Isekai Mahou wa Okureteru!
Gamei HitsujiHimesuz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 02 - Part 3 : Nơi Tôi Cần Về Thì Quá Là Xa

Độ dài 10,375 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:30

~ Translator : RaiW

~ Edit : All For Love 

_____________________________________________________

Đêm đó, Felmenia có vài vị khách ghé phòng cô trong lâu đài Camellia.

“… Cái gì? Chuyện đó là thật ư?” – ???

Với câu hỏi đó, Pháp sư hoàng gia Felmenia xác nhận mà không hề do dự.

“Vâng. Đúng như những gì tôi vừa nói.” – Felmenia

“…” – ???

Họ không cảm thấy bất cứ lời dối trá nào từ câu nói của Felmenia và bắt đầu ngẫm nghĩ lời cô với đôi mắt nhắm nghiềm. Trước đó, cô đã tới và thông báo có một thứ cần phải được nghe và họ gặp nhau tại văn phòng của Felmenia. Những vị khách là các Pháp sư hoàng gia khác. Theo câu chuyện của cô, Felmenia đã chứng kiến người bạn của dũng giả Reiji, Suimei Yakagi, đi bộ khắp mọi nơi trong lâu đài Camellia một cách tự do. Cô đã lo lắng với việc đối phó ra sao với người mà có thể đang có một âm mưu nào đó, nhưng cũng phải đối mặt với thực tế là cậu là một người bạn của dũng giả. Sẽ xảy ra mất mát nếu hành động một cách sơ suất, cho nên cô quyết định hỏi ý kiến của những Pháp sư hoàng gia về vấn đề này.

“Mọi người không tin tôi ư?” – Felmenia

“Đó không phải là vấn đề. Nói thực tôi cũng đã chứng kiến gã đó đi vòng quanh một lần rồi.”

“Ồ? Thật vậy ư?”  – Felmenia

“A, và ngày hôm nay cũng thế.”

“Vậy thì giải quyết nó thôi. Cậu ta chắc hẳn là đang âm mưu điều gì đó…”

Đồng nghiệp của cô làm một khuôn mặt khẳng định chắc chắn rằng Suimei đang âm mưu gì đó, tuy nhiên Felmenia lại lắc đầu.

“Không, chúng ta còn chưa rõ chắc chắn. Chúng ta cần phải điều tra rõ thêm chứ sẽ thật vội vã khi quyết định cậu ta đang âm mưu điều gì đó. “

Chắc chắn rằng hành động của Suimei rất lạ. Tuy nó kì lạ, nhưng Felmenia chỉ thấy cậu ta tới và đi khỏi phòng nghi thức. Chỉ hành động này thôi đã khiến cậu bị nghi ngờ, nhưng nó cũng chưa đủ để kết tội cậu. Các Pháp sư hoàng gia cũng đột ngột nghe theo quyết định của cô.

“Cô nói rất đúng. Rất là khôn ngoan, đúng như mong đợi từ người được gọi là Bạch Hỏa.”

“A, vâng…” – Felmenia

Thật tốt khi họ nghe theo quyết định, nhưng Felmenia cảm thấy xấu hổ bởi lời tâng bốc.

“Tôi hiểu tình hình rồi. Tôi cũng sẽ bắt đầu điều tra về vấn đề này.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều.” – Felmenia

“Vậy thì, nếu không còn gì chúng tôi xin phép ra về.”

Các pháp sư hoàng gia rời đi và đóng cửa phòng Felmenia lại. Khi cô nghĩ về chuỗi sự kiện hiện tại, Felmenia thì thầm với bản thân.

“Suimei-dono, thật sự thì cậu đang làm gì…?” – Felmenia

Không có ai ở đây cho cô câu trả lời.

“… Có chuyện liên quan đến bạn của Reiji ư…?” –

Vài ngày trôi qua sau khi Felmenia phát hiện thấy hành động bí ẩn của Suimei, giờ cô đang đứng ở cung điện của lâu đài Camellia trước Đức Vua. Lý do hiển nhiên là bởi vì Suimei. Kể từ ngày đó Felmenia đã bám theo nhất cử nhất động của Suimei. Giờ đây cô đến trước Đức Vua để báo cáo những gì cô đạt được. Trước cái nhìn bối rối của Đức Vua, Felmenia gật đầu xác nhận trong khi đang quỳ.

“Vâng! Chính xác là vậy ạ” – Felmenia

“Là về Mizuki Anou ư?” – Đức Vua

“Không, người mà thần muốn báo cáo là một người bạn khác, Suimei Yakagi.” – Felmenia

Đức Vua cau mày và nheo mắt trước lời tuyên bố của Felmenia.

“… Ta hiểu rồi. Theo như ta được biết thì cậu ta rất ít rời khỏi phòng sau vấn đề ở cung điện này lần trước. Ta thậm chí còn không nghe ai nói cậu ta có rời phòng.” – Đức Vua

“Không, sự thật là Suimei-dono đã đi quanh lâu đài vô số lần.” – Felmenia

Đây là kết luận mà cô đã có được sau cuộc điều tra. Bất cứ khi nào cô rảnh. Felmenia sẽ bám theo nhất cử nhất động của Suimei. Cô đã điều tra kĩ càng về những gì cậu ấy làm ở lâu đài Camellia. Việc cậu tự nhốt mình trong phòng chỉ là một sự dối trá. Thật ra cậu ấy đã rất tích cực đi vòng quanh trong sự kín đáo. Khi cô báo cáo điều này với Đức Vua và nhìn vào ông với con mắt chờ sự phán xét, ông ấy trả lời với giọng nghiêm túc.

“Ta chưa từng nghe qua báo cáo như vậy từ ai khác cả.” – Đức Vua

“Cậu ta đã đi xung quanh trong bí mật và dùng cái điều cậu cách li bản thân làm tấm bình phong.” – Felmenia

“Không bị bất cứ ai phát hiện ư?” – Đức Vua

“Vâng. Tính cả thần, thì chỉ có thêm một vài người là có thể nhận thấy điều đó.” – Felmenia

Đức Vua cau mày trước từng lời của Felmenia.

“… Tuy nhiên ta không hiểu là. Tại sao chỉ có vài người là nhận ra điều đó?” – Đức Vua

“Thần cũng đã đi xung quanh và chỉ có thể tìm thấy cậu ấy ngẫu nhiên. Thần đoán rằng cậu ta sử dụng một loại ma thuật gì đó để giúp cậu ta che giấu bản thân trước mắt những người khác.” – Felmenia

“Cô nói là ma thuật ư? Cô đã dạy cậu nó cho cậu ta ư?” – Đức Vua

“Không, thần không dạy cậu ta bất cứ điều gì.” – Felmenia

“…? Vậy là sao? Vậy có một ai khác trong Pháp sư hoàng gia dạy cậu ta ư?” – Đức Vua

“Không, đó cũng không phải. Thần tin rằng Suimei-dono đã biết sử dụng ma thuật trước khi đến nơi này.” – Felmenia

Không ngoài mong đợi, Đức Vua cảm thấy bối rối trước những lời đó.

“Tuy nhiên, Felmenia, ta nghe nói rằng ma thuật không tồn tại ở thế giới của Dũng giả-dono mà? Thay vào đó thế giới đó phát triển bằng một kĩ thuật khác. Dũng giả-dono đã nói rằng ma thuật chỉ là một thứ gì đó tồn tại trong sự hư cấu.” – Đức Vua

“Đúng vậy ạ. Thần cũng đã hỏi cậu ấy về điều đó. Tuy nhiên sự thật rằng Suimei-dono đã sử sụng ma thuật.” -Felmenia

“Vậy là Dũng giả-dono đã nói dối ư?” – Đức Vua

“Không, thần hoàn toàn không nghĩ là vậy.” -Felmenia

Rất ít khả năng đó tồn tại. Reiji có năng khiếu tuyệt vời về ma thuật, tuy nhiên cậu lại không có chút kiến thức gì về ma thuật. Đức Vua cũng tin rằng Reiji không hề nói dối.

