Rebuild World
NahuseGin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 71: Biết cách bán di vật

Độ dài 8,591 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-24 00:15:44

Duck: Cá hồi cá hồi, t đã trở lại sau 2 tuần dưỡng bệnh :v Liệu có kịp done cái vol này không? Ai mà biết được :D Chạy trở lại nào!!!

Glory glory Man Utd!!! 

Enjoy!!

-------------------------------------------------

Akira, một cậu nhóc Thợ săn, người đã tìm thấy một thứ mà cậu tin rằng đó là lối vào một tàn tích ngầm chưa được khám phá, đang đi xuống một cầu thang với phía bên dưới tối đen như mực, sâu hun hút, đến mức tưởng chừng như có thể đi xuyên thẳng đến lõi trái đất vậy. Nó có chiều rộng tầm 4 mét, phần trần cao,… đủ rộng để Akira, người đang được trang bị một đống vũ khí, có thể chui lọt. Không có vết nứt lớn nào dưới chân hay dấu hiệu cho thấy đất bị xói mòn bởi thực vật. Cầu thang dẫn xuống tầng hầm vẫn đang ở tình trạng tốt đến mức khó có thể tin rằng tất cả đều đã bị chôn vùi dưới đất trong một khoảng thời gian rất lâu.

Akira bước vào bên trong bằng cách dọn sách chỗ mảnh vụn chắn lối ra vào, nhưng đa số đều không được loại bỏ hoàn toàn, vì vậy ánh sáng chỉ thể le lói chiếu vào bên trong. Khi cậu quay lại kiểm tra thì ánh sáng đã xuyên thẳng qua bóng tối.

Khi ánh sáng chiếu đến theo hướng ngược lại thì phần ngọn của nó đã bị cái bóng đen kịt của tầng hầm nuốt chửng. Chẳng thể nhìn thấy đáy, sâu thẳm như một lỗ đen.

Trong tình cảnh đó, Alpha đưa ra chỉ dẫn.

[Akira, tắt đèn đi.]

Akira hơi do dự một chút nhưng cậu vẫn làm theo và tắt đèn. Toàn bộ khu vực ngay lập tức chìm vào trong bóng tối khi nguồn sáng duy nhất đã bị mất đi. Nó tối đến mức khiến cậu không thể nhìn thấy cơ thể của chính mình.

Tuy vậy, Alpha vẫn hiện rõ trong tầm nhìn của cậu. Cô tỏa ra một ánh sáng màu trắng bạc và giơ tay phải lên.

Sau đó, cảnh vật trong tầm mắt Akira đột nhiên phát ra những màu sắc sặc sỡ, chúng giống như bị chiếu bởi một nguồn sáng nào đó vậy. Những vết nứt nhỏ nhất cũng hiện lên và sự đổi màu của các bức tường gần đó cũng có thể dễ dàng nhận thấy được.

Akira ngạc nhiên khi mọi thứ xung quanh mình sáng rực lên như ban ngày.

[Tuyệt thật đấy.]

[Tôi đã chỉnh sửa thông tin mà thiết bị thu thập được và mở rộng nó sang tầm nhìn của Akira. Giờ cậu đã có thể nhìn rõ mọi thứ hơn rồi, phải không?]

Akira mỉm cười đáp lại.

[Ừ. À, tôi hiểu rồi. Có phải vì độ chính xác của thiết bị thông tin sẽ tốt hơn khi ta ở gần vật thể cần xác định không…?]

Akira có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình, giống kiểu mỗi vật thể đều là một nguồn sáng riêng biệt vậy, càng nhìn gần thì càng sáng, càng xa thì càng tối và mờ đi thấy rõ. Tuy vậy thực tế là mọi thứ vẫn tối đen như mực.

Bên cạnh độ chính xác, mức độ ưu tiên phân tích chuyển động cũng gây ra những ảnh hưởng ít nhiều.

[Vì vậy nên nếu có quái vật ở đây thì sẽ rất khó để nhắm bắn, ngay cả khi ta có thể nhìn thấy nó đi chăng nữa, đúng không?]

[Trong trường hợp đó thì tôi sẽ tăng độ chính xác của việc phân tích ở khu vực đó lên. Hãy thử nhìn qua ống ngắm của khẩu súng đi, Akira.]

Akira làm theo lời cô và nhắm bắn ra phía sau với khẩu súng trường tấn công A2D. Tầm nhìn qua tầm ngắm khá sáng và rõ ràng giống như tầm nhìn mà cậu đang có lúc này. Khu vực xa và hẹp đằng kia có thể được nhìn thấy thông qua các điểm tham chiếu, chúng được một luồng ánh sáng rất mờ phát đến, nó dành cho tầm mắt phóng ra từ ban đêm mà mắt thường không thể nhận ra, và hình ảnh trên đã được phân tích bởi Alpha.

Akira thầm cảm thán.

[Chà, đi thẳng vào trong bóng tối cũng được luôn này. Đúng là rất tuyệt.]

[Cậu là đối tượng hỗ trợ của tôi cơ mà, nhớ chứ? Đó là chuyện đương nhiên rồi.]

Akira hạ súng xuống và nhìn thấy Alpha đang mỉm cười vui vẻ, cậu cũng bất giác cười nhẹ để chuẩn bị tinh thần.

Nếu bị mất kết nối với Alpha thì đồng nghĩa với việc sự hỗ trợ này cũng sẽ tan biến theo. Akira tiếp tục tiến lên phía trước, duy trì một trạng thái cảnh giác và bình tĩnh nhằm không để bản thân hoảng sợ hay gây ồn ào không đáng có khi tình huống như vậy xảy ra.

Xét theo độ dốc của cầu thang và độ dài quãng đường đã đi qua thì có lẽ Akira đang ở khoảng tầng hầm thứ tư. Trong lúc liên tục đặt câu hỏi là bao giờ mới tới nơi thì chân Akira đã chạm đáy, và một lối đi hiện lên trong tầm mắt.

Akira thở hắt ra. Sau đó cậu kiểm tra tầm nhìn, nhẹ nhõm khi thấy Alpha vẫn đang ở đó, mọi thứ vẫn chưa có gì thay đổi.

[Alpha, chúng ta đã xuống một đoạn khá sâu rồi, tình hình liên lạc có ổn không?]

[Tôi thấy ổn. Mọi thứ vẫn hoàn toàn yên bình.]

Nhìn thấy nụ cười kiên quyết của Alpha khi đáp lại như vậy, Akira cảm thấy nhẹ lòng hẳn đi và quay trở lại việc khám phá tàn tích. Các lối đi bên trong đây khá sạch sẽ, không có mảnh vỡ nào trên sàn, không có xương người lẫn xác quái vật, cả cơ học và sinh học. Chỉ có một chút bụi bẩn bám trên sàn do thời gian.

