• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 08: Trị Liệu Sư Nhớ Về Quê Nhà

Độ dài 2,638 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:09

~ Translator: Dantalian ~

Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.

Chương 08 được Update vào lúc 18h25. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

________________________________________________________

Sau đó, tôi đã ân ái với Kureha rất nhiều, đúng như tôi nghĩ, cô ấy vẫn chưa trải nghiệm cảm giác sung sướng cho đến tận bây giờ. Lúc này đây, cô ấy sớm đã ngủ mất và ôm lấy tay tôi trong tình trạng không chút phòng bị nào. Cô ấy đã biểu hiện sự tin tưởng đối với tôi.

Kureha không hiểu sự khác biệt ham muốn và cảm giác yêu đương, nên cô đã hiểu lầm rằng cảm giác đối với tôi là tình yêu. Cô đã bị thuyết phục rằng ham muốn thể xác có nghĩa là cô yêu tôi.

Đó là ảo giác thông thường của phụ nữ khi lần đầu trải nghiệm tình dục. Mặc dù tôi đã đoán nó sẽ như thế, nhưng Kureha nghiện nó còn nhiều hơn tôi dự đoán. Trong khi Kureha vẫn còn giá trị lợi dụng, tôi nên để cô ấy mơ mộng.

Tôi cố không lay tỉnh Kureha, nên tôi đã thận trọng gỡ tay cô ấy ra. Tôi xoa xoa bộ ngực có kích thước nhỏ nhưng hình dáng lại rất tinh tế; cảm giác làn da mềm mại cô ấy dính lấy tay tôi thật không thể cưỡng lại được. Toi nhìn Kureha với [Lục Nhãn].

“Ừm, có vẻ đúng rồi đấy.”

Cấp giới hạn của cô ấy đã tăng. Nó rõ ràng là kết quả từ việc tôi đã ra quá nhiều. Tôi cần phải nghĩ có nên cho cô ấy mạnh hơn hay không kể từ giờ. Trong khi nghĩ rằng mình nên ngủ, thì cánh cửa mở ra.

“Kaeruga-sama, em nghĩ anh chắc đã đói, nên em mang chút đồ ăn đến.”

“Cảm ơn Setsuna.”

Cô gái từ tộc băng lang với đôi tai và chiếc đuôi trắng, Setsuna xuất hiện. Cô ấy đang giữ một chiếc khay có thịt hầm và bánh mì. Tôi rất cảm kích vì bụng mình trống rỗng sau khi vận động.

“Kaeruga-sam, sẽ tốt hơn khi cẩn thận với người phụ nữ đó.”

Setsuna nhấn mạnh nó trong khi nhìn Kureha với ánh mắt băng lãnh.

“Gì cơ, em ghen à?”

Tôi cười mỉm. Setsuna là vật sở hữu của tôi, nhưng cô ấy có tình cảm nhiều hơn cả thế. Chẳng lạ gì khi thấy cô ấy ghen tị với Kureha.

“Setsuna đang ghen. Nhưng Setsuna là nô lệ của Kaeruga-sama. Setsuna không cao ngạo đến mức nghĩ rằng mình có thể độc chiếm Kaeruga-sama.”

“Thái độ tốt lắm. Đúng là tài sản của anh.”

Cô ấy rất biết vị trí của mình. Khế ước của tôi với Setsuna là thứ như vậy. Để cứu lấy tộc băng lang, Setsuna đã trao hết toàn bộ mọi thứ cho tôi.

Nếu cô giả vờ làm người yêu của tôi và khiến không hài lòng, giáo huấn sẽ cần thiết. Tôi đưa súp Setsuna đã mang đến vào miệng mình. Nó đi vào cái bụng rỗng của tôi và tôi nghĩ. Chính xác thì Setsuna đang lo cái gì?

“… Kaeruga-sama, Setsuna lo rằng Kureha trông có vẻ như một người rất nghiêm túc. Cô ta sẽ không thỏa mãn trừ khi cô ta cống hiến tất cả mọi thứ và sẽ không vừa lòng nếu cô ta không biết được mọi thứ về người mà cô ta yêu. Cô ta sẽ xác nhận tình yêu từ người đàn ông mà cô ta yêu bằng cách kiểm tra lượng thời gian người khác dành cho cô và đó là loại nguyên tắc sống của cô ta với người khác.”

(Trans: yan detected!)

“Như-!?”

Vì những lời ấy quá mức ngoài dự đoán, tôi đột ngột để súp tràng khỏi miệng.