“… Đúng vậy. Ta cũng tin điều đó. Nhưng…” – Đức Vua

“Nhưng tại sao lại có sự khác biệt như vậy với lời nói của Reiji-dono, đúng không ạ?” – Felmenia

“Umu. Có lẽ cậu ta đang giấu sự thật rằng cậu ta có sử dụng ma thuật. Nhưng nó vẫn rất lạ khi mà Dũng giả-dono lại hoàn toàn không có ý thức gì về ma thuật tồn tại ở thế giới của cậu ấy.” – Đức Vua

Tương tự với Felmenia, Đức Vua cũng nghiêng đầu khó hiểu trước điều đó. Ma thuật là một công nghệ. Ở thế giới này, nó là một thứ gì đó gắn bó sâu sắc với đời sống của người dân. Nó là một phần không thể tách rời trong cuộc sống của họ. Đó là thứ đã cùng người dân phát triển cho tới tận ngày nay. Vậy thì làm thế nào mà người ở thế giới khác lại không nhận thức được sự tồn tại của nó? Không cần biết con người ở đó dựa hoàn toàn vào một kĩ thuật khác được biết đến là khoa học, công nghệ là công nghệ. Dù cho đi theo một nguyên tắc hoàn toàn khác nhau từ khoa học, cả hai sẽ thúc đẩy lẩn nhau pháp triển nhân loại xa hơn. Vậy tại sao dũng giả Reiji lại tuyên bố nó một cách thẳng thừng như vậy?

“… Thưa Điện Hạ. Thần tin rằng thế giới của Dũng giả-dono có một vài lí do đặc biệt. Tuy nhiên điều quan trọng lúc này là…” – Felemnia

“Cái cậu trai ấy hiện đang bí mật làm gì trong lâu đài, đúng không?” – Đức Vua

“Vâng.” – Felmenia

“Ta đã không áp đặt bất kì hay hạn chế hoạt động nào đối với họ kể từ khi đến thế giới này. Họ được phép đi quanh lâu đài khi họ thích. Cho nên không có bất kì lí do gì để đi bí mật như vậy…” – Đức Vua

Suimei cũng là một vị khách của lâu đài. Tương tự như dũng giả Reiji. Đức Vua đã cho phép ba người bọn họ, Reiji, Mizuki, Suimei được phép đi xem xung quanh lâu đài bất cứ khi nào họ muốn. Những người trong lâu đài cũng được nói rằng giúp đỡ họ mỗi khi họ cần đến. Họ hoàn toàn tự do trong lâu đài. Đó là một quyết định đặc biệt đến từ Đức Vua. Sau khi đưa ra một vài nhận xét như vậy, Đức Vua đã phán xét về hành động của Suimei.

“… Cho nên, ta thấy không có vấn đề gì cả.” – Đức Vua

“Không, vấn đề ở đây là nơi mà Suimei-dono đến.” – Felmenia

“Nơi cậu ta đến ư? Cậu ta đã đến nơi nào?” – Đức Vua

“Đầu tiên là văn khố. Cậu ta đã lấy vài cuốn sách từ đó đến phòng của mình mỗi ngày.” – Felmenia

“Hoo? Ta nghĩ rằng cậu ta đã cách ly bản thân mình bên trong chứ, nhưng nghĩ rằng cậu ta đến thăm văn khố, ta cảm thấy khá là ấn tượng đấy. Kể từ khi cậu ta không thể trở về, không lạ gì cậu ta tìm hiểu về thế giới của chúng ta cả.” – Đức Vua

Khi ông ấy nghe được rằng Suimei tiến vào văn khố, Đức Vua đã làm một khuôn mặt nhiên, để lộ ra giọng trầm trồ của mình. Ông ấy gật đầu khi hiểu ra rằng Suimei đã không đánh mất lý trí bản thân khi bị triệu hồi đến thế giới này mà quên đi việc học tập. Việc cậu ta làm thì không sai chút nào, nhưng báo cáo của Felmenia đâu chỉ có thế.

“Không, có bằng chứng cho rằng cậu ta đã xâm nhập vào văn khố cấm.” – Felmenia

“C-cái cô nói cái gì? Không, đó không phải là nơi có thể đơn thuần tiến nhập.” -Đức Vua

Nhà Vua đã bị bất ngờ. Văn khố cấm không phải là nơi có thể dễ dàng ra vào. Văn khố cấm ấy chứa đựng rất nhiều tài liệu lịch sử và quan trọng. Ma thuật đã được sử dụng để ngăn cản những người khác tiến vào.

“Và cậu ta vào đó một cách dễ dàng.” – Felmenia

“Trời ạ… Và, đó là nơi duy nhất cậu ta vào hay sao?” – Đức Vua

Femenia dừng lại một chút trước khi lắc đầu cô. Cô mím môi lại trước gắng nặng của tình hình và tiếp tục.

“Suimei-dono cũng tiến vào khu vực nghi thức.” – Felmenia

“Không thể nào… Người có thể hóa giải niêm phong chỉ có ta và các Pháp sư hoàng gia mà thôi.” – Đức Vua

“Đúng vậy. Tuy nhiên, thần tin rằng Suimei-dono đã dùng vài mánh khóe gì đó để mở cánh cửa.” – Felmenia

Với những lời đó, im lặng bao trùm cả cung điện. Phòng nghi thức đã bị niêm phong để tránh cho những người không liên quan sẽ không thể tiến nhập. Thứ niêm phong cánh cửa là ma thuật thuộc nguyên tố thổ. Nếu không có sự hiểu biết thấu đáo về nguyên tố này, thì không thể mở ra cánh cửa. Điều này chứng tỏ Suimei có năng lực của một pháp sư.

“Cậu ta đã làm gì… không, đó quả là câu hỏi ngu ngốc. Ta chắc rằng cậu ta đang nghiên cứu chiếc vòng triệu hồi đúng chứ?” – Đức Vua

“Thần nhìn thì nó trông không giống như vậy, nhưng nhìn vào vấn đề thì nó vẻ là như vậy.” – Felmenia

“… Cậu ta muốn trở về đến như vậy ư…?” – Đức Vua

Nhà Vua thì thầm với giọng khàn khàn. Việc gọi cả ba người đến thế giới này đã khiến cho trái tim của Đức Vua bị một áp lực to lớn. Ông ấy là một vị Vua đã nghĩ đến cảm xúc của Suimei. Trong cuộc hội nghị qu��c tế, Đức Vua đã từ chối việc triệu hồi dũng giả. Ông không muốn đẩy một trách nhiệm to lớn lên những người không liên quan. Bất kể họ đạt được khen ngợi vì thành tựu của họ ra sao, một khi họ được gọi thì sẽ chẳng thể nào trở về được. Trên hết khi họ nắm trong tay sức mạnh đó, họ chắc chắn sẽ bị vướng vào các hiểm nguy toàn cầu ngay khi họ mới đặt chân đến, cho đến khi họ chết trên vùng đất này. Không cần biết Đức Vua đã nói về vấn đề ấy như thế nào chăng nữa, thì nổi sợ của các nhà lãnh đạo của toàn thể thế giới đều bị Ma Vương bao trùm và không thề để tâm đến lời của ông. Việc triệu hồi đã được quyết định bởi đa số. Những điều đó đã chà đạp lên trái tim đầy cao quý của vị Vua này.

“… Vậy thì, Felmenia. Tại sao giờ cô mới nói cho ta?” – Đức Vua

“Thần đã tự điều tra theo quyết định của bản thân. Thần tin rằng sẽ thật thiếu khôn ngoan khi làm lớn chuyện này lên. Nếu nó xảy ra và Reiji-dono nghe được nó thì…” – Felmenia

“Quả đúng như vậy, có khả năng bất hòa sẽ xảy ra giữa chúng ta vì một vụ việc như vậy.” – Đức Vua

“Vâng. Về việc thần chưa báo cáo cho Điện Hạ, thần chỉ muốn thu thập đủ thông tin rồi mới báo cáo lên.” – Felmenia

Felmenia đã coi rằng việc không đủ thông tin sẽ gây ra một mức nguy hiểm nhất định. Nó có thể dẫn đến sự hiểu lầm. Đó chính là lý do mà cô chưa báo cáo ngay.

“Đương nhiên, ta tin chắc rằng cô đã có kế hoạch nếu chuyện gì xảy ra rồi nhỉ?” – Đức Vua

“Vâng, thần chắc chắn đã chuẩn bị ổn thỏa.” – Felmenia

Điều đó là đương nhiên, bởi vì có nó Felmenia có thể tự tin theo dõi Suimei.