Nếu trường hợp ngược lại xảy ra, nghĩa là không có bụi bám trên sàn thì cậu phải đề cao cảnh giác. Vì khả năng cao là thiết bị dọn dẹp của cựu thế giới vẫn đang hoạt động. Nói cách khác, là nguy cơ các thiết bị bảo vệ, hay còn gọi là quái vật cơ học, vẫn còn đang hoạt động cũng sẽ tăng lên đáng kể.

Nhưng chỗ bụi trên sàn đã phủ nhận trường hợp đó. Nó cho thấy rằng những con quái vật sinh học và các thực thể nguy hiểm khác đã không ở đây trong một thời gian dài rồi. Tại thời điểm xác nhận được tình hình đó thì mức độ nguy hiểm ở đây đã giảm đi đáng kể.

Và vì ở đây không có dấu chân nào nên xác suất những Thợ săn vào được đây thông qua một lối ra vào khác là khá thấp. Khả năng nơi đây là một tàn tích chưa được khám phá đã tăng lên.

Akira gật đầu hài lòng sau khi nghe Alpha giải thích.

[Không có quái vật, không có sự hiện diện của con người. Bây giờ việc duy nhất cần làm lúc này là tìm thật nhiều di vật. Tôi đã sẵn sàng cả rồi.]

[Có vẻ như khu vực này chỉ có một lối vào thôi. Hãy mong là có di vật ở các cửa hàng hay các nhà kho phía sau đó.]

[Được rồi. Đi nào.]

Di chuyển xuống phía lối đi, Akira phát hiện ra thứ trông có vẻ giống một cửa sổ trình chiếu. Mong muốn tìm thấy di vật đang dâng trào, cậu nhẹ nhàng chạy đến đó để kiểm tra bên trong, một bức tường trông giống như thủy tinh. Khoảnh khắc tiếp theo, Akira hơi cứng người lại vì ngạc nhiên và bất ngờ đập mạnh tay vào tường. Sau đó, với một ánh mắt lấp lánh, cậu thốt lên đầy vui sướng.

[Thấy rồi! Alpha! Có một di vật ở đây! Trông nó cực kỳ đắt tiền luôn!]

Các mảnh vải được xếp theo lớp lại với nhau một cách phức tap, một thiết kế đến cả trí tưởng tượng cũng không thể nghĩ đến, một thứ không thể nào được tạo nên từ vải, nhưng thực sự nhìn thì không hề có một đường may, sợi chỉ hay vết cắt nào được tìm thấy trong bất kỳ một sản phẩm may mặc nào có ở đây.

Một bảng hiển thị hình lục giác, trông khá giống một bộ thiết bị đầu cuối thông tin, nó hiển thị một vài loại ký hiệu tương tự như chữ cái trong không khí.

Một vật thể đa diện hiện lên với vẻ trong mờ và có hoa văn hình học nổi ở trên. Nhiều di vật khác có ở đây cũng thuộc quyền sở hữu của Akira. Vật liệu và phương thức sản xuất của nhiều đồ vật còn chẳng thể biết đến, nguồn gốc mù mờ, thậm chí đến cả công dụng cũng chẳng rõ là gì, nhưng có một điều chắc chắn rằng tất cả chúng đều được tạo bởi công nghệ của cựu thế giới, và dường như chúng có một giá trị cực kỳ cao đối với Akira.

Akira ngay lập tức quyết định sẽ đi vào bên trong cửa hàng để lấy chúng, cậu tìm kiếm một lối vào nào đó ở gần đây. Nhưng Akira lại chẳng thể tìm thấy thứ gì đó giống như vậy, thứ duy nhất trước mặt cậu lúc này chỉ là một bức tường.

[…Lối vào ở đâu vậy? Sao lại không có ở đây? Cái quái gì vậy chứ?]

Cả bức tường được làm bằng kính kia đã ngăn cách chính nó với thế giới bên ngoài, phía sau cũng chẳng thấy có bất kỳ lối ra vào nào cả. Akira không biết làm thế nào mà thứ di vật kia lại có thể đặt được bên trong đó.

Điều quan trong nhất với Akira lúc này không phải là nó được đặt vào thế nào, mà là cách để lấy nó ra. Và cậu nảy lên một ý tưởng cực kỳ “cục súc”.

Không thể nào làm khác được. Đập vỡ nó là xong. Với suy nghĩ đó trong đầu, Akira nắm chặt tay.

Đó cũng là lúc Alpha xen vào giữa chừng.

[Akira, bình tĩnh lại đã…. Liệu có gì nguy hiểm không khi ta cố gắng phá vỡ bức tường để lấy di vật, vì làm thế có thể gây ra báo động hay thứ gì đó như tín hiệu thông báo cho đám quái vật chẳng hạn?]

Nếu tàn tích này đang ở tình trạng hư hại thì khả năng là các hệ thống khác như hệ thống an ninh vẫn đang ở trạng thái không hoạt động.

Và có một điều chắc chắn là nỗi lo sợ rằng việc hệ thống an ninh của tàn tích bị kích động khi chịu phải tác động xấu, chẳng hạn như đập vỡ kính trưng bày, nó có thể khiến toàn bộ hệ thống được kích hoạt lại, nhưng may mắn là bức tường bằng kính kia vẫn an toàn.

Nhưng Akira cũng không muốn bỏ cuộc, cậu để ngón tay lên miệng và suy nghĩ giải pháp, xem xét và cân nhắc những nguy hiểm mà bản thân có thể gặp phải khi lấy các di vật có ở đây.

Và mối nguy ngoài vùng đất hoang cũng tương tự ở đây. Chỉ cần đạt được mục tiêu là thu thập di vật thì cậu sẽ luôn phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc mạo hiểm mạng sống. Chỗ này cũng cách mặt đất khá gần, ngay cả khi cậu có gặp rắc rối với tàn tích hay các hệ thống an ninh có kích hoạt lại đi chăng nữa thì Akira có thể chạy thoát ra bên ngoài ngay lập tức. Ít nhất thì nó sẽ tốt hơn việc cứ đi loanh quanh đây rồi lại phải rút về tay trắng khi có nguy hiểm bất chợt ập đến.

Akira, cậu nhóc đang bị lòng tham dần cuốn lấy, giải thích với Alpha về kế hoạch của mình. Nhưng Alpha lắc đầu, Akira trông có vẻ hơi bất mãn.

[Ta vẫn chưa biết liệu mọi thứ có nguy hiểm đến mức đó hay không mà.]

[Akira này, đó không phải là chuyện mà tôi muốn nói ở đây. Về mặt vật lý mà nói thì việc mang thứ di vật kia ra khỏi đây là điều không thể.]

[Hả?]

[Tôi sẽ thay đổi tầm nhìn hiển thị để Akira dễ quan sát hơn, vì vậy hãy cứ bình tĩnh.]

Akira tỏ vẻ hơi nghi ngờ, và Alpha cười khúc khích khi cô điều chỉnh tầm nhìn trước mặt cậu.

Sau đó, từ phần cửa sổ trình chiếu mà Akira nghĩ là có di vật bên trong bức tường kính kia, đột nhiên bị mất đi vẻ chân thật ban đầu.