“… Làm sao em biết được? Em vẫn chưa gặp cô ta nhiều lần và thậm chí cũng chưa nói chuyện với cô ta bao giờ.”

Kể cả tôi không sợ điều đó, nên tôi tự hỏi vì sao Setsuna lại lo về nó.

“Một người quen của em thực sự nhận ra cô ta. Vì thế em mới cảnh giác. Sẽ bình thường nếu cô ta đang chơi đùa, nhưng một khi Kureha trở nên nghiêm túc. Nó sẽ rát phiền phức.”

“Anh không nghĩ nó sẽ xảy ra đâu. Tâm thức của Kureha dù sao cũng là người trưởng thành.”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Ngay khi tôi nghĩ liệu nó có phải chơi đùa hay không, tôi nhận ra mình đã vượt qua ranh giới không nên dòm ngó đến như thể nó là một vấn đề không đáng kể. Nói cách khác, đó chỉ là tưởng tượng của Setsuna. Mặc dù tôi cố khiến Kureha yêu mình, nó rất có thể hóa thành một nỗi sợ nho nhỏ khi cô ta cố ràng buộc tôi… Chỉ đề phòng hờ, tôi nên cẩn thận.

“Anh sẽ cảnh giác như lời em. Còn nữa, anh rất có lỗi vì không thế làm với em tối nay.”

“Nn. Setsuna không có ý phàn nàn. Nhưng em vẫn rất hạnh phục rằng Kaeruga-sama nghĩ về điều đó. Em muốn anh ngày mai anh cho em thứ thuốc làm tình đã sử dụng ngày hôm nay.”

Setsuna đến gần hơn, nên tôi đặt tay lên đầu cô và hôn cô ấy.

Lí do tôi quan hệ tình dục với Setsuna là vì nâng cấp giới hạn của cô ấy. Tuy nhiên, lúc bấy giờ, cô ấy rất tận hưởng điều đó với tôi. Cô ấy nói với giọng rất đáng yêu, nên tôi chắc chắn sẽ tận hưởng Setsuna vào ngày mai.

Tôi đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn tôi. Khi tôi nhìn về hướng đó, tất cả tôi có thể nhìn thấy là Kureha đang ngủ say với vẻ mặt yên lặng. Ồ, là tưởng tượng của tôi hử. Mặc dù chúng tôi không thể ăn tối với mọi người, nhưng bữa sáng chúng tôi sẽ làm thế.

(Trans: yan more detected!)

Sáng hôm sau, Kureha và tôi điều chỉnh lại trang phục và hướng đến bàn ăn… Trước đó, tôi đã bị Kureha bộc lột. Thật bất ngờ khi thấy Kureha quả quyết như thế, tôi thậm chí không thể tưởng tượng rằng cô ấy phục vụ tôi là chính mong muốn của cô ta. Quá hứng thú với sơ hở đó, tôi trở nên háo hức thực hiện nó.

Mặc dù đáng ra, tôi phải ân ái với Setsuna, nhưng tôi đã không làm được. Tôi sẽ nhớ hồi phục dù chỉ một chút

(Trans: yan confirmed now :v)

Vì tôi không thể dùng bữa tối với mọi người vì đã quá ham hố, tôi quyết định ăn sáng cùng mọi người. Vì chúng tôi sẽ nói về nhiều thứ mọi người không nghe được, chúng tôi yêu cầu mang thức ăn đến phòng của mình thay vì bàn ăn.

Kureha hôm qua không ăn tối và đã rất đói, nên tôi trả thêm tiền cho bữa sáng của chúng tôi và họ đã chuẩn bị một vài thứ khá vô lý. Rất nhiều thịt ba rọi nằm trên một chiếc đĩa lớn với một phần rau lớn và trứng chiên giòn. Phần còn lại là súp với bánh mì, thịt bầm với rau nhuyễn. Mặc dù vẻ ngoài trông rất tệ, nhưng vị và dinh dưỡng thì khỏi bàn.

Điều làm tôi phiền lòng chính là Kureha cứ dính cơ thể vào tôi trong khi tay trong tay với tôi kể từ khi chúng tôi dậy… Tôi có ý khiến cô ấy dựa dẫm tôi, nhưng cô ấy hoàn toàn coi như một người yêu rồi.

“Kureha, không phải như thế sẽ khó để ăn sao?”

“Đu-, đúng là vậy. Em xin lỗi.”

Trong khi gương mặt ửng đỏ như vậy, Kureha rời tay khỏi tôi. Trong khi thả tay ra, cô ấy nhìn nó với đôi mắt quyến luyến.