“Cô đã nói điều này với ai khác chưa?” – Đức Vua

“Thần đã chia sẽ nghi ngờ của mình với vài người khác. Những gì mà thần chia sẽ với điện hạ, thần chỉ chia sẽ nó với vài đồng nghiệp. Tuy nhiên thần đã giữ bí mật này khỏi Reiji-dono và Mizuki-dono.” – Felmenia

“Ta hiểu rồi. Nếu là vậy thì hãy chắc rằng đừng nói điều này với ai khác nữa. Ta sẽ báo cho các Pháp sư hoàng gia khác. Và cũng chắc chắn rằng sẽ không thông báo cho Dũng giả-dono về việc này. Cô đã rõ chưa?” – Đức Vua

“Vâng.” – Felmenia

Felmenia xác nhận trước chỉ thị của Đức Vua. Cô không hiểu tại sao lại phải giữ bí mật tất cả điều này, nhưng cô vẫn quyết định nghe theo lời của ông.

“Điện hạ. Ngài muốn thần làm gì về chuyện này ạ?” – Felmenia

Felmenia đã sẵn sàng cho lần hành động chống lại Suimei và hỏi Nhà Vua về phương hướng hành động. Với Felmenia, không có cách nào ông ấy có thể để yên cậu với mấy cái âm mưu được. Kể cả khi Suimei là bạn của dũng giả. Tuy vậy Đức Vua lại trả lời ngoài mong đợi của cô.

“Hm? Chúng ta sẽ không làm gì cả. Sẽ không ổn nếu bỏ qua ư? Theo như những gì mà cô nói thì có vẻ cậu ta không âm mưu một điều rắc rối gì cả. Cho nên không cần phải can thiệp. Chàng trai trẻ đang làm việc đằng sau cánh cửa đóng đó đang mong muốn rằng sẽ không có ai làm phiền mình cả.” – Đức Vua

“Tuy vậy, về việc thư khố cấm thì sao ạ…?” – Felmenia

“Dù gì thì cậu ta cũng đã ở bên trong rồi. Những thứ được lưu trữ bên trong chỉ là những cuốn sách lịch sử và địa đồ. Kể cả khi cậu ta nhìn thấy tất cả chúng, nó cũng không gây ra vấn đề gì cả.” – Đức Vua

Đó chắc chắn là những gì Đức Vua đã nói. Nếu cậu ta mang tất cả sang quốc gia khác thì nó sẽ trở thành một vấn đề khác. Nhưng chúng thì quá nhiều để một người có thể trộm đi. Felmenia hiểu điều đó. Tuy nhiên cô vẫn cho rằng việc phán xử đó vẫn quá nhân từ.

(Nhưng tại sao, Điện Hạ lại không muốn tuyên truyền chuyện này ra.?) – Felmenia

Để nhân từ với một người đang bỏ qua luật lệ chỉ có thể coi là một sự bất công. Tuy nhiên nếu ông giữ một bí mật mà không một ai biết đến thì sẽ khác. Đó có phải là lý do Điện Hạ muốn giữ bí mật? Nếu ông để những người biết được bên cạnh, vậy thì chuyện đó sẽ không bị lan ra. Đức Vua là một người công chính, ông đã sống như thế từ khi sinh ra. Felmenia biết điều đó rất rõ. Đó là tại sao mà cô không hiểu được quyết định của ông.

“… Có phải, Điện Hạ không có ý định gì về việc này ạ?” – Felmenia

“Cô không đồng ý ư?” – Đức Vua

“Suimei-dono là một pháp sư. Thần tin rằng chúng ta nên có biện pháp ngăn chặn lại cậu ta. Đúng là chúng ta sẽ làm gì đó mà không khiến Reiji-dono phật lòng. Tuy nhiên nếu chúng ta cứ tiếp tục cho phép cậu ta làm gì mình muốn trong Camellia thì nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Điện Hạ. Và cũng tránh trường hợp không hay xảy ra…” – Felmenia

“… Cá nhân ta mà nói thì, điều đó không làm ta phiền cho lắm.” – Đức Vua

Đức Vua dường như không tỏ ra quan tâm lắm đến điều mà Felmenia đưa ra. Đức vua dường như có ý định muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Tuy vậy một Pháp sư hoàng gia như cô lại không muốn dừng lại lúc này.

“Thưa Điện Hạ. Thần tin rằng một hình phạt nhẹ… Đúng vậy, một thứ gì đó giống như hình phạt thì sẽ rất là phù hợp. Thần sẽ không làm tổn hại gì đến thân thể của cậu ta. Nếu như Suimei-dono nói chuyện với Reiji-dono về điều đó, thế thì cá nhân thần sẽ thuyết phục Reiji-dono.

“Hoo? Cô sẽ thuyết phục cậu ta ư? Cô có vẻ khá tự tin về chuyện đó đấy.” – Đức Vua

“Thần dù gì cũng là thầy của cậu ấy. Nên ít nhất cậu ấy sẽ không coi thường lời của thần.” – Felmenia

Felmenia đã thuyết phục rằng cô có thể thuyết phục Reiji trong trường hợp khẩn cấp. Cô dù gì cũng là Pháp sư hoàng gia dạy cậu về ma thuật. Reiji đã gọi cô là Sensei đầy kính trọng. Nếu bạn của cậu ấy đang có một âm mưu xấu nào đó, vậy thì cô tin rằng cậu ấy sẽ hiểu nếu cô giải thích cho cậu. Nó sẽ không còn là vấn đề. Vì thế chỉ còn một hành động cần phải thực hiện.

“Mọi thứ giờ chỉ còn lại là sự cho phép của Điện Hạ. Vì vậy làm ơn, xin hãy cho phép thần làm ạ.” – Felmenia

Nhà Vua nhắm mắt mình lại và xem xét đầy cẩn thận, rồi ông nói lên ý kiến của mình bằng một giọng nghiêm túc.

“…Ta không thể cho phép được.” – Đức Vua

“Nhưng! Thưa Điện Hạ!” – Felmenia

“Felmenia. Ta đã nói là nó không được cho phép. Giống như Dũng giả-dono, Suimei-dono là một vị khách đầy quan trọng của lâu đài chúng ta. Ta sẽ không cho phép bất cứ điều gì làm tổn hại đến cậu ta.” – Đức Vua

“Thần không có nói là chúng ta sẽ làm hại cậu ta! Thần chỉ muốn nói là chúng ta nên có vài biện pháp để ngăn cậu ta làm bất cứ điều gì mình muốn. Thần cũng không tin rằng Suimei-dono đang âm mưu điều gì đó sai trái nhưng… Tuy vậy chúng ta nên ngăn chặn cậu ta trước khi mọi thứ đi quá xa… Thần tin rằng đó là nghĩa vụ của mình…” – Felmenia

Đức Vua bất ngờ trước sự kiên quyết của Felmenia dù cho ông đã ra quyết định.

“Cô có vẻ khá quá tâm đến nó nhỉ.” – Đức Vua

“Ể!? À, không… đó là…đó…” – Felmenia

“Suimei-dono khiến cô bận tâm đến vậy ư? Felmenia.” – Đức Vua

“K-không! Thần chỉ, bởi vì chuyện của cậu ta sẽ gây rắc rối cho Reiji-dono, đó là tại sao…” – Felmenia

Vì hành vi kì quặc của cô được chỉ ra, Felmenia trở nên khá bối rối nhưng cô bằng cách nào đó vẫn xoay xở được. Đúng là cô đã khá bận tâm đến Suimei. Đức Vua một lần nữa khẳng định quyết định của mình.

“Không cho phép là không cho phép. Cô đã hiểu chưa, Felmenia?” – Đức Vua

“…”  – Felmenia

“Cô còn gì muốn nói nữa không?” – Đức Vua

“Như người muốn…” – Felmenia

Felmenia không còn cách nào ngoài việc chấp nhận quyết định của Đức Vua. Cô chỉ có thể cúi đầu thật sâu trong khi cắn đầu môi mình trong nuối tiếc. Đã bao lâu rồi mọi thứ đều không như được ý cô. Ngay sau khi được bổ nhiệm làm một Pháp sư hoàng gia, cũng có vài trường hợp xảy ra. Nhưng từ đó đến nay đã là một thời gian dài. Trọng tâm của cô là vì là một pháp sư.. không, đó đơn thuần là bởi vì nó gây cho Felmenia nhiều phiền toái. Sự từ chối của Đức Vua đã ảnh hưởng đến cô rất nhiều. Nhưng sự giận dữ của cô lại tập trung vào Suimei.