[…Cái gì thế?]

[Tôi đã ưu tiên phần thông tin địa hình để vô hiệu hóa hiện tượng giả lập vật thể.]

Mắt Akira vẫn nhìn thấy rõ di vật. Nhưng nó chỉ được vẽ trên một bề mặt phẳng. Sau đó cậu bắt đầu vặn vẹo toàn thân để cố gắng đọc tên nó ra.

[…Áp phích quảng cáo?]

[Tôi chắc chắn rằng đây là một trò quảng cáo sản phẩm ở thời điểm đó. Những gì Akira nghĩ là một gian hàng trưng bày thực chất chỉ là một tấm áp phích quảng cáo. Cậu đã nhầm tưởng là nó có thật vì hiệu ứng hình ảnh quá tinh vi, khiến người nhìn dễ lầm tưởng.]

Akira thở dài thườn thượt.

[…Làm tôi mất hết cả hứng. Đây là lần đầu tôi đến một tàn tích chưa được khám phá mà, mấy chuyện này xảy ra cũng là điều dễ hiểu thôi.]

[Cậu nên coi đây là một trải nghiệm quý báu, là một trong chuyện mà một Thợ săn sẽ thường xuyên gặp phải.]

[…Tôi hiểu rồi.]

Được Alpha động viên khuyến khích, Akira tiếp tục đi vào sâu hơn theo lối đi.

Sau một khoảng thời gian ngắn đi bộ, Akira đã tìm thấy một cửa hàng không có người bên cạnh lối đi.

Các bức tường trong suốt như kính, nó cho phép ta nhìn rõ được vật thể bên trong. Nhìn lướt qua thì cậu có thể thấy được nhiều kệ hàng trưng bày được sắp xếp gọn gàng trong một khu nội thất rộng rãi, nơi đặt một vài thứ trông có vẻ khá giống với di vật. Đây là một phát hiện tuyệt vời.

Nhưng Akira, người đã trở nên hoài nghi hơn sau trải nghiệm lọt hố trước đó, đang nhìn Alpha như để xác nhận lại tình hình trước khi hành động.

Alpha nhìn lại và nở một nụ cười gượng gạo.

[Không sao đâu. Lần này là đồ thật.]

Akira cười tươi và gật đầu.

Lối vào cửa hàng này là một cánh cửa tự động, nhưng vì đã ngừng hoạt động nên dù có người đứng trước mặt thì nó cũng không mảy may nhúc nhích. Akira đặt tay lên mép cửa và dùng sức mạnh của bộ đồ gia cường để mở nó ra.

Cánh cửa cứng cáp kia chỉ từ từ di chuyển dưới tác động của một lực cực mạnh. Chưa dừng lại ở đó, ngay cả khi phải chịu một áp lực có thể khiến thủy tinh dễ dàng vỡ tan thì cánh cửa này vẫn chịu được mà không hề bị nứt hay lệch đi.

Akira bước vào cửa hàng, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không thấy có chuông báo động hay dấu hiệu nào cho thấy hệ thống an ninh đã được kích hoạt khi dùng vũ lực để mở cửa.

Các kệ trưng bày được xếp ngăn nắp với nhiều sản phẩm đa dạng. Tuy nhiên, trạng thái bảo quản của chúng lại có sự khác nhau rõ rệt. Một vài vật dụng đã biến thành một khối bụi do thời gian và quá trình bảo quản xuống cấp. Những thứ khác như túi trong suốt trông cũng không còn mới nữa.

[Có rất nhiều thứ ở đây đang dần bị hủy hoại theo thời gian, nhưng cũng có một vài cá biệt trông vẫn rất mới.]

[Nhìn qua thì không có thứ nào trông giống như cái … áp phích quảng cáo đó.]

[Tôi đoán đây là một cửa hàng bình dân thông thường nào đó thôi, và họ cũng không bán các sản phẩm cao cấp. Tuy nhiên, chúng vẫn là một di vật của cựu thế giới. Không có tiếng chuông báo động nào nên chúng ta cứ thoải mái hành động.]

[Tôi có một chiếc xe to và bộ đồ gia cường mà. Hãy mang thật nhiều di vật trở về thôi.]

Khi chưa có bộ đồ gia cường, Akira đã từng phải mang theo một chiếc ba lô cỡ lớn dùng để đựng các di vật kiếm được, nhưng chúng đều phải bị giới hạn do khả năng thể chất của cậu. Khối lượng quá lớn sẽ khiến Akira di chuyển loạng choạng, thậm chí cậu còn phát ra những tiếng kêu yếu ớt khi đôi chân không thể chịu được sức nặng.

Nhưng hiện giờ, nhờ bộ đồ gia cường mới tậu mà những vấn đề kia đã không còn quá to tát nữa. Akira quyết tâm mang di vật về nhiều nhất có thể, trong giới hạn cho phép của ba lô đem theo.

Cậu mở ba lô ra và lấy thêm một vài cái ba lô khác được gấp lại ở bên trong. Sau khi lấy ra tất cả thì Akira bắt đầu đi thu thập di vật bên trong cửa hàng, cậu kéo theo đống ba lô hàng xịn kia để vận chuyển di vật.

Akira không có khả năng đánh giá di vật bằng mắt thường. Nếu nó vẫn ở trong tình trạng tốt thì cậu sẽ tìm mọi cách để mang theo.

Các kệ khác cũng chứa các thiết bị điện tử cỡ nhỏ và không được sử dụng, các đồ vật trông có vẻ giống máy tính, các thứ khác như đồ dùng để viết và sổ ghi chép không bị dính màu gì kỳ lạ. Cậu đã đóng gói tất cả chúng vào một chỗ. Dao và kéo, cũng như các dụng cụ nấu ăn vẫn được bán ở đây. Các lưỡi dao chỉ sắc chứ không thể sử dụng được như những con dao thông thường. Alpha nói cho cậu biết thêm thông tin đó, Akira trông hơi thất vọng vì không thể đem chúng theo để bán lấy tiền.

Cậu cũng tìm thấy áo khoác, váy, đồ lót, khăn tay và các mặt hàng khác được đóng gói phẳng phiu trong các túi hút chân không. Đối với Akira thì trông chúng cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ là mấy tấm vải mỏng dính vô dụng. Một số túi khác lại có màu trắng đục, nhìn từ vẻ bề ngoài thì đây có thể là một bộ quần áo nào đó. Akira hoàn toàn không biết bên trong cái túi kia là cái áo có kiểu thiết kế kiểu gì.

Cậu tự hỏi liệu có thể bán được đống đồ này hay không khi ngay cả cậu cũng chẳng biết chúng là gì. Akira thắc mắc, nhưng Alpha đã giải thích rằng cậu có thể kiểm tra bên trong bằng cách sử dụng các phương pháp thực tế tăng cường,…. Nhưng hiện giờ tính năng đó đang ở tình trạng chưa sẵn sàng để được sử dụng.   

