Isekai Mahou wa Okureteru!
Gamei HitsujiHimesuz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 02 - Part 2 : Nơi Tôi Cần Về Thì Quá Là Xa

Độ dài 6,037 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:30

~ Translator : RaiW ~

~ Edit : All For Love ~

_____________________________________________________

Cậu vừa nãy đã bị vướng vào một vấn đề không tin nổi, nhưng Suimei cuối cùng cũng an toàn về lại phòng. Tuy vậy cậu ấy không có thời gian để nghỉ ngơi.

“Mu…” – Suimei

Suimei nhận thấy tiếng bước chân và sự hiện hữu của ma lực đang tiếp cận căn phòng của cậu. Mặc dù cậu vừa mới vướng vào một vụ rắc rối, nhưng đối với những người khác thì Suimei đang bị giữ lại trong phòng trong suốt quãng thời gian. Suimei chú ý đến cánh cửa. Có vẻ như cậu có khách đến thăm. Tiếng bước chân tiếp cận phòng của cậu mà không hề do dự, chừng đó với ma thuật đặc trưng này vậy là quá đủ. Một trong những vị khách chắc chắn là Reiji, người đang dần trở nên mạnh hơn theo cấp số mũ, và hai người còn lại… Một người chắc hẳn là người đã kêu gọi Reiji cứu thế giới, Titania, người bám theo Reiji vòng vòng. Người còn lại thân cận với Reiji trong suốt cả thời gian qua đang phản ứng lại người đồng hành mới này là Mizuki.

Đã sớm xác định được các vị khách, Suimei nhặt lại tất cả quyển sách của mình và các ma cụ trên bàn mà không để sót lại bất cứ bằng chứng nào, cậu giấu bọn họ về việc sử dụng ma thuật. Kể cả cái ngày trong cung điện, Suimei đã cách biệt bản thân mình trong phòng và không bao giờ đi ra. Ít nhất đó là ấn tượng mà Suimei muốn những người khác thấy. Chỉ mới lúc trước Felmenia cũng bị nó ấn tượng sâu sắc, không cần phải nói thì Reiji và những người khác cũng hoàn toàn tin vào điều đó. Cậu càng ít tiếp xúc với người khác, thì càng ít việc thân phận cậu bị phát hiện. Với những suy nghĩ đó trong đầu, Suimei đã cắt đứt việc tiếp xúc với mọi người ngoại trừ một số ít người cậu không thể làm vậy. Cách này sẽ giúp cậu dễ dàng che giấu được thân phận.

Đương nhiên, các bữa ăn đều được mang tới phòng của cậu. Chỉ có vài lần cậu rời khỏi phòng là để kiểm tra Reiji, ghé thăm văn khố của lâu đài, phòng triệu hồi dũng giả và nhà vệ sinh. Đây là cách hiển nhiên nhất để che giấu thân phận phù thủy của cậu. Nếu cậu bị phát hiện, cậu sẽ bị bao quanh bởi những con người muốn sử dụng sức mạnh của cậu. Suimei vẫn còn muốn tránh tiết lộ với Reiji và Mizuki. Cách này cũng giúp cậu có thêm nhiều thời gian rảnh hơn, và có thể thu thập kiến thức nhiều nhất mà cậu cần.

Mặt khác, ấn tượng của con người trong lâu đài về cậu đã hoàn toàn bị lu mờ. Sau khi từ chối tham dự với dũng giả Reiji về cuộc chinh phạt Ma Vương và tỏ ra tức giận trong cung điện, bên cạnh Đức Vua và Titania, mọi người trong lâu đài bắt đầu thì thầm đồn thổi xấu về cậu. Với Suimei đó thực sự là một lợi ích tốt cho hành động của cậu cho nên cậu không thèm quan tâm đến chúng, nói thẳng ra là cậu còn rất vui lòng với điều đó nữa ấy chứ. Vừa đang suy nghĩ về nó, Suimei vừa trườn về giường của mình, ngay khi cậu vừa vào vị trí, tiếng gõ cửa vang khắp phòng và bắt đầu có tiếng nói.

“Chào buổi sáng Suimei. Cậu đã dậy chưa?” – Reiji

“…Ahh, cậu vào đi.” – Suimei

“Tớ vào nhé.” – Mizuki

“Xin phép ạ.” – Titania

Khi Reiji và đồng đội bước vào phòng cậu, Suimei ngồi dậy từ giường của cậu. Như thường lệ, sau khi lấy vài chiếc ghế và ngồi xuống, Suimei hỏi Reiji câu như thường lệ cậu vẫn làm.