Tại sao cô lại mang gánh nặng này cơ chứ? Nếu Suimei đơn giản chỉ cần yên vị thì mọi thứ sẽ tốt đẹp, nhưng cậu ta lại lén lén lút lút xung quanh. Cậu ấy đang làm hết đống rắc rối này lên đống rắc rối khác. Nó như thể cậu ta đang cười nhạo cô vậy. Thật sự thì cậu ta không phải người xấu. Felmenia biết điều đó, nhưng đó là điều khiến cho cơn giận của cô không thể giảm xuống được.

Mặc dù Đức Vua đã ngăn cấm nó, cô cũng không thể chỉ ngồi uống miếng nước ăn miếng bánh và chấp nhận nó. Đây là cung điện. Cung điện của Đức Vua. Đặt cảm xúc cá nhân qua một bên, như một Pháp sư hoàng gia cô không chấn nhận một pháp sư khác làm bất cứ điều gì mình muốn ở nơi này. Đã đến lúc cần phải hành động. Tình hình hiện tại chỉ có vài người là biết về tình trạng hiện nay. Suimei cũng vẫn chưa biết rằng hành động của mình đã bị những người khác phát giác. Trong khi tình hình này vẫn còn chưa nhiều người biết, trước khi để một ai khác phát hiện, thì cô vẫn còn khả năng để giải quyết vấn đề này.

(Đúng vậy. Mình là một Pháp sư hoàng gia tuyệt vời của Astel…) – Felmenia

Felmenia nhắc nhở bản thân vị trí của mình trong tim. Quyền uy của Đức Vua và lợi ích của Camellia, là những gì mà một Pháp sư hoàng gia cần bảo vệ. Đó chính là lý do mà Felmenia trở thành Pháp sư hoàng gia. Vì thế trách nhiệm của cô là cho chàng trai đó thấy đây là nơi nào. Cô không biết ma thuật và pháp sư ở thế giới đó thì như thế nào nhưng cô tin rằng mình sẽ cho cậu ta biết mình đang ở vị trí nào trong xã hội. Sau khi chứng kiến ma thuật tuyệt vời của cô, cô chắc rằng cậu ta sẽ trở nên an phận hơn. Đó là tại sao…

(Đợi đấy Suimei Yakagi! Tôi, người có danh hiệu Bạch Hỏa sẽ mang đến kết thúc cho sự ngu ngốc của cậu.) – Felmenia

Đã không còn vấn đề gì nữa. Felmenia, một Pháp sư hoàng gia, người được biết đến như là Bạch Hỏa và là thầy của dũng giả. Một pháp sư có cả ba thanh danh như vậy, ngoài cô ra thì chưa từng có ai có được. Cô có thể ngăn chặn một pháp sư cỡ đó một cách dễ dàng. Không có lấy một lỗi nhỏ sơ suất nào trong quyết định của Felmenia.

“ Haizz… Felmenia vẫn còn quá trẻ…” – Đức Vua

Khi hình bóng của Felmenia vừa biến mất đằng sau cánh cửa của cung điện, Đức Vua Almadious để lộ ra tiếng thở dài. Ông có thể dự đoán chắn chắn rằng cô chắc sẽ bắt đầu điều gì đó một cách thiếu cẩn trọng vì tuổi đời còn trẻ của mình. Đôi mắt của cô ấy đã lộ ra ý định sẽ không bỏ qua. Đó giống như là cô sẽ bắt đầu về điều gì đó ở một nơi nào đó mà không ai để ý. Đó là điều không thể tránh khỏi. Đức Vua cảm thấy tiếc cho chàng trai trẻ sắp phải hứng chịu một cơn bão, nhưng nó đúng là gieo nhân nào gặt quả đó của cậu. Về những gì mà Felmenia định làm, Đức Vua bắt đầu chuẩn bị một hình phạt thích đáng.

“Trở nên quá tài năng cũng có khó khăn riêng của nó…” – Đức Vua

Gần đây, sự tự phụ của Felmenia càng trở nên lớn hơn. Sự tự phụ ấy có ảnh hưởng đến trách nhiệm của cô hay không? Có vẻ như nó càng ngày càng lớn hơn vì sự nghiệp tốt đẹp của cô . Một lần nữa, Đức Vua Almadious thở dài một hơi.

“Cánh phía bắc, trống trãi..hử.”

Tiếng bước chân của người lính ra từ trên sàn đá vang lên khắp cánh phía bắc của lâu đài Camellia. Một gã lính canh mang trên mình các trang bị do vương quốc cung cấp cho tất cả các lính canh đang đi ra khỏi căn phòng không người, được thắp sáng bởi ngọn nến duy nhất trên tay người lính canh. Anh ta đóng cánh cửa lại. Đây là căn phòng cuối cùng ở cánh phía bắc. Không có gì bất thường ở mọi cánh của lâu đài, đánh dấu cho sự chấm dứt nhiệm vụ tuần tra của người lính bảo vệ.

Làm tròn nhiệm vụ quanh lâu đài là trách nhiệm của người lính canh này. Rõ ràng nhiệm vụ của anh ta không phải là đi tuần tra vào ban ngày, mà là vào đêm khuya thanh vắng khi cả lâu đài chìm vào giấc ngủ. Camellia ban ngày khác biệt với Camellia vào ban đêm. Ánh sáng từ mặt trời không còn thắp sáng lối đi qua những cửa sổ. Mặc dù trời rất tối, nhưng để tiết kiệm nên tất cả các ngọn nến đều dập tắt vào ban đêm. Ngọn nến trên tay người lính canh và ánh trăng là ánh sáng duy nhất thắp sáng xung quanh. Vì những nguồn sáng này chỉ thắp sáng xung quanh mờ mờ, cho nên nó đã tạo nên một khung cảnh khá đáng sợ.

Đó là lý do công việc tuần tra ban đêm trong lâu đài là việc mà không ai muốn đụng vào nhất. Việc thiếu ánh sáng tạo cho lâu đài một cảm giác khá rùng rợn. Vì đây là một công việc ai gặp cũng ghét, cho nên các tay lính bảo vệ già đời thường đẩy trách nhiệm cho mấy tay lính mới làm. Họ thường sử dụng lí do rằng đây là cơ hội tốt để ghi nhớ bố trí lâu đài.

“Haa… Mình muốn chuyện này kết thúc lẹ lẹ để còn quay về cái giường thân yêu nữa…”

Người lính bảo vệ này là một trong những người trẻ tuổi được vinh dự đẩy cho làm cái nhiệm vụ này. Cậu ta đã bị bắt làm công việc tuần tra này bởi một ông ma cũ sau khi tuôn ra một tràng lí do vô cmn lý… Cậu ta chỉ còn biết phàn nàn rằng không có gì xảy ra. Có thằng não chim nào mà dám tấn công lâu đài có sự hiện diện của dũng giả chứ? Kể từ khi dũng giả được triệu hồi, an ninh của toàn lâu đài đã được tăng cường. Tuy nhiên những người sau khi chứng kiến cuộc tập luyện của dũng giả sẽ coi cái lệnh đó thì quá mức dư thừa.

Chàng lính canh trẻ đã có cơ hội chứng kiến việc tập luyện của dũng giả một lần. Đó thực sự tuyệt vời. Dũng giả Reiji là người mà tất cả các lính canh thần tượng và sợ hãi. Ngài ấy đã chiến đấu với hiệp sĩ vĩ đại nhất của Vương quốc Astel trên sân. Không những thế còn thêm vào mười hiệp sĩ khác mà ngài ấy vẫn chiến đấu một cách điềm tĩnh. Thay vì bảo vệ ngài ấy, thì ngài ấy nên bảo vệ họ. Người lính canh hi vọng có lý do để trốn tránh trách nhiệm của mình khi phàn nàn về người có địa vị cao hơn mình, tức thì…

“… Hm?”

Người lính canh rõ ràng nghe thấy âm thanh kim loại va chạm ở hành lang đằng sau cậu. Cậu ấy quay lại ngay lập tức và giơ nến lên.

“Có ai ở đó hả?”

Cậu ấy cao giọng lên, nhưng lại không có tiếng trả lời. Cây nến trên tay cậu không làm hiện rõ thân hình người. Ở góc đó của hành lanh chỉ có duy nhất một căn phòng. Đó là căn phòng được đồn đại là các Pháp sư hoàng gia chỉ sử dụng nó vào những nghi thức đặc biệt. Người lính canh đã kiểm tra khu vực ấy trước đó. Lúc đó cậu không tìm thấy điều gì cả… Tuy nhiên, không giống những ngày trước, ở đó có một bộ áo giáp lớn đặt trước cánh cửa.