Việc mở gói đồ ra để kiểm tra bên trong có thể làm giảm giá bán, vì vậy Akira đã ném thẳng chúng vào trong ba lô và tưởng tượng xem liệu chúng có thể là gì, liệu nó có giống với các thiết kế mà cậu đã từng thấy trước đây thông qua Alpha hay không.

Ngoài ra còn có một cái chai chất đầy một loại chất lỏng giống như là thuốc. Cậu hỏi Alpha xem đây là cái gì, nhưng cô đáp lại rằng bản thân không thể nhận dạng được nó vì nhãn được dán trên bề mặt chai đã bị mờ đi. Akira quyết định sẽ mang nó theo, mặc dù cậu còn chẳng có ý định sử dụng.

Phụ kiện lẫn đồ chơi cũng được tìm thấy. Akira cũng tự đóng gói chúng vào và tự hỏi rằng trong đống đồ này liệu có một lá bùa may mắn nào không.

Sau khi lục tung toàn bộ cửa hàng thì ba lô của cậu cũng đã đầy ắp. Không còn cách nào để đem theo di vật nữa. Akira quyết định ngừng lại và quay trở về.

Akira lại kéo ba lô xuống phía lối đi. Một đống túi đồ lỉnh kỉnh thay nhau đi qua lớp bụi trên sàn, để lại những vệt dài trên đó.

Cậu đã có thể kiếm được rất nhiều di vật chỉ bằng cách nghiên cứu sơ qua một chút về tàn tích.

[Đây là một trong những tàn tích chưa được khám phá nhỉ. Sẽ không có gì lạ nếu các Thợ săn tranh giành nhau để tìm kiếm chúng.]

Akira hài lòng với thu hoạch của ngày hôm nay. Alpha mỉm cười đồng ý.

[Đó là tất cả những gì mà Akira nhận lại được sau khi trải qua vô vàn khó khăn để tìm được nó. Liên kết giữa cậu và tôi vẫn đang ổn định, chúng ta đã trúng số độc đắc với tàn tích này rồi.]

[Ừ, đúng là chúng ta đã gặp rất nhiều khó khăn. Tôi rất vui vì bản thân đã không quyết định không xuống đây.]

Một lần nữa Akira nhấn mạnh lại sự sáng suốt và đúng đắn của bản thân bằng kết quả mà cậu vừa nhận được, một lựa chọn mà Akira đã quyết tâm theo đuổi đến cùng.

Sau khi leo lên một đoạn dài cầu thang để quay trở lại tầng trệt, Akira vẫn còn một việc cần làm. Cậu phải lấp lại lối ra vào tàn tích này một lần nữa.

Khi lối ra vào được đào lên, các mảnh vỡ xung quanh chất đầy thành từng đồng khiến người khác khó nhìn thấy. Khi bước vào đây thì Akira chỉ mở một khoảng vừa đủ để cậu có thể chui qua, và đến lúc quay trở về thì cậu cũng chỉ mở cửa một khoảng vừa đủ để ba lô của mình có thể chui lọt.

Tuy nhiên có một sự khác biệt lớn về độ khó tìm khi lối ra vào khi được đào lên và khi chôn lấp. Để ngăn việc người khác biết được sự tồn tại của tàn tích này thì Akira sẽ khôi phục lại chỗ mảnh vỡ mà cậu đã bỏ đi khi mới vào đây.

Khi hoàn thành xong công việc cuối cùng thì mặt trời cũng đã lặn. Akira cảm thấy mệt mỏi và thở hắt ra một hơi đầy nặng nhọc. Cậu nhìn vào những gì còn lại sau khi chôn lấp lối ra vào kia và lẩm bẩm một mình.

"Liệu … để thế này đã được chưa?"

Một khi đã đào lên thì chắc chắn nó sẽ để lại dấu vết cho thấy đã có người đến đây. Đối với Akira thì những dấu vết mà cậu tự tạo ra để che giấu nó trông có phần hơi mất tự nhiên vì cậu biết rằng ở đây có lối vào tàn tích phía bên dưới.

[Ta đã giấu nó đi để đề phòng rồi. Giờ chỉ cần trông chờ vào sự may mắn thôi. Hãy hy vọng là sẽ không có ai tìm thấy nơi này.]

[…Ừ. Chắc phải phụ thuộc vào hên xui vậy.]

Akira nghĩ vậy, nhưng cậu cũng nhận ra rằng bản thân không thể làm gì được thêm nữa và quyết định quay trở lại thành phố.

_*_*_*_

Akira đang nghỉ ngơi ở nhà sau một ngày dài làm việc.

Thường thì cậu sẽ nhanh chóng bị khuất phục trước thú vui tắm rửa và làm tan biến ý thức của bản thân trong bồn tắm, nhưng hôm nay cậu đã có một thành quả tuyệt vời và Akira tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó.

Cậu đang ngâm mình trong bồn tắm với Alpha như mọi khi, và Akira đang có một tâm trạng rất tốt.

[Cô nghĩ đống di vật kia có giá bao nhiêu? Đa số vẫn còn khá mới đấy. Tôi nghĩ họ sẽ lấy chúng với giá cao cho xem, cô nghĩ thế nào?]

Alpha, như mọi lần, vẫn đang nhấn chìm đôi chân lẫn đôi tay trắng muốt của mình vào làn nước nóng, trên người chẳng có lấy một mảnh vải che thân. Cơ thể trần truồng kia của cô đang tỏa ra ánh sáng huyền ảo.

Sau đó cô ngồi vào bồn tắm nhằm thu hút sự chú ý của Akira. Những giọt nước đọng lại trên bầu ngực, làn da bóng bẩy và ánh sáng, tất cả chúng đang tỏa ra một mùi hương đầy tinh tế và gợi cảm.

Nhưng cơ thể của Alpha chẳng hề tồn tại, và những giọt nước kia cũng như vậy. Chúng không phải là thật mà chỉ là những hình ảnh được vẽ lên trong tầm nhìn của Akira, thứ được sản sinh bởi sức mạnh tính toán khổng lồ của Alpha.

Tuy nhiên, bình thường con người ta có thể sẽ phản ứng lại với vẻ đẹp chỉ có trên sách vở kia, nhưng biểu cảm của Akira vẫn buồn tẻ một cách đáng sợ. Hôm nay cũng vậy, cậu tiếp tục phung phí bữa tiệc thị giác hiếm có mà bao nhiêu thanh niên trai tráng cùng tuổi phải thèm khát kia.

[Đừng hy vọng nhiều quá. Việc chúng được bảo quản tốt và có số lượng khá nhiều không có nghĩa là cậu có quyền lạc quan.] 

[Cô có chắc không? Khi thu thập di vật ở tàn tích Kuzusuhara thì tôi sẽ lựa chọn cẩn thận chúng theo cách riêng của bản thân rồi mang về. Cô không thể có cùng một suy nghĩ với tôi được.]

