• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 01

Độ dài 1,420 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-26 21:00:21

Cơ thể của tôi không cử động được. Ah~, tất nhiên rồi, mình vừa gặp một vụ tai nạn mà.

Ơ, cái gì đây? Sao tay mình như em bé thế này?

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Thật kỳ lạ.... Mình chắc chắn rằng ngay lúc đấy...

Tôi hoang mang và tuyệt vọng nhớ lại những ký ức trước đây của mình.

Tôi tên là Ooyama Yukiya.

Vào hôm tôi chuẩn bị kết thúc ngày nghỉ hè cuối cùng của mình, tôi đã cùng cô em gái Risa đi mua sắm ở nhà ga.

Nói một cách chuẩn chỉ hơn thì tôi sẽ là người bê đồ còn cô em gái thì lo chuyện mua sắm.

Mối quan hệ của anh em tôi cũng không tệ lắm. Nhưng tôi nghĩ đây nên là công việc của mấy tên bạn trai thì đúng hơn. Ngay cả khi tôi có suy nghĩ như thế, em ấy có thể sẽ chẳng bắt chuyện với tôi thêm lần nào nữa nếu tôi nói ra suy nghĩ này mất. Vậy nên chuyện tốt nhất mà tôi có thể làm để tránh vướng vào mấy cái rắc rối ấy là chịu đi chơi với em ấy.

“Dù sao  đi nữa thì anh cũng không có bạn gái mà, phải không? Vậy thay vào đó sao anh không đi mua sắm cùng em đi?”

Tôi đã nói “không thích” vào lúc đấy. Nhưng sao cùng, tôi vẫn lép vế trước em ấy và bị kéo đi theo.

Sao khi mua sắm xong, tôi mang đồ lên xe buyết rồi trở về nhà. Sau đó xe buýt bắt đầu khởi hành. Khi chuẩn bị băng qua ngã tư. Tôi không thể tin vào mắt mình, ở bên tay phải, nơi lẽ ra đang là đèn đỏ lại đang có một chiếc xe đầu kéo cỡ lớn lao vút tới mà không hề có ý định thắng lại.

“Nguy hiểm.”

“Eh, cái gì cơ?”

Tôi thét lên về phía Risa, nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Rơ-moóc đâm mạnh vào bên hông xe buýt. Quán tính mạnh đến mức khiến chiêc xe bay lên trên không trung một lúc trước khi rớt xuống và lăn vài vòng trên mặt đất.

“Gah!”

Sau khi bị rơi ra khỏi ghế ngồi, chúng tôi bị va đập khắp nơi và la lên trong đau đớn. Tôi cố gắng lay động cơ thể mình nhưng cơn đau đang chạy khắp cơ thể làm tôi cảm thấy mất cảm giác với cơ thể rồi.

Em gái mình có sao không? Mình phải xác nhận em ấy có bị gì không, nhưng thậm chí bây giờ tôi còn chẳng thể cử động được đầu của mình nữa. Ở phần rìa của tầm mắt, tôi nhìn thấy em gái của mình đang cử động rất yếu ớt.

“Ri…Sa…”

Tôi không thể lại gần em ấy được. Và rồi mọi âm thanh xung quanh dần biến mất và mắt của tôi dần nặng đi và bắt đầu khép lại.

Và cứ thế bóng tôi ập đến.

Khi đôi mắt nặng trĩu của tôi mở lại lần nữa. Tôi đã trong hình dạng này và tôi vẫn không thể theo kịp được chuyện gì đang diễn ra. Trong khi đang cố hiểu mọi chuyện, một cô gái trẻ đang nhìn vào tôi và nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà tôi không tài nào hiểu được. Có vẻ cô ấy là một y tá thì phải.

Không, tóc của cô ấy màu vàng. Và đó cũng không phải là tiếng anh, đó là một loại ngôn ngữ nào đó mà tôi chưa từng nghe bao giờ.

“A!”

Tôi cố gắng để nói chuyện, nhưng những từ ngữ thật khó trọn vẹn.

Và rồi tôi nhận ra.

Đây được gọi là tái sinh phải không nhỉ? Cô gái trước mặt tôi đây là mẹ tôi và tôi đã được trao cho một cuộc sống mới.

Tuy nhiên, ký ức về tiền kiếp của tôi vẫn còn. Thật khó khăn khi trở thành một đứa trẻ với ký ức từ kiếp trước và cơ thể của tôi cũng khá khó khăn trong việc cử động như bình thường.

Cho dù có như thế thì tôi cũng chẳng thể làm được gì ngoài việc chấp nhận nó cả. Trước hết, hãy bắt đầu bằng cách hiểu được thứ ngôn ngữ này nào...

Đã được 5 năm tính từ thời điểm tôi chết.

Tôi tên là Yukia, cái tên này khá tương đồng với tên của tôi ở kiếp trước.