“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra hôm nay à?” – Suimei

“Ể? S-sao nay lại đột ngột vậy, Suimei.” – Reiji

“Cậu thường có biểu cảm cáu gắt trên mặt, có chuyện gì khiến cậu bình tĩnh lại à?” – Suimei

“Ahaha, cậu nhận thấy à?” – Reiji

“Đương nhiên.” – Suimei

Suimei gật đầu trước Reiji người đang cười để giấu đi sự ngượng ngùng. Ngay từ lúc cậu ấy bước vào phòng. Suimei đã nhận ra Reiji lạ thường hơn. Nụ cười của cậu ta không hề dịu xuống, cậu ấy đang cố tỏ ra bình tĩnh. Có điều gì đó tốt và gì đó kì lạ xảy ra giữa cậu ấy và chúng trộn lẫn với nhau trong một tâm trạng. Reiji  trưng ra nụ cười mạnh mẽ và bắt đầu giải thích.

“Hôm nay tớ mới học được ma thuật tăng cường thể chất. Cậu muốn thấy chứ?” – Reiji

“Ồ? Vậy cho tớ xem chút nào.” – Suimei

Vậy ra đây là ngọn nguồn tâm trạng tốt của Reiji. Cậu ấy đơn giản là hạnh phúc khi cậu ấy học được một ma thuật mới. Về điểm này, cậu ấy và Suimei khá giống nhau. Cái khoảng khắc đầu khi mà một ma thuật được cấu thành và kếp hợp lại với nhau chắc chắn mang lại cho cậu ta mọt cảm giác say đắm. Reiji bắt đầu duỗi tay chân và làm nóng cơ thể. Đối với phép tăng cường thể chất, điều quan trọng của việc làm đó là làm cơ thể trở nên nhẹ nhàng và tránh bị căng thẳng.

“Tớ làm đây.” – Reiji

Khi cậu ấy nói vậy, Reiji bắt đầu lấy ma lực bao bọc cả cơ thể cậu ấy. Cậu ấy đã tạo nên phép thuật chỉ trong nháy mắt và kích hoạt nó mà không cần chú ngữ.

“Burn Boots!” – Reiji

Ngay khi Reiji nói những từ khóa, ngọn lửa bùng lên từ cơ thể cậu ấy và bắt đầu cuốn quanh cậu. Kết quả của ma thuật đó là, năng lực vật lý của Reiji được nâng cao. Giờ đây thể chất cậu ấy được tăng cường còn cao hơn cả việc bị ảnh hưởng bởi việc triệu hồi dũng giả.

“Ồoooo!!” – Suimei

Khi nhìn thấy mức độ hoàn thành ma thuật của Reiji, một phù thủy như Yakagi Suimei không khỏi thốt lên thán phục. Việc kích hoạt của cậu ta thật tuyệt vời. Từ số lượng ma lực sử dụng, đến kiến tạo nên ma thuật và cuối cùng lời kêu gọi chỉ dùng một cụm từ duy nhất, nó chỉ có thể diễn tả bằng một từ tuyệt vời. Chắc chắn vẫn còn cách để đơn giản hóa ma thuật và tạo ra một hiệu ứng tương tự với ít nỗ lực hơn, nhưng với một người chỉ mới bắt đầu đụng chạm đến ma thuật chỉ trong hai tuần thì cậu ấy là một ví dụ hoàn hảo về việc có một nền tảng vững chắc. Cho nên khen ngợi cậu ấy là điều hiển nhiên.

Ma thuật này dường như sử dụng thuộc tính hỏa, đối với việc tăng cường thì Suimei chắc rằng nó có thể giúp cơ thể bùng nổ sức mạnh to lớn. Còn đối với gió thì nó sẽ làm gia tăng tốc độ của cơ thể. Thủy thì sẽ tăng độ uyển chuyển trong chuyển động. Thổ thì sẽ làm cơ thể trở nên cứng cáp hơn… Suimei đơn giản phân tích hiệu ứng của kỹ thuật tăng cường thể chất của từng loại thuộc tính nguyên tố khác nhau từ việc Reiji làm ví dụ. Titania bắt đầy say mê nhìn vào Reiji và tiến càng gần hơn.

“Đúng như mong đợi, ngài quả thật tuyệt vời Reiji-sama…” – Titania

“Ahaha, cảm ơn Tia.” – Titania

Reiji quay sang Titania và nở nụ cười trước lời khen. Dường như cậu ta cũng kêu cô bằng một biệt danh. Suimei tự hỏi từ lúc nào mà hai người bọn họ lại thân thiết đến vậy. Mizuki bắt đầu bĩu môi nhìn vào Titania.