“Harris, là cậu đấy à? Đùa vậy thì méo có vui đâu đấy?”

Người lính canh kêu tên đồng nghiệp của anh người cũng đang làm công việc tuần tra lâu đài vào ban đêm nhằm để hâm nóng trái tim của anh. Cái hành lang đặc biệt đó được biết đến là đáng sợ đối với các lính canh. Có thể một tên lính canh khác đã sử dụng điều đó để hù dọa cậu. Hoặc ít nhất đó là những gì anh ta mong muốn. Người lính canh chỉ muốn bỏ chạy và cuộn tròn như trái bóng giả vờ rằng anh ta không nghe thấy gì cả… Và một lần nữa, tiếng động lớn hơn trước đó, tiếng kim loại kêu vang khắp hành lang…

Mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng người lính canh. Có người xâm nhập ư? Chắc chắn đồng nghiệp của anh ta sẽ không đi đùa quá lố như vậy. Anh ta không còn lựa chọn nào ngoài tiến thẳng phía trước và xem chuyện gì đang diễn ra. Có thể đây là thủ đoạn của lũ quỷ nhằm nhắm vào dũng giả. Người lính canh tự hỏi làm thế nào để có thể vượt qua được các ma cụ được chuẩn bị bởi pháp sư vĩ đại nhất của vương quốc, ngài Bạch Hỏa. Tuy vậy, anh ta đã rút thanh kiếm của mình ra và tiếp cận nơi phát ra âm thanh. Trong trường hợp khẩn cấp anh ta cũng có còi báo hiệu để gọi trợ giúp. Kể cả khi tình huống tệ nhất anh ta cũng có thể gọi thông báo cho những người khác. Và sau đó…

“… Hử. Cái gì? Méo có gì ở đây cả. Cảm ơn trời mình đã lo lắng thái quá rồi.”

Nỗi sợ và sự lo lắng của người lính canh đã kết thúc. Điều duy nhất anh ta tìm thấy là bộ giáp to lớn đặt trước cánh cửa. Không có kẻ đột nhập nào cả, và như mong đợi khi không có con quỷ nào ở đây. Điều đó là hiển nhiên. Ngay từ đầu, người duy nhất đi lanh quanh lâu đài Camellia vào giờ này chỉ có cái gã trước mắt anh ta ngay lúc này. Đánh giá tình hình rằng anh ta không cần đến kiếm nữa, người lính canh tra lại vào vỏ. Đó là lỗi của anh ta khi hạ thấp cảnh giác của mình. Anh ta cảm thấy mệt mỏi vì cuộc tuần tra lâu đài vào ban đêm và quyết định nhanh chóng trở lại và đi ngủ. Người lính canh ngáp một cái khi cơn buồn ngủ đột ngột ập đến. Chàng trai trẻ ấy chúc ngủ ngon cái gã trước mặt mình với một nụ cười trong khi vẫy tay. Sự việc đó, anh ta trở lại và gọi nó là chuyện đêm khuya.

“Iyaaa nguy hiểm quá, nguy hiểm quá. Mém nữa là toi mịa rồi…” – Suimei

Suimei đang đứng vẫy tay tạm biệt người lính canh buồn ngủ. Khi người lính canh biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, cậu thở một hơi mà nãy giờ cậu nín nhịn. Cậu không ngờ rằng sẽ có lính canh tuần tra lâu đài. Suimei đã nghĩ rằng không còn ai và đã lơ là cảnh giác. Cuộc gặp gỡ tình cờ này thật sự được tạo ra do sự bất cẩn của cậu. Tuy nhiên, người mà cậu đối mặt không phải là một pháp sư hay một người có kĩ năng nào đó. Anh ta chỉ là một người thường. Anh ta đã bị gục trước phép của Suimei, và trở lại trong yên lặng. Suimei không còn gì để mà lo lắng nữa. Sau khi có một cuộc nghỉ ngơi dài, nguời lính canh ấy sẽ quên hết mọi thứ về những việc đã xảy ra. Đây là một sự kiện bất ngờ, tuy nhiên mọi vấn đề ban nãy là do bộ giáp kế bên Suimei…

“Lạy chúa, không nghĩ tới cô ta còn mang cái

này ra . Mặc dù ở nơi này trước đó không có gì, nhỏ đó thực sự ghét mình đến vậy ư…?” – Suimei

Suimei lạng lùng nhìn vào bộ giáp sắt kim loại đang đứng bên cạnh cậu. Suimei đang lạnh lùng nhìn vào bộ giáp, hay là đang vào người phụ nữ đằng sau chuyện này…?

. Nó được phân loại vào thuật giả kim. Đây là kỹ thuật dùng để sản xuất golem. Chúng là những con búp bê được làm bằng gỗ và đất. Đây là bộ áo giáp được kích hoạt bằng ma thuật dùng để bắt chước sinh vật sống. Nó được thiết lập để khi có điều kiện nhất định đáp ứng chúng sẽ có hành động tự vệ. Ở thế giới hiện đại, nó là thứ quen thuộc được biết đến như là một

Ở thế giới của Suimei, chúng được bắt nguồn từ ngôn ngữ của người Do Thái. Kĩ thuật ẩn này rất tốt trong việc phòng vệ. Có vẻ như ở thế giới khác, ma thuật được sử dụng ở đây không liên quan đến nó. Suimei gõ nhẹ lên bộ áo giáp, và nó rơi xuống đất như được tháo rời hoàn toàn. Nó trở thành một đống bộ phận sắt thép nằm lăn lộn trên sàn. Mặc dù có gây chút ồn ào, nhưng nơi đây không còn ai để có thể nghe thấy nó. Suimei thở ra một hơi khác. Tiếng động ban đần phát ra lúc trước là bởi bộ giáp đó đã đột ngột tấn công Suimei. Tiếng động thứ hai là lúc Suimei đánh vỡ bộ giáp.

(Dù gì, nó cũng được làm khá tốt. Nó không có vẻ gì mới được làm gần đây, ít nhất người làm nó không có ở đây…) -Suimei

Nhưng họ giữ cái vật này ở đâu vậy? Suimei đã cảm nhận được nguy hiểm trước khi cậu tới, vì thế cậu đã chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình hình và giải quyết nó nhanh chóng… Nhưng nó vẫn là một con búp bê được làm khá tốt. Cậu cũng từng có kinh nghiệm, những

này thuộc loại sẽ phản ứng với ma lực xung quanh của kẻ xâm nhâp, và sau đó sẽ bắt đầu tiêu thụ ma lực. Nó được tạo ra nhằm phòng thủ với bất kì tấn công vật lý và ma thuật trong tâm trí. Không chỉ thế nó còn vung thanh gươm với đầy sự chết chóc… nó khá là tuyệt, và tàn bạo.

“… Nghiêm túc đấy hả, cái nhỏ đó đang nghĩ cái méo gì thế? Không cần biết tôi đi quanh lâu đài mình muốn như thế nào, nhưng có cần phải làm quá xa như vậy không? Cô đang có ý định trở thành một kẻ đầy trách nhiệm và công lý à?” – Suimei

Suimei hiện đang phàn nàn về Pháp sư hoàng gia Felmenia trong khi làm khuôn mặt chua chát. Cậu rất tức giận. Mặc dù cả hai là pháp sư đang đi trên cùng một con đường, để có thể bình tĩnh chuẩn bị một cái bẫy có thể gây chết người như vậy thì đã đi xa quá rồi. Cô ấy bị lậm cái niềm tự hào phục vụ hoàng gia đến mức nào cơ chứ? Dường như cô muốn nói rằng nếu cậu xâm nhập vào lãnh địa của cô, cô ấy sẽ không khoan nhượng với cậu.

“A… Mình hiểu rồi. Đối với một phù thủy thì việc đó là hiển nhiên… Đúng vậy nhỉ? Hẳn là vậy rồi.” – Suimei

Suimei đã tự hỏi một điều mà cậu đã làm gì để gây ra hiểu lầm như vậy. Dù cho đây là thế giới khác, phù thủy vẫn là phù thủy, Nếu có ai đó nhắm đến nghiên cứu của họ, và bước vào chổ của họ, thì chuyện mà họ giết những người đó là bình thường thôi. Mặc dù đây là thế giới khác thì điều đó vẫn được áp dụng. Mặc dù Suimei không chắc chắn lắm về chuyện này.