[…Vậy cũng ổn thôi. Loại di vật và nhu cầu sử dụng có thể tạo ra một sự khác biệt lớn trong giá mua. Đừng đặt hy vọng nhiều quá nhé nếu như cậu không thất vọng nhiều hơn về sau.]

[Hừm! Tôi hiểu. Chà, mai tôi sẽ đi gặp ông ta.]

[Và khi bán chúng cho Katsuragi thì hãy chia thành những phần nhỏ. Mang một lượng lớn di vật đi giao dịch cùng lúc sẽ khiến mọi người thắc mắc về nơi mà cậu tìm ra chúng, dần dà thì dấu vết của tàn tích chưa được khám phá kia cũng sẽ bị lộ đấy.]

[Cô nói có lý…. Tôi sẽ làm vậy.]

Kỳ vọng ban đầu của Akira khi đem chỗ di vật kia đi bán nhằm kiếm về một khoản tiền lớn đã được xoa dịu phần nào sau cuộc trao đổi với Alpha.  

Sau đó, nhận thức của Akira dần mờ đi và tan biến trong bồn tắm nước nóng đầy dễ chịu kia. Cậu chợt nghĩ.

[Tôi không chắc là cô có từng nói chuyện này chưa…., Alpha. Tàn tích mà chúng ta tìm thấy hôm nay tên là gì vậy….?]

[À, đúng thế. Tôi nghĩ gọi nó là tàn tích “Nhà ga Yonokuza” cũng khá ổn đấy.]

[Tàn tích “Nhà ga Yonokuza” sao…. Được rồi…..]

Ý thức của Akira dần chìm sâu vào bồn tắm như mọi lần, sau khi ngẫm nghĩ về tên của tàn tích mà cậu đã tìm thấy ngày hôm nay.

_*_*_*_

Katsuragi là một thương gia chuyên mua bán và trao đổi hàng hóa, chủ yếu là vũ khí và đạn dược cho Thợ săn. Ông thường đi cùng với một chiếc xe dạng kéo lớn, gần giống như một cửa hàng lưu động. Công việc gần đây của ông là kinh doanh với những Thợ săn tham gia việc xây dựng một căn cứ tạm thời, địa điểm là tàn tích Kuzusuhara. Tuy nhiên mấy ngày gần đây ông đã lập ra một cửa hàng tại thành phố Kugamayama. Đó là bởi vì Katsuragi đã nhận được một cuộc gọi từ Akira rằng hôm nay cậu sẽ đến để bán di vật.

Katsuragi đã thỏa thuận với Akira nhằm hỗ trợ Sheryl, người đứng đầu một băng đảng thuộc khu ổ chuột, đổi lại thì Akira sẽ bán di vật cho ông.

Katsuragi biết rõ rằng Akira đã tạm thời ngừng làm Thợ săn do những xáo trộn nào đó tại tàn tích Kuzusuhara. Tuy vậy ông cũng không thể chắc rằng liệu cậu có quay lại bán di vật như đã hứa sau khi đã quay trở lại không.

Một phần vì sự lo lắng đó mà khuôn mặt Katsuragi dãn hẳn ra khi nhìn thấy Akira xuất hiện với một chiếc ba lô lớn, trông như thể nó đã bị nhét một đống di vật đến mức cực hạn vậy.

Sau khi hoàn thành việc thẩm định di vật, ông quay sang nhìn Akira với ánh mắt như thể đang muốn nói “Chỉ có thể thôi sao?”. Ông cố gắng không để lộ nội tâm bên trong.

“Khoảng 2,2 triệu Aurum.”

Akira trông có phần không hài lòng với giá của đống di vật nhét vừa được cái ba lô to bự chảng kia.

Katsuragi cẩn thận thăm dò thái độ của Akira, đọc vị suy nghĩ bên trong cậu và cẩn thận lựa lời nói sao cho phù hợp. Ông nở nụ cười của một thương nhân.

“Cậu không hài lòng với giá mua sao? Nhưng cậu cũng không thấy tệ đến mức nói thẳng ra nhỉ? Nếu thấy không ổn thì cậu có thể làm như lần trước, là đem chúng đến Văn phòng Thợ săn, đúng chứ?”

“…Ừ.”

Hôm qua Akira đã bàn bạc một chút với Alpha về việc giá cả của đống di vật. Mặc dù không hài lòng với lời đề nghị của Katsuragi nhưng cậu nghĩ rằng ông không nói láo.

Katsuragi đã nhìn thấu được suy nghĩ này của Akira. Đây không phải là một con số không thể chấp nhận được. Nhưng sự không hài lòng của Akira vẫn còn đó. Nếu cứ để chúng ngày càng tích lũy nhiều hơn theo thời gian, không sớm thì muộn Akira cũng sẽ đem di vật đến nơi khác.

Để ngăn chặn điều đó, Katsuragi tiếp tục cẩn thận nói về những vấn đề dẫn đến lợi ích của bản thân, đồng thời thăm dò mức độ đồng thuận của Akira nhằm giữ cho không khí của cuộc mua bán ở mức nhẹ nhàng nhất có thể.

“Tôi sẽ không mua di vật của cậu với giá thấp hay cố gắng làm thâm hụt giá trị thực của chúng đâu.”

“Tôi cũng mong vậy.”

“Đúng vậy mà. Tôi sẽ tiếp tục làm ăn với cậu. Tôi sẽ cố gắng làm một bạn hàng tốt của cậu, và cả lời hứa đó nữa, là chăm sóc cho Sheryl thật chu đáo.”

Katsuragi cố gắng phóng đại điều đó lên rồi sau đó tỏ vẻ khó chịu.

“Chỉ là, tôi ấy, luôn cố gắng đem đến điều tốt nhất trong khả năng. Nhưng cậu cũng biết mà, muốn hỗ trợ được cho Sheryl thì tôi cũng phải cần thu về một khoản tiền nhất định. Nói thật với cậu, chính vì thế nên tôi muốn giảm giá mua vào thêm một chút để có thể kiếm được nhiều hơn.”

Đó chỉ là nói dối, nhưng ông vẫn chưa xác định được xem là mình muốn kiếm bao nhiêu tiền, Katsuragi tiếp tục.

“Nhưng, như tôi đã nói từ trước, nếu tôi đưa ra một mức giá không làm vừa lòng cậu thì cả hai chúng ta sẽ đều bị mất tiền. Vì vậy cái giá này là hợp lý nhất rồi. Và dường như cậu cũng không có đủ những chiêu bài về việc bán di vật nên tôi sẽ dạy cậu luôn.”

Sau đó ông làm một khuôn mặt đầy ẩn ý, như thể nhìn thấu trái tim Akira.

“Dù có là trường hợp nào thì cũng vậy thôi, phải không? Cậu thường chỉ tập trung vào việc khám phá tàn tích và thu thập di vật thôi, đúng chứ? Nếu đã quen với việc bán di vật thì chắc chắn là cậu vẫn còn ỉm khá nhiều thứ đấy nhỉ.”