“Này Tia, không phải cậu có hơi đang gần quá hay sao?” – Mizuki

“Nó không ổn ư Mizuki? Mizuki thường là người thân thiết nhất, cậu nên chia sẽ một ít cho mình chứ.” – Titania

“Ể, không, mình không có luôn luôn gần gũi như thế!” – Mizuki

“Không phải sao. Mizuki thì luôn luôn gần Reiji hơn cần thiết. Nó không công bằng chút nào.” – Titania

Cuộc thảo luận của họ về ma thuật tăng cường thể chất của Reiji nhanh chóng bị chuyển thành một cuộc tranh cãi đầy nóng bỏng giữa hai người với một chủ đè hoàn toàn khác biệt. Suimei chỉ biết câm nín lời trước cảnh này.

“Mấy đứa đào hoa thì nên nổ banh xác hết đi… Ý tớ là, ma thuật của cậu trông ngầu lòi thiệt đó Reiji.” – Suimei

“Ể? Vậy hả!? Ma thuật này khá dễ dùng, tớ cũng khá là thích nó.” – Reiji

“A, nó nhìn được lắm. Nó cũng có thể dùng để hù dọa đấy…” – Suimei

Suimei cho cậu ấy một quan điểm nghiêm túc. Đầu tiên và quan trọng nhất của ma thuật là nhìn thật ngầu lòi. Cuốn trong lửa như một con rồng, chẳng phải nghe rất ngầu sau. Chỉ có hiệu ứng ngầu thôi thì cũng quá đủ để tạo uy hiếp với tâm lý của kẻ thù. Vấn đề quan trọng của nó chính là sự bất ngờ. Mizuki sau đó cũng quay sang Reiji, thay vì là Suimei, và nói.

“T-tớ cũng có thể làm được như thế đấy!” – Mizuki

“Đúng vậy. Mizuki cũng làm đã cố gắng một cách tốt nhất ha.” – Suimei

“Ể? Ừ, đúng vậy…” – Mizuki

Khi Suimei khen ngợi cô, Mizuki ngạc nhiên trả lời với khuôn mặt ửng đỏ. Tại vào cuộc cải cọ nhỏ với Titania, Mizuki đã chỉ chú ý đến Reiji. Cô chắc chắn có ý định muốn Reiji khen ngợi cô để chống lại Titania. Suimei người quan sát tất cả từ bên cạnh nhìn Reiji với một nửa muốn giết cậu và một nửa là một nụ cười hiền hòa.

“Kukuku…” – Suimei

“C-có gì sao Suimei-kun?” – Mizuki

“Không gì cả, chúc cậu may mắn.” – Suimei

“Ừ! Tớ sẽ không thua đâu!” – Mizuki

Nếu một ai khác đó nghe câu trả lời của cô sẽ đoán rằng cô đang nói đến việc đánh bại Ma Vương. Tuy nhiên, đó không phải là ý của cô. Khi Suimei nghĩ đến những điều như vậy, cậu đổi chủ đề.

“Và còn gì khác không?” – Suimei

“Ể? Thực ra có rất nhiều chuyện…” – Reiji

Reiji trả lời mơ hồ. Suimei chỉ có thể nói rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Nó hẳn là điều gì đó rất kì lạ.

“Có vấn đề gì sao Reiji-sama?” – Titania

“Ể? Không, ừm…” – Reiji

“Có gì kì lạ đã xảy ra sao công chúa?” – Suimei

“Không? Hơn cả kì lạ là, tôi chỉ muốn nói rằng sự tuyệt vời của Reiji-sama càng ngày tuyệt hơn.” – Titania

Cô gái trán lớn Titania trả lời với nụ cười trên khuôn mặt cô. Từ biểu hiện của cô Suimei không cảm thấy là cô đang nói dối. Vậy có chuyện gì mà Reiji lại cố lảng tránh chứ?

“Vậy, chính xác thì đã xảy ra chuyện gì nào?” – Suimei

“Đ-đó…Ừmm…” – Reiji

Reiji cố gắng lảng tránh cuộc trao đổi về chủ đề này nhưng có vẻ như Titania thì hạnh phúc hơn khi nói về nó. Cô bắt đầu nói như cô đang nói tường thuật về bản thân mình bằng sự kiêu hãnh nhất.

“Vâng. Hôm nay, tất cả chuyên gia của từng lĩnh vực từ Hội Pháp Sư đều tập trung ở vương quốc Astel để thi đấu ma thuật với Reiji-sama.”

“Hmmm~ Hội Pháp Sư ư?” – Suimei

Suimei vẫn chưa tìm hiểu nhiều về họ. Tuy nhiên từ những gì cậu được biết họ là tổ chức có nhiều pháp sư trong quốc gia gia nhập nhất.