(Với lại, không phải nó quá tàn bạo sao? Đây là ý của cô về việc sẽ trả lại hàng triệu lần ấy hả?) – Suimei

Suimei đan hai tay vào nhau khi cậu nhớ đến lần chạm trán lúc trước của họ. Cậu đã mong đợi rằng hành động lịch thiệp của mình sẽ không bị trả lại bằng cách này. Cô ấy chắc chắn muốn giết người ở đây.

“… Sao cũng được. Nếu cô ta có ý định đó với mình, thì mình chỉ cần đáp trả lại cô ấy thôi.” – Suimei

Như mong đợi cậu không thể chỉ đứng yên đó sau khi mọi việc đã đi quá xa như vậy. Suimei thốt lên những từ đầy rùng rợn trong khi làm một khuôn mặt nguy hiểm. Đây không phải là biểu cảm của một chàng trai trẻ, nó là biểu cảm của một phù thủy chuẩn bị cho một cuộc chiến. Suimei sau đó chuyển sự chú ý của mình vào các mảnh giáp ở dưới chân. Sẽ khá là rắc rối nếu chứ để chúng như thế. Suimei không quan tâm Felmenia có phát hiện ra nó hay không, nhưng nếu là một người khác thì sẽ tạo ra sự khá ồn ào. Suimei không muốn có thêm lính canh tuần tra nào quanh đây nữa.

“Vậy thì, làm vậy thôi…” – Suimei

Suimei bắt đầu xây dựng ma thuật của mình bằng một lượng ma lực vừa đủ. Chiếc vòng nhỏ, đỏ bắt đầu hình thành và lan rộng ra. Nhiều số và chữ cái được viết trên chiếc vòng. Chiếc vòng vừa quay vừa mở rộng và sau đó ổn định dừng lại.

Đó là điều cơ bản nhất của ma thuật phục hồi. Ma thuật này nó không sửa chữa mọi thứ, nó đơn giản là đưa vật thể trở lại trạng thái trước đó. Hai chiếc vòng ma thuật xuất hiện bên dưới cỗ máy tự động. Chúng xoay vòng và một trong bọn chúng bắt đầu nổi lên. Theo chiếc vòng nổi lên, bộ giáp trở lại trạng thái ban đầu. Khi chiếc vòng lên đến đỉnh,

đã hoàn toàn khôi phục về ban đầu.

“… Đã xong. Không tốt cũng chẳng xấu. Cứ như bình thường là được.” – Suimei

Khi Suimei đang tự ca ngợi bản thân về việc đã cho ma thuật thực hiện một cách trơn tru như những gì nó cần phải làm, bộ giáp tự động lại một lần nữa đứng thẳng dậy. Nhưng nó đã không còn cử động được nữa. Sự cấu thành ma thuật bên trong bộ giáp đã hoàn toàn bị Suimei phá hủy trước đó. Giờ nó chỉ là một bộ giáp không hơn không kém.

Bỏ qua chiếc giáp tự động lại đằng sau, và Suimei đi vào căn phòng mà nó canh gác. Cậu đã khá quen thuộc với nơi đây. Đây là nơi ngoài văn khố mà Suimei ghé thăm thường xuyên, phòng nghi thức. Mục đích của cậu hiển nhiên là, phân tích và giải mã chiếc vòng triệu hồi trong căn phòng này đã cậu có thể rút ra được phương pháp trở về quê nhà. Bất cứ khi nào Suimei không đọc sách hay ngủ, cậu luôn tìm đến đây để nghiên cứu chiếc vòng triệu hồi bất kể là ngày hay đêm.

Suimei muốn trở về thế giới của mình. Không cần biết phải tốn sức bao nhiêu. Suimei phải hoàn thành luận án ma thuật mà cha cậu đã bàn giao lại cho cậu. Cách nhanh nhất đạt được điều đó là thu nhập các tài liệu nghiên cứu, ma cụ và nghiên cứu ở thế giới của cậu. Sẽ không có đủ thời gian nếu như cậu cứ kẹt ở đây. Vì cho dù ở thế giới của mình cậu cũng không đủ chắc rằng mình có thể hoàn thành nó trước khi chết hay không. Thời gian là vàng là bạc, cho nên không thể lãng phí được. Đó là lý do cậu đặt ưu tiên trở về thế giới cũ là cao nhất. Đây chắc chắn là nhân tố chính nhưng…

“Tớ dám chắc là cả hai cậu cũng muốn trở về…” – Suimei

Suimei nghĩ về nó khi ánh sáng từ ma thuật của cậu nhẹ nhàng hắt lên những bức tường đá. Suimei biết rất rõ. Reiji từng nhìn vào bầu trời trống rỗng mọi lúc. Ngoài sự trống rỗng của bầu trời cậu ta khẳng định là tìm hình bóng của mái nhà của cậu. Cậu ta chắc chắn có cảm giác nhớ nhung những người thân yêu mà cậu ta thậm chí còn chưa nói lời từ biệt. Suimei biết rất rõ. Mizuki sẽ bắt đầu khóc mỗi khi cô ở một mình trong phòng. Cái giá phải trả cho việc theo sau người đàn ông mình yêu, là cô bị chìm đắm trong nỗi sợ hãi của sự cô đơn khi bỏ lại những người mình biết đằng sau.

Bất kể lúc nào Suimei nghĩ về điều đó, thứ gì đó trong tim cậu sôi sục lên. Cậu không chắc đó là gì, nhưng có thể miêu tả nó rất nóng. Cậu không muốn lần cuối họ gặp người thân của mình là cái ngày trước buổi thiết kiến Đức Vua lúc đó. Cậu không muốn họ sẽ suốt đời chịu cảnh nghĩ về những người thân mà họ sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại. Miễn là hi vọng còn tồn tại, Suimei chắc chắn sẽ không bỏ cuộc. Đó là lý do, mà Suimei chấp nhận lời cầu nguyện cậu trở thành phù thủy của cha cậu. Vì thế cậu có sức mạnh để chống lại bất cứ khó khăn gì… Cậu muốn cho cả thế giới thấy, rằng cậu có thể cứu những người không thể cứu. Ý nghĩ đó là điều đã đưa cậu hướng lên phía trước.

“Mình không thể đi cùng họ, nhưng mình cũng sẽ cố gắng hết mình.” – Suimei

Suimei nói những lời đó để cậu không lãng quên họ. Cậu đã biến quyết tâm của mình thành lời nói. Cậu tuy không đồng hành cùng họ trên chuyến hành trình, đó là lý do tại sao cậu không được phép thất bại, khi thời điểm đến cậu sẽ xuất hiện trước họ với sự lựa chọn. Cậu thề với bản thân mình như thế. Như gạt một ngáo nước lạnh vào quyết tâm của cậu, Suimei cảm thấy sự hiện diện ma lực gần đây. Nó đang khéo léo cố gắng che dấu bản thân, nhưng không nghi ngờ gì đó chắn chắn là một con người. Không, nó không chỉ mơ hồ như vậy. Nó còn được biết đến là Bạch Hỏa, Pháp sư hoàng gia Felmenia Stingray.

Felmenai tiếp cận căn phòng theo từng bước chân và dừng lại trước bộ gáp di động. Sau một thời gian cô bắt đầu lén nhìn vào bằng việc sử dụng chiếc khe nhỏ mà Suimei mở cửa để lại. Đã bao nhiêu lần cô đã bám đuôi cậu ta rồi? Suimei giả vờ không chú ý đến và để mặc cô với công cụ của mình. Cô ấy không hề cảm thấy mệt mỏi với hành động cứ lặp đi lặp lại này. Sau khi quan sát quan sát hành động của cậu một thời gian, cô sẽ im lặng rời đi.

“Chỉ còn một chút nữa thôi là đến lúc thu thành quả từ hạt giống đã gieo. Đã đến lúc mình nên bắt đầu nghĩ về địa điểm và thời gian…” – Suimei

Đã quá đủ với Suimei rồi. Cậu sẽ trừng phạt cái người cứ bám theo đuôi cậu. Mặt khác người kia cũng rất đang mong đợi sẽ trừng phạt cậu. Nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của cô khi bị đảo vị trí, hẳn sẽ là rất thú vị.

Một thời gian ngắn sau khi Suimei đi vào căn phòng nằm ở nơi sâu nhất cánh phía bắc của lâu đài Camellia của Vua Almadious, Felmenia đang đứng trước cánh cửa với vẻ mặt ngốc trệ.