Hiện giờ, tôi đã có thể hiểu được thứ ngôn ngữ này, cũng như biết ít nhiều về thế giới này và tôi cũng phát hiện ra một điều.

Rằng đây không phải là Trái Đất.

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tái sinh tới một hành tinh khác ngoài Trái Đất cả. Về mặt văn hóa thì nó có vẻ khá bất lợi và mọi thứ khá khó khăn cho tôi để làm quen. Nhưng bên cạnh đó, có một điểm tốt ở đây.

Cô gái ở bên tôi rất dễ thương. Và tên của cô nhóc là Lilisera.

Mặc dù cô nhóc chỉ mới 5 tuổi, nhưng suy nghĩ của cô nhóc lại như học sinh cao trung vậy, vì vậy tôi không nghĩ mình là một tên lolicon đâu, nhưng hiện giờ ngoại hình của nhỏ khiến tôi nghĩ trong tương lai nhỏ sẽ trở thành một người phụ nữ quyến rũ đấy chứ. Tóc và mắt của nhỏ đều có màu nâu. Cha và mẹ của nhỏ cũng rất đẹp nên tôi cũng không nghi ngờ gì về ngoại hình trong tương lai của nhỏ. Hơn nữa cô nhóc sinh ra cùng ngày với tôi nên cũng không có gì xấu nếu tôi làm thân với nhỏ hết.

Chúng tôi là hàng xóm với nhau và cũng khá thân thiết với nhau, mối quan hệ chúng tôi cũng tốt nữa. Nếu có thể thì tôi cũng muốn nhỏ trở thành vợ tương lai của mình. Nhưng rồi có một chuyện đã xảy ra làm lung lay ý định của tôi.

Vào một hôm, khi chúng tôi đang chơi cùng nhau ở bên ngoài.

“Cậu dễ thương thật đó.”

Bóng dáng cô ấy khi chơi đùa cùng với những bông hoa trông đẹp đến nỗi tôi phải thốt ra câu nói đó bằng tiếng nhật.

Vào lúc đó.

“Eh?”

Biểu cảm của Lilisella đột ngột thay đổi và nhỏ cũng đi về phía tôi.

“Yukia, cậu vừa nói gì thế?”

“Eh.. Tớ nói là trông cậu khá dễ thương thôi.”

Tôi thành thật trả lời với nhỏ, nhưng có vẻ sắc thái của nhỏ vẫn không thay đổi.

“Không phải, ý tớ là cậu vừa mới nói gì cơ.”

Cô nhóc có vẻ không hài lòng với từ "dễ thương". Nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời cô nhóc bằng tiếng Nhật.

“.....Dễ thương.”

“Tại sao cậu lại nói được tiếng nhật?”

Cô ấy đưa mặt lại gần tôi đến mức tôi nghĩ rằng cả hai sắp hôn nhau luôn. Hồi đó, tôi đã suýt hôn cô nhóc khi đang chơi đùa với nhau, nhưng tôi vẫn lo lắng vì mình chưa bao giờ thử chuyện này trước đây cả.

Mà không. Có phải nhóc đấy cũng vừa nói tiếng nhật không?

“Eh.. tớ không hiểu ý của cậu lắm, nhưng tại sao Lilisella lại nói tiếng Nhật thế?”

“Đó là điều tớ hỏi cậu đó.”

Giọng điệu của cô nhóc làm tôi có cảm giác rằng nhỏ đang tức giận lên vậy.

“Oh...Tớ từng là một học sinh cao trung ở Nhật Bản. Và rồi khi bị tai nạn trên một chuyến xe buýt và trước khi hiểu chuyện gì đã xảy ra thì tớ đã tái sinh thành một đứa nhóc. Còn nữa tớ vẫn còn nhớ về ký ức khi còn là một công dân Nhật Bản.”

“Eh, Yukia cũng như vậy sao? Tớ cũng như vậy đấy... Ký ức cuối cùng của tớ chính là lúc bị tai nạn trên xe buýt cùng với anh trai của mình...”

Việc cả hai chết trùng hợp một cách ngẫu nhiên đến mức làm tôi thấy lạnh sống lưng. Cô ấy cũng có ký ức về kiếp trước giống tôi, tuy đó là điều mà tôi không muốn nhớ lại, nhưng tôi vẫn phải hỏi.

“… Lilisera, trước đây tên của cậu là gì thế?”

“Risa ……”

“……Ha?”

Tôi bị cứng họng lại.

“Ha, vậy có nghĩa là? Đ-đừng nói với tớ tên của Yukia là...”

“Ooyama……Yukiya……”

“Haaaaaaaa!? là anh hai đó sao?”

Ở kiếp trước ,tôi  cũng có một người bạn thời thơ ấu khá dễ thương, nhưng tôi không rơi vào hoàn cảnh như vậy. Và lần này có một vấn đề đang diễn ra.... Tôi phải làm sao đây?

Bình luận (0)Facebook