“Đúng vậy. Với lời đề nghị hợp tác của chúng tôi với họ, mọi người bắt đầu hội tụ lại vì mục đích này.” – Titania

“Khá hiếm khi tất cả bọn họ tập hợp lại ư?” – Suimei

“Đúng vậy. Bọn họ thường bận nhiều việc, thông thường họ sẽ tích cực làm việc khắp nơi trong lãnh thổ của chúng tôi.” – Felmenia

Sẽ khá là rắc rối khi tất cả bọn họ tập hợp lại cùng lúc. Tuy nhiên đối với việc này thì, tất cả chuyên gia từng lĩnh vực đối với Suimei thì có chút lạ lẫm, cho nên cậu hỏi Titania để hiểu rõ hơn.

“Ý của cô là sao khi nói chuyên gia mỗi lĩnh vực.” – Suimei

“Hỏa, Thủy, Phong, Thổ, Lôi, Mộc Quang, Ám. Họ là những pháp sư đầy tài năng trong tám thuộc tính. Khả năng của một số người trong bọn họ còn vượt qua cả Pháp sư hoàng gia, tất cả bọn họ được đặt với cái tên Hoàng Đế trong lĩnh vực của họ. Thí dụ như là chuyên gia về thuộc tính lửa sẽ được nói đến như là Hoàng Đế Lửa.” – Titania

“…”

Suimei tự hỏi rằng điều đó có thật sự ổn chứ. Cái từ Hoàng Đế có ý nghĩa còn lớn hơn thế nhiều. Ở Nhật nó duy nhất chỉ được dùng cho người đứng trên đỉnh của đất nước. Có thể đó là kết quả của việc chuyển ngữ từ thứ tiếng này sang tiếng Nhật. Không cần biết bạn gán nó vào như thế nào, nó cũng vẫn làm Suimei cảm thấy không thoải mái.

“Suimei-sama, có gì không ổn ư?” –

“A, không có gì. Vậy kết quả của cuộc tỉ thí thế nào?” – Suimei

“Đương nhiên, là Reiji-sama chiến thắng.” – Titania

Titania ưỡn ngực của mình trong niềm tự hòa cứ như thể là đang nói về thành quả của cô vậy. Sau đó cô ấy nói điều gì đó khiến Suimei không thể làm ngơ được.

“Ngoài ra, Reiji-sama còn được đặt danh hiệu bởi Hội Pháp Sư.” – Titania

“Một danh hiệu ư?” – Suimei

Danh hiệu. Đó là thứ chỉ được đưa dùng để thừa nhận thành tựu cũng như sức mạnh của một người. Nó là một niềm vinh hạnh để thể hiện sự tuyệt vời của họ. Đây chắc chắn là một bối cảnh giả tưởng. Reiji hơi cứng người lại khi chủ đề này xuất hiện, và cố gắng để thay đổi chủ đề.

“K-không cần nói vẫn ổn mà?” – Reiji

Mizuki không thể không bật cười trước thái độ của Reiji.

“Fufu…” – Mizuki

“Có gì sao Mizuki?” – Reiji

“Uun. Không có gì. Tiếp tục đi.” – Mizuki

“Hmm? Vậy công chúa. Cái danh hiệu mà Hội Pháp Sư đặt cho Reiji là gì vậy?” – Suimei

“Suimei đó…” – Reiji

“Danh hiệu mà họ đặt cho Reiji-san là, người sử dụng các thuộc tính đầy huyền diệu… Người thống trị tối cao của các thuộc tính!!” – Titania

Titania làm một tư thế đầy mạnh mẽ khi giơ nắm đấm lên trời. Trong giây lát, cả căn phòng bị đông cứng. Và tự nhiên, Suimei không thể nào nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

“Fufuhaha!!” – Suimei

“Ể…? Suimei-sama!?” – Titania

“M-mọi thuộc tính, nó… ha, Người thống trị mọi thuộc tính như cô ấy nói… Haha. Chết tiệt, đau bụng quá, nhưng tớ không thể nhịn cười được, ha,ah,

Titania bị bất ngờ trước tiếng cười thình lình của Suimei. Cô bắt đầu nhìn xung quanh phòng. Reiji, người đang ngồi kế bên cô, đang giấu mặt của cậu trong bàn tay mình và lắc đầu của cậu. Mizuki đang làm một khuôn mặt phồng lên vì ghen tị trước cuộc nói chuyện này. Cô nhìn Reiji trong khi đang đỏ mặt. Sau khi Suimei cười liên tục trong một khoảng thời gian, Reiji bắt đầu nói đầy đau khổ.

