RE:Yandere
凌石更 (Lăng Thạch Canh)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 337: Cưa điện kinh hồn (46)

Độ dài 1,530 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-23 23:31:29

Đi theo Bàng Kiến Quốc, Lâm Trạch từ con đường nhỏ không có người biết này trèo lên đến đỉnh núi.

Đưa tầm mắt nhìn ra xa, trước mặt là cảnh tượng tự nhiên hùng vĩ mỹ lệ, những ngọn núi trập trùng được bao phủ bởi thảm thực vật xanh tốt, trong tầm mắt khắp nơi đều là một màu xanh lục.

Khó mà tin được, Lâm Trạch không ngờ Bàng Kiến Quốc sẽ dẫn anh đến đây, cảnh quan ở đây phảng phất như là rừng rậm nguyên sinh không có sự tồn tại của con người.

“Ây!!!”

Bàng Kiến Quốc hét lớn về phương xa, tiếp đó thế mà lại có tiếng vọng lại.

“Ây!!!”

Giọng nói của Bàng Kiến Quốc có chút mơ hồ truyền lại từ trong sơn cốc.

“Thử xem, nhóc Lâm Trạch, nếu như đã đến nhà chú rồi, thì thử thả lỏng tâm tình một chút đi. Nói ra thì hôm nay khi chú gặp cháu, vẫn luôn cảm thấy cháu rất cảnh giác.”

Bàng Kiến Quốc mỉm cười tiếp tục nói với Lâm Trạch.

“Nên hình dung như thế nào đây, chính là giống như một con chó nhỏ bị kinh sợ vậy. Xem ra gần đây có vẻ áp lực học tập có chút quá lớn đúng không, chú có thể hiểu, dù sao muốn thi vào một trường đại học tốt, đúng là một chuyện rất quan trọng. Nhưng mà, tuy việc học tập quan trọng, nhưng mà học tập không phải là toàn bộ cuộc sống. Có những lúc đừng quá ép bản thân, dù sao nhân sinh chỉ có một lần. Trước mặt tự nhiên to lớn, con người chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé, vì thế chớ để bản thân quá mệt, sống một cuộc sống bản thân mong muốn là được.”

Lâm Trạch nghe thấy lời Bàng Kiến Quốc nói trong lòng rất ấm áp, tuy anh không hề bởi vì áp lực học tập mà tinh thần căng thẳng, nhưng mà tình cảm quan tâm của chú, bản thân đúng là cảm nhận được rồi.

“Cảm ơn.”

Lâm Trạch chân thành nói với Bàng Kiến Quốc.

“Đừng khách sáo với chú, đây không phải là điều đương nhiên sao.”

Bàng Kiến Quốc cười rồi vỗ vỗ vào lưng Lâm Trạch.

“Cháu còn nhớ không, nói ra thì, lúc nhỏ ba Lâm Bảo Căn của cháu và chú còn định hôn ước cho cháu với Cua Nhỏ đấy. Tuy bây giờ là thời đại tự do yêu đương, nhưng cho dù cháu không trở thành con rể của chú, chú cũng sẽ coi cháu như một nửa con trai.”

“Hôn ước từ nhỏ?”

Lâm Trạch nghe thấy lời nói của Bàng Kiến Quốc, vốn dĩ biểu cảm đã thả lỏng một chút, nhất thời lại trở nên có chút kỳ quái.

“Đúng vậy, chắc không phải cháu quên rồi chứ. Quên rồi cũng không sao, dù sao cũng là sau khi uống rượu với ba cháu rồi tùy tiện định ra. Bây giờ là thời đại tự do yêu đương, loại hôn ước từ nhỏ được định ở trong quá khứ này không là gì cả.”

“Cua Nhỏ thì sao, em ấy có còn nhớ không?”

Lâm Trạch có chút cảnh giác hỏi.

“Chắc đã sớm quên rồi đi, dù sao đều quên rồi, chuyện đính ước đó cũng là tùy tiện nói ở trên bàn rượu. Đương nhiên rồi, nếu như hai người bạn từ nhỏ bọn cháu có ý với nhau, thực ra chú cũng không ngăn cản. Nhưng mà có câu này chú phải nói trước, nếu như cháu có ý với Cua Nhỏ, cháu phải ở rể nhà chú, điều kiện cứng này sẽ không thay đổi. Đương nhiên rồi, nhà xe cái gì đó, chú cũng sẽ không đòi cháu một cái gì.”

Nghe Bàng Kiến Quốc nói, Cua Nhỏ không biết, Lâm Trạch thở phào một hơi, vẫn may chỉ là tùy tiện nói trên bàn rượu, nếu không thì, anh thật sự là không dám đi nhà chú Bàng nữa, cho dù tốn chút tiền ở nhà nghỉ cũng được.

Còn về chuyện ở rể kỳ quái này, Lâm Trạch càng là tai trái vào tai phải ra.

Vốn dĩ giá nhà nghỉ ở thành phố loại ba này cũng không đắt, cơ bản là một trăm tệ một đêm là có thể có một nhà nghỉ không tệ, ở bảy ngày thì cũng chỉ trong vòng một nghìn tệ là có thể giải quyết.

Nếu như chỉ là trên dưới một nghìn tệ thì chút tiền này Lâm Trạch vẫn lấy ra được, anh vẫn chưa nghèo đến mức đó.