Felmenia chỉ còn biết câm nín lời. Đó là điều hiển nhiên. Đối với bất cứ ai biết về bộ giáp trước mặt cô lúc này cũng sẽ như vậy. Bộ giáp trước cô lúc này có một cái tên Slamas. Nó được làm ra bởi pháp sư người được biết đến với chủ nghĩa anh hùng của mình trong suốt chiều dài lịch sử của Vương quốc Astel. Nó là một con golem di động được tạo bởi một trong những phép tuyệt nhất trong quốc gia. Nó được tạo ra bằng cách dùng ma thuật thổ của vị hiền nhân, người đóng góp phần lớn trong công cuộc xây dựng lâu đài Camellia. Vị hiền nhân ấy đã dành hết cả cuộc đời mình để duy nhất chế tạo nên một trong những con golem này.

Lý do tại sao con golem này đứng tại đây, hiển nhiên là Felmenia đặt nó ở đây. Cô đã mang nó đến đây với mục đích ngăn chặn gã pháp sư chưa được biết đến Suimei Yakagi. Sau khi thảo luận vói các Pháp sư hoàng gia khác, sử dụng cậu ấy làm cái cớ, cô đã mang nó đến từ nơi đựng thánh tích. Cô đã dự đoán rằng Suimei sẽ lại đến đây và đặt nó trước đường cậu. Cô đã chờ đợi lính canh kết thúc tuần tra trước rồi đến, tuy nhiên con golem vẫn đứng đây như là không có gì xảy ra.

Trong trường hợp này người ta chỉ có thể nghĩ là Suimei đã bỏ cuộc và rời đi, nhưng cánh cửa của căn phòng đã bị hé ra. Felmenia quyết định kiểm tra lại con golem cho chắc chắn. Tuy nhiên con golem đỉnh nhất của quốc gia giờ đây chỉ còn là một cái giáp thông thường.

Felmenia chết lặng trước cảnh này. Cô trước đó đã kiểm tra con golem này đã được kích hoạt và có thể tự di chuyên. Không thể không có chuyện gì xảy ra ở đây. Nhưng nếu có, thì chắc chắn con golem phải chiến đấu với Suimei. Tuy nhiên lại không hề có lấy một dấu hiệu của trận đấu nào xung quanh. Nhưng đó là bất khả thi. Con golem này được tạo ra trước hết dùng để phòng vệ. Trong quá trình kiểm tra Felmenia đã là đối thủ của nó, nó không phải là đối thủ có thể dễ dàng ngăn cản.

Vì vậy làm thế nào mà con golem lại hoàn toàn bị phá hủy thế kia? Cấu trúc ma thuật bên trong con golem đã bị phá hủy hoàn toàn. Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên ở đây là nó vẫn giữ nguyên hình dáng mà Felmenia đã đặt nó tại đây. Cái loại phép màu nào mới có thể làm con golem thành ra như vậy? Kể cả một người áp đảo nó về sức mạnh, thì chít ít bên ngoài sẽ có hư hỏng. Tuy nhiên lại không có bất cứ dấu vết ma thuật nào được sử dụng tại khu vực này. Felmenia không thể hiểu tại sao làm thế nào mà con golem bị đánh bại. Thủ phạm trong câu hỏi hiện đang ở bên trong căn phòng sáng đó, nhìn vào chiếc phòng triệu hồi như thường lệ. Nó như thể là cậu hoàn toàn méo thèm quan tâm đến hành động của Felmenia.

(DKM…) – Felmenia

Felmenia trở nên đầy sôi máu với suy nghĩ đó. Cô thốt ra một lời chửi mà kể từ khi sinh ra cô chưa từng làm. Felmenia tức giận, vì một thiên tài như cô, người trở thành Pháp sư hoàng gia nhanh hơn bất kì ai khác, Felmenia Stingray vĩ đại giờ đây bị đối xử như một hạt cát trên đường. Điều đó đã chạm đến tự ái của cô. Cô biết rằng cậu ta không chú ý rằng mình đang ở đây, tuy nhiên nó vẫn làm cô tức giận. Cô không thể tha thứ cho kẻ chuyên xài các mánh khóe ma thuật để coi thường một Pháp sư hoàng gia. Cô không thể tha thứ cho cậu vì đã hoàn toàn phớt lờ cô và làm bất cứ điều gì cậu ta muốn. Con golem bị phá hủy bởi một phần gián tiếp là cô. Cô đã có ý định bắt quả tang cậu và ngăn cản hành động muốn gì làm đó của cậu, nhưng cậu ta vẫn cố chấp.

“Suimei-donoo…Tch.” – Felmenia

Tuy vậy cô vẫn không thể làm bất cứ điều gì với cậu ở đây. Cảm thấy đầy thất vọng, Felmenia trở lại căn phòng của mình.

Felmenia trở lại căn phòng của mình vào đêm khuya từ cánh phía bắc. Cô ấy tiến đến nắm cửa.

“Ể…?” – Felmenia

Vì lý do nào đó, cô cảm thấy sự hiện diện mờ nhạt của ma lực. Felmenia không nhớ mình có dùng bất cứ ma thuật nào lúc rời đi. Khi cô xem xét căn phòng một cách cẩn thận hơn, thì có vẻ như cô đã tưởng tượng ra nó. Không có dấu hiệu sử dụng bất cứ ma thuật nào ở đây. Đó có thể là một chút tàn dư còn sót lại mà cô để thoát ra. Chỉ điều đó mà cô đã quá lên, chứng tỏ cô đã quá mệt mỏi. Tất cả những điều đó là lỗi của Suimei Yakagi.

“Tch, giờ chỉ nghĩ về nó thôi làm mình…” – Felmenia

Ngày nào đó, cô sẽ dạy cậu ta một bài học. Khi cô đang có những suy nghĩ đầy đáng sợ như vậy, Felmenia chuẩn bị nghỉ ngơi. Tuy nhiên ngay lúc đó.

“… Tôi lấy làm xin lỗi cho việc làm phiền vào đêm khuya thế này. Ngài Stingray, ngài có thể bỏ chút thời gian được không ạ?”

Một tiếng nói và tiếng gõ cửa đến từ bên ngoài. Felmenia nhận ra giọng nói đó. Đó là một Pháp sư hoàng gia, người đã báo cáo hành động của Suimei chỉ mới ngày trước. Cô chuẩn bị đi nghỉ, nhưng cô không thể bỏ mặc người đó được. Felmenia tháo chiếc áo choàng trắng của mình, và ra mời vị khách ấy tiến vào. Người đó mở của và bước vào phòng.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Ngài có chuyện gì với tôi sao?” – Felmenia

Xem xét thời gian, Felmenia không có ý định trò chuyện lúc này. Người Pháp sư hoàng gia cũng không để ý đến hành động thẳng thắn đó của cô và trả lời.

“Đúng vậy. Tôi có điều cần nói với ngài nhanh nhất có thể…”

“Đó là gì?” – Felmenia

“Đó là, về chuyện của Suimei Yakagi.”

Đó là điều hiển nhiên, chỉ có lý  thông tin của Suimei mới làm một đồng nghiệp của cô đến đây. Đó hẳn phải là điều gì đó quan trọng mà ông ta mới nhanh chóng đến đây. Tuy vậy, đây cũng có thể là vấn đề về con golem, cho nên Felmenia thẳng người lên vào nói.

“Vậy, cái gã đó lại làm gì?” – Felmenia

“Điều đó, khá là khó nói nhưng…”

“Là chuyện gì?” – Felmena

“Tôi cũng chỉ mới nãy nắm được thông tin này , nhưng có vẻ như cái gã đó không chỉ đi lòng vòng lâu đài. Tôi nghĩ rằng hắn ta còn có ý định gây tổn hại đến Điện Hạ.”

“Ngài vừa nói gì cơ!?” – Felmenia

Felmenia hét toáng trước mặt người Pháp sư hoàng gia vừa mới thông báo một tin tức nãy bằng một giọng nghiêm túc. Cô bị sốc trước tin tức mà cô vừa mới nhận được, sau khi nghĩ về nó cô trả lời.