“… Thấy chưa? Đó là lý do mà tớ không muốn cậu nói đấy.” – Reiji

“…? Tại sao lại như thế? Một danh hiệu đối với một pháp sư là niềm kiêu hãnh nhất, vậy tại sao Suimei-sama lại…?” – Titania

Titania hoàn toàn bị ngơ người trước phản ứng của Suimei. Dường như khái niệm “Ngầu lòi” giữa hai thế giới bọn họ thì có sự khác biệt. Mizuki là một ngoại lệ cho tiêu chuẩn này. Reiji hiểu điều đó, cho nên đó là lý do cậu muốn tránh cuộc nói chuyện về chủ đề này.

“Nhưng Người thống trị của các thuộc tính! Người thống trị của các thuộc tính mà cô ấy nói!? Fufuuu! Hội Pháp Sư bị gì mà lại đặt ra cái tên đó được chứ!? Định mệnh thiệt, thậm chí họ còn không thèm xem lại! A, bụng của tớ!

“… Suimei tớ van cậu đấy, đừng cười nữa mà.” – Reiji

Reiji cầu xin với giọng đầy chán nản. Ngày hôm đó, chủ đề này đã đưa họ kết thúc cuộc trò chuyện.

Vào một ngày, Pháp Sư Hoàng Gia Felmenia Stingray hướng đến nơi cô dạy Reiji và bạn cậu Mizuki Anou ma thuật.

“Mình không nghĩ là lại có ngày mình trở thành giảng viên của dũng giả…” – Felmenia

Felmenia tự nói với bản thân cô khi cô đang đi trong hành lang. Trái tim của cô đang đập tưng tưng, chỉ vì cô quá vui mừng. Điều này là bởi vì trong số Pháp sư hoàng gia, Felemenia – người trẻ tuổi nhất trong số họ – được chỉ định dạy ma thuật cho người sẽ cứu thế giới. Nói cách khác, cô sẽ là giáo viên của dũng giả. Đối với pháp sư của thế giới này, không có gì cao hơn là danh vọng. Với những suy nghĩ đó, Felmenia không còn giữ nổi tiếng cười được nữa.

“Fu, fufufu…” – Felmenia

Cô thường mang một đầy cao quý và xinh đẹp. Nhưng đó chỉ là lúc cô cười mỉm. Kể cả khi cô chú ý rằng mình đang để lộ ra nụ cười thành tiếng, cô vẫn không thể dừng được. Cô mừng vì ít có người qua lại nơi hành lang này. Một pháp sư thì có nghĩa là lúc nào cũng phải mang dáng vẻ đạo mạo, nhưng với tình trạng lúc này của cô thì hoàn toàn trái ngược với nó. Sẽ không gì khác ngoài việc xấu hổ nếu có ai phát hiện cô như thế này. Felmenia chưa từng nghĩ tới rằng mình sẽ dạy một dũng giả về ma thuật. Cô luôn nghĩ rằng dũng giả sẽ chỉ được dạy bởi tay kiếm mạnh nhất và pháp sư được mang tới từ khắp thế giới. Điều đó có nghĩa là cô đang được coi là ngang hàng với các vĩ nhân đó.

Ở thế giới của Reiji, ma thuật không tồn tại. Nó đã thêm phần phức tạp cho việc giảng dạy cho dũng giả về ma thuật. Cái ngày thực hiện nghi thức triệu hồi ấy, ngày đầu tiên mà họ đến lâu đài Camellia, họ đã thể hiện một vẻ đầy kinh ngạc trước việc mở cánh cửa cung điện bằng ma thuật. Felmenia nhớ rất rõ điều đó. Giống như cái ngày cô đầu tiên được chứng kiến ma thuật, mắt họ lấp lánh khi nhìn vào nó. Khi cô hỏi rằng làm sao để một nền văn minh tiến lên mà không có ma thuật, Reiji đã giải thích rằng thay vì ma thuật, họ khai thác một thứ sức mạnh gọi là khoa học. Kĩ thuật chế tạo thép và lấy sấm sét để phát triển thế giới. Đó là một câu chuyện thú vị không cần biết cô đã nghe bao nhiêu lần. Khi cô đang hồi tưởng lại cuộc trò chuyện, Felmenia đột ngột gặp một điều bất ngờ…