“Kaeruga-sama… , Kaeru-sama. Có thứ gì đó vướng trên tóc anh kìa. Xin hãy đến đây một chút.”

Làm như lời cô ấy nói, tôi đến gần Setsuna và để cô ấy lấy cái thứ trên tóc mình xuống. Trùng hợp thay, lí do cô ấy điều chỉnh tên thành Kaeru là vì có Kureha ở đây. Trước mặt Kureha, tôi yêu cầu cô gọi Freya là Flare và tôi là Kaeru.

“Nn. Em lấy nó xuống rồi. Kaeru-sama, hãy ngồi đi.”

Tôi ngồi xuống như lời Setsuna. Chỗ ngồi ấy nằm giữa Freya và Setsuna. Chỉ trong tức khắc, Kureha bĩu môi. Nói cách khác, cô ấy dường như không dự định phàn nàn điều gì về tình huống này, chúng tôi đều đã vào bàn.

“Ta đói rồi, nên nhanh nhanh bắt đầu ăn đi. Ngồi đi Kureha. Cô chắc cũng muốn nói về nhiều thứ nhỉ.”

Freya vẫn đang cư xử như công chúa Flare, nhanh nhí lên tiếng, bầu không khí nặng nề đã trở nên nhẹ hơn. Đúng lúc lắm. Tôi sẽ cho phép cô ấy tận dụng điều đó.

“Đúng rồi, hãy bắt đầu bữa ăn nào.”

“Nn. Bữa ăn hôm nay trông rất ngon.”

Và sau đó, một thanh âm đáng yêu vang lên. Guuuu. Có vẻ như nó là từ dạ dày của Kureha. Làn da trắng của cô trở nên đỏ bừng như quả gất và cô ấy nói với một giọng điệu như mũi vo ve vậy…

“Em cũng đói rồi, ăn đi thôi.”

Cứ như vậy, bữa ăn của chúng tôi bắt đầu một cách yên bình.

Đã dược một lúc, chúng tôi tiếp tục ăn bữa sáng trong khi tán gẫu với nhau. Setsuna và Kureha ăn đặc biết nhiều.

Để cấu thành nên một cơ thể mạnh mẽ, hấp thu dinh dưỡng là rất cần thiết. Ngay khi mọi người dùng bữa ăn xong, tôi nhìn Kureha và nói.

“Kureha, có thứ này tôi muốn cô nói với tôi. Gần đây, lính vương quốc đã được gửi đến Ranalitta, nên tôi muốn biết mục đích là gì.”

Mặt Kureha trở nên nghiêm túc, rất có thể vì cô ấy biết lí do và tôi có liên quan trong đó.

“Có hai mục đích. Một là tìm kiếm sĩ đã giết các binh lính cố cứu bộ lạc băng lang… Đó chỉ là lí do ngoài thôi. Còn một cái nữa là tìm Kaeru, anh hùng [Trị liệu]. Em nghĩ anh cũng đã nhận ra, nhưng chúng đã tìm ra anh hùng [Trị liệu] mà chúng đã cầm tù ở vương quốc là giả mạo. Thế nên, chúng gửi một toán lính đến tìm anh hùng [Trị liệu] thật.”

“Đúng như dự đoán. Tuy nhiên, tại sao lại ở đây?”

Thật huyền bí khi chúng gửi một lực lượng quân sự quy mô lớn đến thành phố này. Cứ như thể chúng hành động vì chúng biết tôi ở thành phố này ngay từ đầu vậy. Điều đó khiến tôi canh cánh trong lòng. Tôi không làm bất cứ điều gì ngu xuẩn như để lại dấu vết cho chúng tim thấy mình, tôi đã thay đổi cả tên và khuôn mặt, tôi giữ chức nghiệp trị liệu sư là một bí mật và cư xử như một giả kim thuật sĩ.

“Đó chỉ là phép loại trừ của em, nhưng vì Ranalitta là thành phố vô tổ chức và có nhiều tội phạm, chúng có thể đã nghĩ rằng đó là giải pháp tối ưu nhất cho anh có thể trốn. Ngoài ra, cũng có một lời đồn.”

“Lời đồn?”

“Đúng. Lời đồn về một trị liệu sư có thể trị một loại bệnh không thể chữa trong thành phố. Ngay từ đầu, đã có câu chuyện về một kiếm sĩ không ngừng giết rất nhiều binh lính, nên kể cả khi lời đồn có sai, chúng vẫn dám gửi đến nhiều binh lính hơn để xử lý người kiếm sĩ ấy… Thật đúng như em nghĩ, dường như lời đồn chỉ là vớ vẩn. Thực tế, đó chỉ là một giả kim thuật sĩ tạo ra thuốc mà thôi.”