“…A, không. Không phải ngài chỉ đang làm quá nó lên hay sao? Trước hết Suimei-dono đâu có lý do gì để nhắm vào Điện Hạ.” – Felmenia

“Về vấn đề này, tôi cũng đã chia sẻ ý kiến giống của ngài. Tuy nhiên có vẻ như Suimei-dono có một mối hận đối với Điện Hạ. Một trong những người hầu của lâu đài mà tôi nghe trộm được cuộc nói chuyện của anh ta nói rằng hắn ta đã nói những điều như ‘Ngươi cứ đợi đấy’ và nhiều lời nguyền rủa hướng đến Điện Hạ trong khi hắn ta ở trong phòng.”

“Cái gì…” – Felmenia

“Hắn ta cũng bị nhìn thấy đang đập phá đồ đạc. Trông có vẻ như hắn ta đang gặp chút rắc rối vậy.”

Felmenia không biết nói gì hơn khi nghe những lời của ông ấy. Chắc chắn rằng, những gì ông ta đang nói không phải là không có. Kể từ cuộc triệu hồi dũng giả mang cấp độ quốc gia, trách nhiệm cũng đổ lên người Đức Vua người buộc phải đưa ra quyết định cuối cùng vì quốc gia của họ. Suimei có một vài lý do để hận Đức Vua.

“Còn nữa. Chúng tôi còn đặt một vài ma cụ xung quanh lâu đài để đối phó với kẻ đột nhập. Tuy nhiên một vài trong số chúng đã bị phá vỡ. Trên hết những cái bị phá vỡ đều tập trung xung quanh buồng ngủ của Đức Vua.”

Sau khi đã đi xa đến như vậy, dù đã mường tượng trước những lời đó. Felmenia cũng không thể che dấu được sự lo lắng của bản thân.

“Điều đó… Có chắc chắn không…?” – Felmenia

“Vâng. Những cái bẫy được đặt vào ban ngày và Suimei đã bị một số nhân chứng trong thấy đang lảng vảng gần khu vực đặt chúng. Đây chắc chắn là bằng chứng xác đáng.”

“Suimei-dono, cậu đã dám đi xa đến vậy ư…?” – Felmenia

Felmenia ôm đầu mình và lẩm bẩm. Cô đã bị sốc. Bỏ qua sự thật rằng cậu ta đi lanh quanh sang một bên, chỉ nghĩ việc cậu ta sẽ đi xa đến việc âm mưu một tội ác như vậy. Không cần phải suy nghĩ gì nữa. Nó không nên có. Nhưng khi cô nhớ lại Suimei từ ngày đó, hình ảnh của Suimei trong Felmenia trở nên đáng sợ hơn.

“Ư…” – Felmenia

Tầm nhìn của cô bắt đầu mờ dần. Cô cảm thấy chóng mặt. Khuôn mặt lo lắng của người đồng nghiệp đang bị vặn vẹo như làn sóng nước. Khuôn mặt ấy càng ngày trở nên méo mó hơn.

“Có gì không ổn ư?”

“Không, tôi chỉ cảm thấy hơi chút chóng mặt.” – Felmenia

“Chắc hẳn ngài rất mệt. Bạch Hỏa-dono là một người bận rộn mà.”

“Haa… Tôi xin lỗi.” – Felmenia

Cuộc trao đôi giữa hai người khiến cho cơn chóng mặt của Felmenia giảm dần. Có thật là ông ấy lo cho cô? Felmenia cảm thấy rất lạ. Chỉ mới không lâu trước đó họ đã có một trận đấu. Mối quan hệ của họ suốt khoảng thời gian qua chỉ có thể nói là, cực kì tệ. Có chuyện gì đã xảy ra ư? Giờ đây họ nói chuyện như chưa hề có gì xảy ra giữa họ. Dường như họ không ở tình trạng quá xấu như cô nghĩ. Quan trọng hơn là, vấn đề về Suimei Yakagi. Cô không thể nào tha thứ được cho người đó. Sau tất cả, cậu ta có ý định hãm hại Đức Vua. Khi cơn chóng mặt của cô biến mất, cô rõ ràng nhớ lại thực tế này. Khi cô làm ra quyết định, cô bắt đầu nói.

“… Ngài đã nói điều này với ai khác chưa?” – Felmenia

“Chưa, tôi chỉ mới nói điều này với ngài.”

“Hiểu rồi. Vậy thì xin hãy giữ bí mật này với các Pháp sư hoàng gia khác. Chúng ta sẽ kết thúc nó trước khi báo cáo với Điện Hạ.” – Felmenia

Trước lời đề nghị của Felmenia, người Pháp sư hoàng gia trưng ra biểu cảm bối rối.

“Ngài Stingray?”

“… Tôi sẽ giải quyết vấn đề này. Để mọi chuyện của người đó cho tôi.” – Felmenia

Giống như lúc nói với Đức Vua, Felmenia đã tự quyết định giải quyết mọi thứ. Chính vì chỉ có vài người biết về điều này nên cô quyết định mình sẽ tự giải quyết nó.

“Như ngài muốn. Vậy thì, tôi xin phép đi ra.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã đến đây.” – Felmenia

“Không có gì cả đâu, vậy thì tôi xin phép.”

Người Pháp sư hoàng gia đứng dậy và đi ra khỏi căn phòng giống như năm ngày trước đó. Khi đồng nghiệp của cô rời đi, Felmenia không còn có thể giữ nổi bản thân.

“Không ngờ cậu ta lại là loại người như vậy…” – Felmenia

Khi cô nói ra điều mình suy nghĩ, cô lần nữa trở nên tức sôi máu. Không chỉ quay lưng với bạn mình, cậu ta còn có hành động trả thù, khi nghĩ đến cậu ta là loại người rẻ rách như vậy. Không chỉ thế, cậu ta còn nhắm đến vị Vua từ bi này. Cái sự tử tế lúc trước của cậu ta có phải chỉ là sự dối trá? Có phải cậu ta là một pháp sư người có thể dễ dàng làm những điều như vậy? Felmenia càng nghĩ về nó bao nhiêu thì cô càng tức tối thêm bấy nhiêu. Cô không còn gì khác ngoài thái độ khinh bỉ đối với loại rẻ rách như vậy.

“Tch…” – Felmenia

Cô cảm thấy chóng mặt một lần nữa. Khi cơn chóng mặt càng rõ lên, suy nghĩ của Felmenia đã thay đổi.

“… Kẻ lén lút làm những mưu đồ như vậy, không xứng đáng làm một pháp sư…” – Felmenia

Nó như thể cô đã có những suy nghĩ đó từ ban đầu vậy. Ổn thôi. Cô sẽ trừng phạt hắn ta.

(Nếu như cậu còn suy nghĩ cho bản thân và tiếp tục lặp lại những hành động ngu ngốc ấy vậy thì xem đây. Chị đây sẽ cho chú khóc đến nỗi gọi cha gọi mẹ.) – Felmenia

Trong trái tim của cô gái trẻ Bạch Hoả, một ngọn lửa đen bắt đầu cháy lên. Cô đã bị ám ảnh bởi danh tiếng và sự thành đạt của mình. Đó là một ngọn lửa khiến con người ta lạc lối và trở nên tự tin về khả năng của họ… Lúc này đây, trong Felmenia, ý thức trách nhiệm và bổn phận của cô đã bị đánh bại bởi sự kiêu căng và tự phụ của mình. Cô đã đánh mất bản thân mình. Giờ đây trong đôi mắt đầy lửa rực của cô là hình ảnh của chàng trai trẻ từ thế giới khác. Khi cô không thể giữ nổi cơn tức giận hơn nữa cô một lần nữa nói với bản thân.

“… Suimei Yakagi. Chuẩn bị cho tốt lời cầu nguyện cuối cùng đi. Tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh thật sự của mình đằng sau cái tên Bạch Hỏa này.” – Felmenia

Không có cách nào để cho Felmenia biết rằng quyết tâm của cô sẽ nhanh chóng biến thành một nỗi tuyệt vọng.

… Khi Felmenia đang chìm trong suy nghĩ tàn ác của mình, một giọng nói phát ra trước phòng cô.

“Quá dễ dàng…”

Người đó đưa ra một nụ cười nhạo báng về giọng nói đầy tự tin của Felmenia đằng sau cánh cửa. Pháp sư hoàng gia trước đó báo cáo cho Felmenia đang đứng trước cánh cửa.

“Vậy là, hạt giống đã được gieo.”

Khi ông ta nói những lời đó, ông ta kéo cái mũ trùm đầu lên. Người đàn ông mà Felmenia gọi là Pháp sư hoàng gia trước đó biến mất trong bống tối.

Bình luận (0)Facebook