“… Đó chẳng phải là, Suimei Yakagi?” – Felmenia

Khi Felmenia hối hả hướng tới nghĩa vụ cao cả hơn việc giảng dạy dũng giả, cô bắt gặp thân hình người bạn của dũng giả Reiji, Suimei Yakagi, trên hành lang… Suimei Yakagi. Đối với việc là bạn của dũng giả Reiji, thì cậu ta là một kẻ tầm thường. Cậu có mái tóc ngắn màu đen và ánh nhìn thân thiện. Ngoài nó ra cậu ta chẳng có gì gây ấn tượng. Cậu ấy là kiểu người có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Đứng bên cạnh Reiji một người mà chỉ có thể được miêu tả bằng từ phi thường tuyệt vời, cho nên sẽ dễ dàng quên đi sự tồn tại của Suimei. Felmenia đã có cuộc tranh chấp trước đó với cậu ấy, cho nên khi cô nhận ra cậu, cô cho cậu là người mình không nên bỏ sự cảnh giác.

(Lúc đó…) – Felmenia

Sai rồi. Thay vì quăng mọi lời lẽ cay nghiệt trong cơn giận, đánh mất kiểm soát bản thân của cô vì cảm xúc và đã có những tình huống tồi tệ đáng xấu hổ, thì cậu ta là một người tử tế. Cậu ấy không hẳn là một người tồi tệ giống như lời đồn về cậu lúc từ chối tham dự cuộc chinh phạt Ma Vương được đề nghị. Hơn nữa…

“Dễ thương, sao…?” – Felmenia

Felmenia nhớ lại những từ mà Suimei nói lúc đó. Đã bao nhiêu lâu rồi mới lại có người nói như vậy với cô? Không cần biết cô ráng nhớ lại như thế nào, điều duy nhất xuất hiện đó là lúc cô còn nhỏ. Khi cô nhớ lại điều như vậy, điều đó làm mặt cô trở nên nóng rang lên.

“K-k-k-k-không, mình đang nghĩ gì vậy chứ!? Từ đó thì không có đặc biệt gì làm mình phải v-vu…” – Felmenia

Tuy nhiên cô kết thúc trước khi hoàn thành câu nói. Điều đó đúng khi lời nói và hành động của một cậu trai đã làm cô lay động. Đó bởi vì cậu là một người như vậy cho nên cô đưa ra một kết luận khác.

“Mình ít nhất nên đến và xin lỗi…” – Felmenia

Lần cuối họ gặp nhau cậu ta đã nói mình đi dạo. Có thể cậu đi gặp bạn của mình. Họ có ít cơ hội gặp mặt nhau kể từ lúc đến thế giới này. Cho nên có thể nói là cô đã quá nhiều chuyện và cô cần xin lỗi. Kể cả khi họ có thể sẽ không còn hòa thuận nữa sau chuyện này, cô ít nhất muốn gỡ bỏ cảm giác khó chịu giữa họ. Khi cô đưa ra quyết định, Felmenia hướng thẳng đến Suimei như một mũi tên. Khi cô đến khúc quanh cuối hàng lanh…

“Ể…?” – Felmenia

Không còn thấy cậu ta đâu nữa. Nó hoàn toàn nghịch phản lại mong đợi từ cô, cô cảm thấy có gì đó không ổn trong chuyện này. Đây là cánh phía bắc của lâu đài Camellia. Bếp ăn, nhà tắm và dũng giả Reiji sẽ không thể ở nơi này được. Điều duy nhất có thể tìm thấy ở con đường này là phòng nghi thức. Đó là nơi mà thông thường sẽ không ai đến làm gì, nhưng tại sao cậu ấy lại đi thẳng đến đó?

Felmenia nhắm mắt mình lại và chìm sâu trong trầm tư với một biểu cảm nghiêm túc. Cô không tiếp xúc với cậu kể từ sau cuộc hỗn loạn, vì thế cô không biết rõ lắm về cậu ta. Nhưng chắc chắn rằng những người trong lâu đài đã nói rằng kể từ lúc cậu từ chối tham gia cùng dũng giả, cậu ấy đã giam mình trong phòng. Nếu có đi ra ngoài, thì chỉ là để dùng nhà vệ sinh hay là kiểm tra những người bạn của cậu. Cũng có một lần cậu ấy ra ngoài đi dạo. Lý do cho điều đó là vì cậu đã sợ hãi khi bị đưa dến một vùng đất xa lạ. Như một đứa trẻ cậu bắt đầu hờn dỗi trong khi nhốt mình trong phòng. Từ những người đến báo cáo với cô về tình hình của cậu ta, thì đó là tất cả như họ phỏng đoán. Cái từ hèn nhát cũng từ đấy mà ra.

“Nếu là vậy, thì tại sao…?” – Felmenia

Tại sao cậu ta lại ở một nơi như thế này? Phía bắc của lâu đài rất hiếm có người ghé qua. Trong đầu cô lúc này có một dấu chấm hỏi to tướng.