“Nghĩ thế nào là quyền của ông.”

“Tất nhiên rồi, ngay cả khi tôi có nói sai thì cậu cũng đã lắng nghe nó mà. Đây là một thời điểm tốt để hỏi cậu về vấn đề này. Gía mua lại các di vật của cựu thế giới là rất khác nhau, nó tùy thuộc vào nơi mà cậu lấy nữa. Có một lý do khiến cậu không hài lòng với cái giá được nhận là bởi vì còn có nhiều di vật không thể mua được với giá cao hơn khi cậu bán chúng ở chỗ của tôi.”

Sau đó ông mỉm cười với một giọng điệu thân thiện nhằm mời gọi sự quan tâm của đối phương.

“Vì vậy, nếu nghĩ rằng lời đề nghị của tôi là thấp một cách kỳ lạ thì cậu hiện vẫn đang ở đây để nghe lý do chi tiết vì sao và đã bị thuyết phục rồi, đúng chứ? Sau khi nhận được lời đề nghị từ bên kia thì số tiền chính xác cho nó là bao nhiêu để cậu có thể kiếm lời về nhiều nhất?”

Trong khi cân nhắc các mức độ suy nghĩ của Akira, Katsuragi tiếp tục nói về kiến thức mua bán di vật của mình.

Nhiều Thợ săn đã mang di vật trở về từ tàn tích, và họ ngay lập tức đem nó đến Văn phòng Thợ săn nhằm bán kiếm lấy tiền mà chẳng hề đắn đo suy nghĩ. Nhưng nếu muốn bán chúng với giá cao nhất có thể thì Thợ săn cần phải bỏ nhiều thời gian và công sức.

Di vật cũng có khái niệm cung và cầu. Nếu bán đúng mặt hàng cho đúng người thì giá sẽ cao hơn. Việc lựa chọn làm sao cho đúng cũng là một vấn đề đủ phức tạp cho cả Thợ săn cũng như chính những người làm kinh doanh di vật.

Đó là lý do vì sao mà một vài người sẽ ném tất cả những gì mình kiếm được cho Văn phòng Thợ săn vì vấn đề mua bán này quá rắc rối, trong khi những người khác sẽ mang tất cả chúng bán cho một nhà thu mua nào đó, ai cũng được, dù có là giá thấp đi chăng nữa vì những Thợ săn đó chẳng hơi đâu mà tìm kiếm người cần chúng để bán được giá cao.

“Nói cho cậu biết, tôi có thể lo hết việc bán di vật của cậu trong một lần duy nhất luôn, nếu cậu muốn, biết chứ? Cậu thấy lời đề nghị này thế nào?”

“Khi nào thấy phù hợp thì tôi sẽ nói sau.”

“Tôi hiểu rồi. Thôi, hãy cứ tiếp tục suy nghĩ về nó nhé.”

Văn phòng Thợ săn là một tổ chức được bảo trợ bởi Liên đoàn Các tổ chức Kinh tế Thống nhất. Tổ chức này đặt ra những mức giá cao cho các di vật mà công ty mẹ của nó, một tập đoàn lớn hơn, mong muốn. Nói cách khác, chúng chính là nguồn phân tích dữ liệu các công nghệ tiên tiến của thế giới cũ. Tất cả được thu thập từ khắp miền viễn Đông thông qua Phòng mua lại thuộc Văn phòng Thợ săn, vận chuyển đến các cơ sở nghiên cứu trực thuộc các công ty đó, và nhiều nhà khoa học lẫn các kỹ sư tài năng nhất sẽ phân tích chúng dưới sự hỗ trợ công nghệ tối đa của miền Đông. Đương nhiên là các mặt hàng công nghệ càng có giá trị và càng quan trọng thì sẽ được chuyển giao cho các công ty lớn hơn. Chính vì thế nên khoảng cách về công nghệ giữa các công ty lớn với các công ty vừa và nhỏ là rất khó để thu hẹp. Cách duy nhất để cải thiện tình trạng này là họ phải mua di vật từ những nguồn khác. Nói đúng hơn thì họ phải mua di vật thông qua các nhà cung cấp tư nhân như Katsuragi cũng như là các đồng nghiệp của ông.

Katsuragi tìm được vài thứ trông khá giống một loại thiết bị điện tử nào đó trong chỗ di vật mà Akira mang đến.

“Vì vậy nên việc mọi người đến bán mấy di vật kiểu này cho tôi là một điều tốt. Mà Thợ săn cũng có được giá tốt khi bán chúng ở chỗ tôi. Cậu hiểu ý tôi mà phải không, Akira? Chà, tôi rất trông đợi vào tương lai đấy, khi mà cậu đem đến chỗ tôi mấy thứ giống thế này. Về mặt phân tích công nghệ thì ngay cả những di vật có giá trị thấp cũng có thể bán được giá cao nếu như chúng đến đúng tay người có nhu cầu sử dụng. Lấy ví dụ như ta có thể sản xuất được các sản phẩm có chất lượng tương đương cựu thế giới bằng công nghệ hiện tại, nhưng chi phí lại không đáng là bao, hoặc cái nhãn hiệu “Sản xuất ở cựu thế giới” sẽ làm tăng giá trị của sản phẩm. Những hiện vật này sẽ được chuyển đến các đại lý tương ứng để kiểm tra chất lượng, họ sẽ trang trí để làm chúng trông hấp dẫn hơn, và đôi khi họ còn đi sâu hơn bằng cách biến chúng thành các mặt hàng khác để phân phối, mua bán sao cho phù hợp với thị hiếu.”

Katsuragi nhặt một con dao và đồ dùng khác từ đống di vật vừa thẩm định trước đó lên.

“Và mang những di vật thế này đến chỗ tôi là điều đúng đắn nhất mà cậu nên làm đấy. Nếu nó là thứ có thể đem bán luôn thì tôi sẽ trả một cái giá tốt. Nếu di vật đó không có gì đặc biệt thì tôi vẫn có thể bán với giá cao hơn một chút vì cái mác “cựu thế giới”. Mấy cái di vật đó cũng khá dễ dàng phân phối cho các nhà cung cấp khác.”

Sau đó Katsuragi chọn lấy một bộ quần áo mỏng được đóng gói trong túi với vẻ mặt khó khăn.

“Ý tôi là, mấy loại di vật thế này khá kỳ cục. Tôi xin lỗi, nhưng giờ tôi không có cách nào để phân phối mấy loại này.”

Cậu cũng liếc nhìn chiếc áo một cách kỳ lạ.

“Mấy di vật thuộc kiểu quần áo thế này có thể hơi khó để xử lý. Chúng được thiết kế theo kiểu thịnh hành ở thời đó, vì vậy mấy cái thương hiệu “Sản xuất ở cựu thế giới” sẽ không thể phát huy tác dụng. Cậu có hiểu ý của tôi không?”

“Chà, tôi có hiểu được phần nào.”