“Cảm ơn vì đã nói với tôi, có thể tham khảo đấy.”

Có vẻ như thuốc của tôi đã tạo ra danh tiếng riêng rôi. Tôi đã nghĩ thứ thuốc ấy sẽ không có gì lớn lao, nhưng dường như nó đã gây ra nguyên do để bọn lính vương quốc đến đây.

“Nhưng làm sao chúng lại lên kế hoạch tìm tôi? Chúng chắc hẳn đã biết tôi có thể thay đổi ngoại hình.”

Sau cùng, tên đội trưởng hộ vệ thượng cấp tôi dùng như một vật thế thân sẽ đến gặp tôi. Sự thật tôi có thể thay đổi diện mạo bản thân hay hình dáng nên nằm trong tính toán của chúng. Trong trường hợp đó, chúng làm sao có thể tìm thấy tôi?

“Chúng mang theo một số lượng lớn định lực cụ và dự định tóm gọn toàn bộ trị liệu sư. Sau cùng, kể cả khi anh có thể thay đổi diện mạo, anh không thể đổi tên.”

“Nó là phương pháp khá điên rồ nhỉ.”

Một chiếc định lực cụ rất đắt, vì nó rất đáng tin, nên có thể dùng nó như việc thẩm định danh tính. Thế nên, tôi mang theo định lực cụ mình đã làm giả với ma thuật. Nói cách kahc1, tôi thà tránh dùng một định lực cụ trước mắt bọn lính. Thực hiện một màn giả mạo trong một quãng thời gian ngắn là khắc nghiệt, nên nếu tôi được yêu cầu phải làm tại chỗ, chúng sẽ dễ dàng phát hiện tên thật của tôi. Ít nhất là ở Ranalitta, tôi đã tạo ra một tình huống tuyệt đối mà không sử dụng [Hồi Phục] ở công cộng. Như thường lệ, tôi nên xác nhận bản thân là một giả kim thuật sĩ.

“Đúng là quá điên rồ. Tuy nhiên, nếu không bbắt được tên tội nhân đã giết công chúa Flare, hoàng tộc sẽ vung nhiều tiền nhất có thể hoặc người mà chúng cần… không, sai rồi. Trong trường hợp đó, nó là dành để bắt Kaeru, người đã tìm ra mặt tối của vương quốc.”

Kureha, người đã ngầm tin vào câu chuyện được dựng lên của chúng tôi, đã chìm trong nó đến mức vô cùng kì lạ. Chắc ổn thôi. Không có chuyện đó đâu.

“Dù đi nữa, hãy cẩn thận. Có vẻ như bên ngoài khá yên tĩnh.”

Cửa sổ kêu lạch cạch như thể có ai đó đang la hét. Khi tôi nhìn ra phía ngoài, tôi thấy một gương mặt quen thuộc. Đó là một trong những người quen của tôi ở làng, anh ta đang bị đóng đinh. Xung quanh anh ta, binh lính từ vương quốc đang ở đó.

Nhìn xem, tôi có thể gần như hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Hiểu rồi, ra là thế…

“Trả thù và thả câu để gọi mình ra.”

Sự la hét ấy chính là nói, nếu là Kaeru, anh hùng [Trị liệu] không bước ra, thì tên đó sẽ bị giết trước mặt người dân. Những thứ tương tự cũng được làm ở những thành phố khác nhỉ. Làng của tôi đã bị hủy diệt rồi, người quen của tôi đã bị gửi đến những thành phố khác và làm mồi để gọi tôi ra.

Như tôi nghĩ, vương quốc đúng là thối nát. Mặc dù tôi dự định yên bình rời khỏi thành phố này. Nếu tôi đã phải chịu những điều như thế này, tôi sẽ không thỏa mãn trừ khi tôi tìm ra tên đầu xỏ và trả thù hắn.

“Kaeru-sama, anh đang tận hưởng.”

“Không đúng đâu. Anh đang buồn và tức giận đây.”

A, ngôi làng mà tôi yêu thương rất nhiều đã bị hủy diệt và người quen của tôi đang làm mồi, nên không cách nào tôi vui được. Trong ngực tôi, lửa giận đã bừng cháy mạnh mẽ. Hẳn là thế, tôi nhếch mép cười, nhưng tôi không cười tí nào.

Trong khi cảnh giác xung quanh, tôi quan sát tinh huống và nghĩ về cách mình có thể định vị và tiếp cận tên đầu xỏ.

Bình luận (0)Facebook