“Vẫn còn thời gian cho tới buổi học của Dũng giả-dono bắt đầu. Mình cũng không có công chuyện gì lúc này. Cho nên mình lúc này đang rảnh. Nên đi theo cậu ta xem sao…” – Felmenia

Đó không phải là tất cả. Chàng trai, Suimei Yakagi này, đang cố gắng làm điều gì đó trong khi giữ bí mật với mọi người. Cho nên trách nhiệm của một Pháp sư hoàng gia là cô cần phải tìm hiểu nó.

Vào lúc đó, cậu ta đã chuẩn bị một vài ma thuật. Ở trung tâm chiếc vòng triệu hồi ở cánh phía bắc, cậu giấu tay phải của mình. Cánh cửa của phòng nghi thức chỉ được dùng cho mục đích triệu hồi dũng giả, trong số ba người chỉ có duy nhất cậu ta là đang điều khiển ma lực. Cậu đã triển khai một số ma thuật. Người duy nhất chú ý điều đó là Felmenia.  Dù cho Titania một người thuộc gia đình hoàng gia, và có tài năng pháp sư tuyệt vời. Cô cũng chẳng để ý thấy. Tuy vậy ma thuật mà cậu ấy chuẩn bị đã biến mất nhanh chóng. Từ lúc đó Suimei bắt đầu hành xử như hai người bạn của mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là Felmenia nhầm. Đó chắc chắn là một hành động của một pháp sư. Không có lí nào cô chỉ tưởng tượng ra hay là nhầm lẫn.

Reiji và Mizuki đã xác nhận rằng ma thuật không tồn tại ở thế giới của họ. Mà thay vì đó có sự tồn tại của khoa học. Đó là một thế giới với sự thống trị bởi kĩ thuật tiên tiến. Ban đêm có thể sáng như ban ngày. Họ đã xây dựng công trình còn cao lớn hơn cả lâu đài Camellia thành một dãy. Họ còn đưa loài người lên mặt trăng. Đó là một thế giới đầy sống động hơn những gì mà Felmenia có thể tưởng tượng tới.

Không có vẻ như là Reiji đang nói dối. Không có lấy một cảm giác tội lỗi gì trong đôi mắt ngay thẳng ấy. Cho nên không có dối trá gì trong lời nói của cậu ta. Vậy tại sao chỉ có mỗi Suimei là dùng được ma thuật? Tại sao bạn của cậu ấy lại không biết về nó? Trong khi Felmenia đang đi và trầm tư về thông tin này, cô đã bắt gặp thoáng qua lưng của Suimei. Cô cuối cùng cũng bắt kịp cậu. Dường như Suimei không nhận ra cô. Cậu đơn giản là đi thẳng về phía trước mà không để ý đến xung quanh cậu. Khi cậu đến một khúc quẹo khác, Felmenia nhanh chóng đuổi theo cậu vào khúc cua, nhưng….

“… Hm!?” – Felmenia

“Kya!?” – ???

Felmenia đã va vào vào một người nào đó và tiếng la có thể được nghe thấy. Sau khi cô tinh chỉnh lại tư thế và đứng dậy, đứng tại đó là một người hầu của lâu đài, một hầu gái. Nguồn gốc của tiếng la ban nãy hẳn là từ cô gái này.

“Là lỗi của tôi. Cô có sao không?” – Felmenia

“K-không! Tôi mới phải cần xin lỗi! Quan trọng hơn, mặt ngài có bị thương không Stingray-sama…?” – Hầu gái

“Ể? K-không, mặt tôi ổn?” – Felmenia

“V-vậy ngài có bị đau chỗ nào không!? Aa! Tôi đã làm gì thế này!?” – Hầu gái

“Không, tôi không bị thương ở đâu cả. Không có lấy một chút bụi bẩn gì trên người tôi cả.” – Felmenia

Felmenia tỏ ra bối rối. Chỉ một cú va chạm nhẹ với hầu gái mà đã làm ra một phiền toái lớn như vậy. Không có ai trong lâu đài lại đi trừng phạt người khác chỉ bởi vì điều này. Felmenia đưa ra một nụ cười nhẹ nhàng đến cô hầu gái. Thấy nó, hầu gái thở dài một hơi và cảm xúc được nhẹ đi.