“Quần áo kiểu này đã lỗi mốt rồi, và tôi cũng không tự tin vào gu thời trang của mình. Nếu hãng quần áo là một công ty lớn thì tôi chỉ cần mua nó và cất vào kho cho đến khi kiểu mốt đó thịnh hành trở lại, nhưng với tôi thì điều đó là không thể.”

Katsuragi nói với vẻ mặt tiếc nuối.

“Vì vậy tôi xin lỗi, nhưng nếu cậu yêu cầu thì tôi sẽ mua chúng ngay lập tức, tôi sẽ mua để đề phòng thôi. Nhưng vì cậu cũng đã tốn công đem chúng về đây nên tôi chỉ có thể trả một khoản tiền cố định ở mức tối thiểu. Mọi chuyện với đống quần áo kia là như vậy.”

Sau đó ông dò la phản ứng của Akira thông qua biểu cảm của cậu.

(….Cậu ta phản ứng ngược lại sao? Có một chút không rõ ràng. Không, có vẻ như mọi chuyện vẫn có lợi cho mình.)

Sau khi xem xét xong, Katsuragi nhặt một di vật khác lên để chuyển hướng chủ đề và cắt ngang cuộc trò chuyện vặt vãnh liên quan đến quần áo kia.

“Tiếp đến là cái di vật này, việc mang nó đến chỗ thương nhân như tôi là không phù hợp lắm.”

Trên tay Katsuragi là một món phụ kiện nhỏ và một bộ bài chưa rạch lớp bọc bên ngoài.

Nhiều Thợ săn mang về rất nhiều các loại di vật khác nhau từ tàn tích và cố gắng đổi chúng thành tiền, nhưng có một vài thứ trong số đó khiến người thu mua rất khó xử lý.

Một vài thứ trong số chúng không quá dễ dàng để giải quyết trong một sớm một chiều. Chúng là những di vật được đem đến cửa hàng dựa trên giả định rằng vì chúng được tìm thấy trong tàn tích nên ít nhất chỗ di vật này cũng sẽ phải có một giá trị nhất định.

Bùa hộ mệnh mà Akira nhận được từ Shizuka trước đó cũng được đem đến cửa hàng của cô với những lý do tương tự.

Tuy vậy, những mặt hàng như thế cũng hiếm khi nào bán được với giá cao. Tất cả được các nhà sưu tập bán với giá cao ngất ngưởng vì họ coi nó như là một loại đồ cổ. Chính vì khả năng đó mà những Thợ săn kia sẽ lấy lại những món đồ trông có vẻ chả khác rác rưởi là mấy, và đôi khi họ còn xảy ra tranh cãi về việc có nên mua lại đống di vật phiền phức này hay không.

Katsuragi cũng có những trải nghiệm tương tự. Ông nhớ lại những vụ việc đó và thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không có ý nói rằng đống di vật không thể bán được cho ai đó với giá cao. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể mua chúng theo giá mà cậu kỳ vọng. Tôi có sành về nghệ thuật đâu chứ. Ít nhất thì tôi biết rằng tôi và cậu là bạn hàng nên tôi có thể lấy chúng với giá không đồng.”

“Ông định làm gì với chúng? Đống di vật này có phải để bán đâu, phải không?”

“Tôi sẽ cất chúng vào một cái kho ngẫu nhiên nào đó, và đưa chúng cho những người có chuyên môn về lĩnh vực này. Nếu có ai muốn mua thì họ sẽ gọi lại cho tôi. Sau khi tích lũy được một số tiền nhất định thì tôi sẽ đem vất hết chúng đi ở vùng đất hoang.

“…Làm thế liệu có sao không?”

“Tôi chưa bị ai phàn nàn về điều đó cả, mặc dù một phần là vì tôi cũng cẩn thận để ý nơi vất chúng đi. Nếu thải chúng ra khu ngoại ô hay khu ổ chuột thì đống quần áo này sẽ biến mất trong khoảng một tháng. Có thể đám dân sống ở đó đã nhặt chúng.”

Những món đồ kiểu này cũng được trưng bày trong các quầy hàng thuộc khu ổ chuột. Sẽ chẳng ai phàn nàn miễn là chúng đã bị vứt bỏ. Các mặt hàng không bán được sẽ được đem trở lại vùng đất hoang.

“Ngay cả khi cậu có vứt chúng ở vùng đất hoang thì nó vẫn sẽ biến mất trước khi cậu kịp nhận ra đấy. Có nhiều giả thuyết cho vụ việc này. Một vài người cho rằng đó là do những cỗ máy vệ sinh của cựu thế giới vẫn còn đang hoạt động, và chúng đều đang hoạt động bí mật nhằm dọn dẹp hết đống lộn xộn, một số khác lại cho rằng chúng đã bị quái vật tiêu hóa hết rồi. Tôi ủng hộ giả thuyết thứ hai hơn. Thậm chí những quái vật ở ngoài đó còn ăn cả xe tăng đấy. Sẽ chẳng có gì lạ nếu chúng ăn đống di vật phế thải đó cả.”

Những món đồ không cần thiết sẽ được vận chuyển từ thành phố đến vùng đất hoang. Phế liệu di vật, xác chết ở khu ổ chuột hay cả những người còn sống.

Và điều cần thiết ở đây là đi từ vùng đất hoang đến các thành phố khác. Những di vật quý giá và đắt tiền sẽ thể hiện rõ ràng sức mạnh của Thợ săn đó. Có một mô hình thu nhỏ những thứ như vậy ở miền viễn Đông.

Khi Katsuragi nói xong, ông nhìn Akira.

“Tôi cũng có nỗi niềm riêng, và là một doanh nữa nên việc chi tiêu luôn có giới hạn. Ngay cả khi cậu không hài lòng với mức giá 2,2 triệu Aurum thì đó cũng là kịch sàn rồi. Tôi không trả cho cậu một mức cao hơn vậy đâu.”

Và ông cảm nhận được phản ứng của Akira, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện với thái độ bình thường.

“Nhưng tôi cũng không muốn mối quan hệ giữa hai ta trở nên căng thẳng chỉ vì tôi đã mua một di vật mà cậu đã rất vất vả để đem nó về với một mức giá rẻ. Chính vì vậy nên tôi có ý kiến này. Chúng ta sẽ chỉ mua những di vật vừa ý mình thôi thì sao?”

Đối phương đang nhận định lại câu nói trên. Sau đó họ cũng sẽ không đặt thêm câu hỏi gì về đề xuất này. Đó là nhận xét của Katsuragi.

_*_*_*_

“Cậu có thể làm tất cả những gì mình muốn với những thứ mà tôi không mua. Cậu có thể bán chúng hoặc giữ một lại thời gian. Thấy thế nào? Tôi nghĩ đây là một lời đề nghị tốt cho cả hai bên.”

Bây giờ ông chỉ nên nói những thứ có lợi cho Akira. Do đó ông không cần phải nhớ bất kỳ kế hoạch kỳ lạ nào có lợi cho mình. Không có vấn đề gì hết. Katsuragi nghĩ vậy và tự tin mỉm cười.