Đương nhiên, Lâm Trạch không định sử dụng thẻ Hân Diên đưa, tuy thẻ tín dụng cũng có thể thanh toán, nhưng mà anh cẩn thận, sợ sau khi thanh toán, Hân Diên sẽ biết địa chỉ mình ở.

Tuy Lâm Trạch cũng không cảm thấy Hân Diên sẽ ngồi tàu hỏa đến tìm anh, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.

Sau khi ngắm nhìn cảnh đẹp tự nhiên, Bàng Kiến Quốc dẫn Lâm Trạch đi theo đường nhỏ xuống núi, tiếp đó anh đi theo chú Bàng trở về xưởng vật liệu gỗ, đồng thời đi vào trong xe BMW.

Xuống một điểm đến như thế, Bàng Kiến Quốc dẫn Lâm Trạch đến biệt thự mà bây giờ nhà ông ở, là một khu biệt thự cao cấp được xây dựng ở lưng chừng núi, cuối cùng đến một tòa biệt thự lớn ba tầng.

Bàng Kiến Quốc lấy điện thoại ra ấn vào một phím, cửa lớn tự động mở ra, tiếp đó gara để ô tô cũng tự động ra, sau khi Bàng Kiến Quốc dừng xe BMW ở gara ô tô thì dẫn Lâm Trạch đi vào trong biệt thự từ cửa bên của gara ô tô.

Trang trí trong biệt thự rất có cảm giác hiện đại, có vẻ nhà thiết kế thiết kế biệt thự này rất có năng lực.

Sau khi tiện tay để chìa khóa xe BMW lên trên tủ giày, một người phụ nữ trung niên ở trên lầu đi xuống.

“Oa, Lâm Trạch đến rồi, mau để dì ôm cháu một chút, chớp mắt đứa trẻ đã lớn thế này rồi.”

Đương nhiên Lâm Trạch biết người phụ nữ trung niên này, từ gương mặt quen thuộc Lâm Trạch đã nhận ra bà ấy là vợ của Bàng Kiến Quốc, Lý Kim Đệ. Có điều Bàng Kiến Quốc có vẻ già hơn nhiều, dường như Lý Kim Đệ có cách giữ gìn, trẻ hơn rất nhiều so với chồng, nhìn bà ấy có vẻ mới chỉ ba mươi tuổi, một chút cũng không giống dáng vẻ của người gần bốn mươi.

Còn chưa cho Lâm Trạch nói cái gì, bà đã ôm chặt Lâm Trạch vào lòng.

Bởi vì mặt dựa vào ngực của bà, đương nhiên Lâm Trạch cảm thấy rất ngại, anh lập tức giãy dụa ra khỏi lòng của Lý Kim Đệ.

“Xem trí nhớ của dì này, dì quên mất, Lâm Trạch bây giờ đã là một chàng trai rồi.”

Lý Kim Đệ cười với Bàng Kiến Quốc.

“Dì Lý, đã lâu không gặp.”

“Đừng gọi là dì Lý như thế làm dì già đi rồi, gọi chị Kim Đệ là được rồi.”

“Đã hiểu, chị Kim Đệ.”

Lâm Trạch không hề có ý kiên trì chuyện này.

Sau khi chào hỏi Lý Kim Đệ một chút, cô dẫn Lâm Trạch lên tầng hai để chuẩn bị phòng khách cho anh, toàn bộ đệm chăn đều là đồ mới, dường như vì để tiếp đãi anh nên cố ý chuẩn bị.

Bởi vì lúc này thời gian đến giờ ăn cơm còn sớm, Lý Kim Đệ bảo Lâm Trạch ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, rồi xuống dưới nhà chuẩn bị bữa tối, bà nói đợi làm xong cơm tối sẽ gọi Lâm Trạch xuống lầu ăn cơm.

Sau khi đóng cửa phòng lại, Lâm Trạch nhìn một vòng phòng của mình bây giờ, nói thật căn phòng này rất lớn, hơn nữa trong phòng còn có nhà vệ sinh riêng.

Lâm Trạch đi vào trong nhà vệ sinh riêng quan sát tình hình căn phòng, phát hiện trong nhà vệ sinh này không chỉ có chậu, mà đến cả bồn tắm cũng có, như thế này đúng là rất tiện.

Như thế này thì trong phòng có nhà vệ sinh và nhà tắm, buổi tối chỉ cần khóa cửa từ bên trong, có lẽ có thể ngủ một giấc ngon rồi.

Phòng rất lớn, bên cạnh cửa sổ còn có bàn nhỏ uống trà và một cái ghế, Lâm Trạch ngồi trên ghế, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chỉ đáng tiếc phong cảnh bị cây đại thụ to lớn che mất.

Có điều vốn dĩ Lâm Trạch cũng không có tâm tình ngắm phong cảnh, bây giờ trong đầu đều đang suy nghĩ chuyện liên quan đến Cua Nhỏ.

Chắc không phải Cua Nhỏ cũng có hảo cảm với anh chứ…

Lâm Trạch có chút không kìm chế được mà lo lắng, hơn nữa anh vẫn luôn cảm thấy bây giờ tinh thần của mình có thể đã xuất hiện một chút hỗn loạn, tóm lại bây giờ nhìn cô gái nào anh cũng đều cảm thấy đối phương có thể sẽ có hảo cảm với mình.

Bình luận (0)Facebook