏ chạy. Đó là lý do tại sao sự kháng cự rất yếu ớt, nên tôi mới có thể bắt được Milieu dễ dàng đến vậy」

「Cô có hỏi xem bọn chúng chạy về phía nào không?」

「Tôi nghe nói là phía đông」

「Cảm ơn. Tôi đại khái hiểu được rồi」

Sau khi cảm ơn cô, cậu nhìn về phía đông. Hướng hậu quân của kẻ địch bỏ chạy là hướng về pháo đài Azba.

Địa hình hơi dốc lên về hướng đó, nên cậu không thể nhìn rõ được phía bên kia.

Hiro quay sang Gahda và mở miệng.

「Gahda. Có phải hậu quân là tập hợp từ lính thuê?」

「Đúng thế. Cùng với một ít binh sĩ nô lệ」

「Tôi hiểu rồi」

Vậy là rõ rồi. Chắc chắn hậu quân kẻ địch đã bị mua chuộc bởi Công Quốc Lichtein.

Giờ không phải là lúc để nghĩ xem tại sao, ở đâu và khi nào chúng mua chuộc bọn họ.

Việc hậu quân đã chuồn mất là sự thật, bởi vậy họ cần đối sách cho việc đó.

「Liz. Nói cho tôi biết cô chỉ huy bao nhiêu binh lính」

「2000, bên cánh phải」

「Cô đã để Tris chỉ huy phải không ? 」

「Đúng thế」

「Các ngươi, lại đây」

Cậu gọi hai binh sĩ đang cưỡi ngựa gần đó.

「Ngài cần gì ạ?」

「Ta muốn ngươi đi đến cánh phải và gửi tin nhắn cho ngài Tris. Nói với ngài ấy, đưa quân về phía đông. Chỉ cần nói đây là mệnh lệnh của Celia Estreya điện hạ thì ngài ấy sẽ hiểu. Đi ngay đi.」

「Vâng!」

「Còn ngươi, quay về bộ chỉ huy và nhắn với Tướng Quân Kielo. Nói với ông ta rằng Công Quốc Lichtein đã xuất hiện ở phía đông, vì vậy ta muốn ông ta gửi quân dự bị tới đó. Ngươi có thể nói với ông ta đây là những mệnh lệnh từ Đệ Tứ Hoàng Tử.」

Như thể vừa nhớ ra điều gì đó, Hiro lại nói.

「Nói với ông ta, nếu bất tuân lệnh, ông ta sẽ bị cách chức vì tội phản quốc」

「Tuân lệnh!」

Sau khi nhìn những người lính chạy đi, cậu nhảy lên「Shiryu」và nắm lấy kỳ hiệu của mình.

「Liz. Cô mau tập hợp lại với Tris và chỉ huy phía cánh phải đi」

「Hiro định làm gì vậy?」

「Xem nào. Kẻ địch đang tiến quân tới đây rồi, nên tôi sẽ quấy rối bọn chúng một chút. Có lẽ sẽ câu thêm một chút thời gian cho chúng ta」

「Thế ta và Milieu nên làm gì ?」

Gahda cắt ngang cuộc trò chuyện.

「Milieu sẽ đi cùng với Liz. Anh có thể cưỡi lạc đà và đi theo bọn họ là được」

Hiro lấy ra thanh kiếm bạc của mình và cắt sợi dây đang trói Gahda.

「Cởi trói cho ta vậy có ổn không? Ta có thể giết cô nhóc đó và bỏ chạy đấy」

「Một người đã mất đi Ma Kiếm như anh thì không thắng nổi Liz đâu. Ban nãy tôi cũng đã nói rồi, anh không thể dẫn Milieu trốn thoát khỏi nơi này được đâu」

Và nếu cậu bỏ anh ta ở đây, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cậu sẽ khá phiền phức nếu anh ta chạy trốn hay bị ai đó giết. Đây là lựa chọn duy nhất của cậu.

Bên cạnh đó, Hiro không nghĩ rằng Gahda sẽ chạy.

Lí do là bởi vì sự tồn tại của Milieu. Chỉ cần giao cô bé lại cho Liz, Gahda sẽ không dám có bất kì hành động gì liều lĩnh. Cậu nghĩ anh ta sẽ ngoan ngoãn đi theo họ mà thôi.

「Được rồi, ta sẽ đi」

Phía trên con dốc thoai thoải, có thể nhìn thấy rất nhiều cát bụi đang cuốn lên trời ở phía đầu bên kia.

Biểu cảm của Hiro trở nên căng thẳng khi cậu thúc vào hai bên 「Shiryu 」 và chạy băng qua đồng cát

...

Trans: Thảo & Tuyết

Editor: CLJoker

Bình luận (0)Facebook