Akira suy nghĩ một lúc trước khi đáp lại.

“Tôi hiểu rồi. Làm vậy đi. Tôi cũng sẽ ghé qua Văn phòng Thợ săn.”

“Chúng ta đã có một thỏa thuận.”

Katsuragi đã mua các di vật mà mình muốn từ Akira và thanh toán chuyển khoản. Sau đó, khi Akira chuẩn bị rời đi, Katsuragi gọi cậu lại với một giọng nhỏ nhẹ.

“À, vừa nãy tôi có nói rằng cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với chỗ di vật còn lại, nhưng tôi nghĩ cậu nên giữ lại và đừng nên bán chúng vội.”

“Vì sao?”

“Tôi cũng đang làm thêm việc nhằm xây dụng thêm các kênh bán hàng khác. Tôi có thể bán những di vật mà mình không thể mua lúc này với giá cao hơn. Giờ cậu cũng có quá cần tiền đâu, đúng không? Hãy cứ giữ nó một khoảng thời gian nữa, chờ đợi cơ hội để bán chúng với giá cao hơn. Đó là một chiêu bài khác để bán được di vật đấy, hãy ghi nhớ nó nhé.”

“Hừm, tôi hiểu rồi. Gặp lại sau.”

Akira đáp lại và rời đi.

Katsuragi tiễn Akira một đoạn, và sau khi cậu khuất bóng, ông nở một nụ cười của một doanh nhân mà ông sẽ không bao giờ để lộ nó ra trước mặt khách hàng của mình. Sau đó Katsuragi nhanh chóng liên lạc với một nhà cung cấp mà ông quen biết nhằm kiếm thêm lợi nhuận.

_*_*_*_

Sau khi trở về nhà từ chỗ của Katsuragi, Akira đặt lại chỗ di vật còn thừa lên trên bàn và rên rỉ nhẹ. Nó đã bị lấp đầy bởi đống quần áo, phụ kiện, đồ chơi và các vật dụng khác không rõ công năng. Cậu phải xem xét xem làm thế nào để xử lý hết chỗ này.

Alpha nói rằng cậu có thể tùy ý làm điều mà mình muốn với chúng. Công việc của Thợ săn là biến đổi những di vật kiếm được thành tiền, nhưng giờ cậu vẫn chưa quá vội. Akira mải suy nghĩ về những việc phải làm, chợt nhớ đến Alpha.

[Về chuyện của Katsuragi, cô nghĩ thế nào, Alpha?]

[Ừm, tôi nghĩ ông ta không nói dối.]

[Vậy tôi có nên giữ đống này lại không?]

Khi Akira hỏi điều đó, Alpha đã nở một nụ cười có chút ẩn ý.

[Tôi đâu có nói là mình đang nói thật đâu, đúng không?]

Akira cũng mỉm cười đáp lại.

[Tôi biết. Nhưng tôi chắc rằng Sheryl sẽ được chăm sóc ổn thỏa. Tôi sẽ không đếm xỉa nhiều đến mấy cái nỗ lực lừa lọc của Katsuragi cho đống di vật này đâu. Nhưng nếu mọi chuyện di quá xa thì tôi sẽ phải để tâm đến thôi.]

Katsuragi là một doanh nhân nên ít nhất ông ta cũng sẽ chơi vài chiêu trò với các Thợ săn làm ăn với mình. Akira nghĩ vậy, và cậu coi đây là một phần trong những kỹ năng ứng phó mà một Thợ săn cần phải trang bị, cậu sẽ xem Katsuragi sẽ phản ứng thế nào tiếp theo. Alpha có vẻ hơi ngạc nhiên.

[Akira đã nói thế rồi thì cậu có định bán chúng không?]

[Tôi nghĩ là không.]

Akira nhẹ nhàng đáp lại và mỉm cười.

Sau đó, một cuộc gọi đến từ thiết bị đầu cuối của Akira, nó là từ Sheryl, người mà cậu vừa nói nói chuyện vài phút trước đó. Khi chấp nhận cuộc gọi, Akira có thể nghe thấy giọng nói vui vẻ của Sheryl, nhưng xen lẫn trong đó là sự lo lắng.

“Là em, Sheryl đây. Giờ anh có rảnh không ạ?”

“Tôi đang rảnh đây. Có chuyện gì sao?”

“Dạ không có gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là em đang tự hỏi liệu anh có muốn đến thăm căn cứ tiếp không thôi ạ?”

Cô đã nghe được từ Katsuragi rằng Akira đã mặc bộ đồ gia cường mới khi đến bán di vật cho mình, vì vậy Sheryl đã đề nghị cậu đến căn cứ nhằm cho cô chứng kiến bộ đồ mới đó. Yêu cầu của Sheryl chỉ có vậy. Băng đảng của cô nhìn chung vẫn đang trong vùng an toàn bởi sự hiện diện của một Thợ săn mạnh mẽ có tên Akira chống lưng phía sau.

Cho dù Sheryl và đám nhóc dưới trướng bị coi là đám phiền phức, yếu ớt nhưng tất cả vẫn không gặp vấn đề gì quá lớn.

Tuy nhiên gần đây băng của Sheryl đang ngày càng gia tăng thêm số lượng thành viên, tiền vẫn được kiếm từ việc bán bánh mì, sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi các nhóm khác cho rằng công việc đó là không cần thiết đối với một băng đảng lớn.

Vì vậy, nếu Akira xuất hiện ở căn cứ với trang bị mạnh mẽ thì nó sẽ đóng một vai trò cực kỳ lớn, nhằm giúp cân bằng lại lợi ích cũng như quyền hạn giữa các nhóm phân chia công việc với nhau. Kể cả khi cậu chỉ cho chúng thấy được trang bị của mình thôi cũng được, điều đó cũng đủ để gây ra một tác động đáng kể. Chính vì lẽ đó mà Sheryl đang mong muốn Akira xuất hiện ở đây sớm nhất có thể.

“Tôi hiểu rồi. Tôi đang trên đường đến căn cứ ngay đây.”

“Được ạ? Cảm ơn anh rất nhiều. Bọn em đang đợi anh sẵn rồi.”

Sheryl ngắt máy với giọng điệu nhẹ nhõm. Akira đang chuẩn bị rời đi thì thấy đống di vật nằm vương vãi trên bàn và sàn nhà. Cậu chợt nảy ra một ý tưởng, đóng gói chỗ quần áo và phụ kiện, đem hết vào ba lô.

[Có chuyện gì vậy? Mà sao lại đem chúng theo, cậu định bán hết à?]

[À không, tôi chỉ nghĩ rằng đây sẽ là một món quà lưu niệm tuyệt vời.]

Akira đã hoàn thành xong việc chuẩn bị để ra ngoài, cậu đến gara để xe cùng với chiếc ba lô của mình.

Bình luận (0)Facebook