“Vậy sao… Tạ ơn thánh thần…” – Hầu gái

“Tôi xin lỗi cô.” – Felmenia

“V-vâng…!” – Hầu gái

“Umu.” – Felmenia

Felmenia gật đầu trước hầu gái. Cô không cố tỏ ra mình là một quý cô hoàng gia, nhưng là bắt chước cử chỉ của vị hiền nhân người mà đã dạy cô ma thuật. Đó là để tỏ ra một thái độ, dù cô còn trẻ, nhưng không được hạ thấp ấn tượng của mình với người khác. Cô hầu gái dường như bị mê hoặc bởi hành xử đó. Khi cô ấy thấy mình đang đứng đó nhìn chằm chằm vào Felmenia, cô mạnh mẽ cúi đầu mình xuống.

“Tôi thật lòng xin lỗi!” – Hầu gái

“Được rồi, nó không sao đâu.” – Felmenia

Với những lời đó, cô hầu gái đưa ra một cái gật đầu khác và bắt đầu rời đi. Tuy nhiên Felmenia nhớ đến điều gì đó và gọi cô ấy lại.

“… Xin lỗi, cô có phiền không nếu tôi hỏi cô chút chuyện?” – Felmenia

“Ể? À, vâng. Có chuyện gì sao ạ?” – Hầu gái

“Chỉ mới lúc trước khi đụng vào tôi, tôi tin rằng cô đã đi ngang qua một người. Cô có biết cậu ấy đã đi đâu không?” – Felmenia

“…. Hử? Trước khi tôi gặp Stingray-sama tôi nghĩ rằng mình không gặp một ai cả…” – Hầu gái

“Cô vừa nói gì cơ!?” – Felmenia

Felmenia đột ngột cao giọng lên mà cô thường không làm. Cô chỉ không thể tin được điều mà cô hầu gái ấy vừa nói.

“U-ừm. Tôi đã nói gì sai sao…?” – Hầu gái

“Tôi sẽ hỏi cô lại một lần nữa. Cô thực sự không gặp một ai cả ư?” – Felmenia

“V-vâng.” – Hầu gái

“Cô không nói dối chứ?” – Felmenia

“Vâng. Tôi xin thề với Nữ thần Alshuna rằng mọi thứ tôi nói với Stingray-sama là sự thật.” – Hầu gái

Đối mặt với lời đe dọa từ Felmenia, cô hầu gái thừa nhận rằng những lời mình đang nói là sự thật. Cô ấy còn thề trước nữ thần được thờ phụng của Giáo Hội Cứu Rỗi, vị thần toàn năng Alshuna. Nhưng thật lạ. Chắc chắn rằng không có cách nào họ không đi qua nhau. Trong khi trầm tư về những gì đã diễn ra, Felmenia hỏi cô hầu gái một lần nữa.

“… Không có lý nào mà cô không gặp ai cả. Ngay trước khi tôi đến khúc này, Suimei-dono… bạn của Dũng giả-dono cũng đã đi qua đây.” – Felmenia

“Bạn của Dũng giả-sama ư? Nhưng tôi không…” – Hầu gái

Cô hầu gái nhìn xung quanh không ngừng nghỉ vì cô không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Làm sao có thể vậy được chứ…?” – Felmenia

“U-ừm Stingray-sana. Tôi cần phải đến cánh phía bắc cho nên… Ừm…” – Hầu gái

“A-à. Thật có lỗi. Xin lỗi vì đã làm chậm cô lại vì mấy điều kì lạ này.” – Felmenia

“Nó ổn ạ, vậy tôi xin phép.” – Hầu gái

Người hầu gái cúi đầu tế nhị một lần nữa rồi rời đi.

“…” – Felmenia

Khi Felmenia nhìn người hầu gái rời khỏi, cô nhíu mày khi không biết chuyện gì đang diễn ra. Chuyện gì đã xảy ra chứ? Cô chắc chắn rằng Suimei đã ở trước cô, nhưng cậu ta hoàn toàn biến mất sau khúc cua.

(… Mình vẫn còn thời gian. Mình chỉ cần tiếng sâu vào thôi.) – Felmenia

Felmenia quyết định hướng sâu vào cánh phía bắc. Giống như người hầu gái đã nói, không có ai ở đây. Felmenia đến sâu vào phía cánh bắc, căn phòng nghi thức triệu hồi. Khi cô đến, Felmenia đi qua một thứ mà cô không thể nào bỏ qua.

(Cái gì…!?” – Felmenia

Thật không thể tin được. Felmenia không thể tin được những gì trước mắt cô. Căn phòng đặc biệt này chỉ được cấp phép vào trong trường hợp khẩn cấp. Cô đã được nói như vậy bởi những Pháp sư hoàng gia khác. Tuy nhiên trước cô ngay lúc này, cánh cửa của phòng nghi thức thiêng liêng đã bị hé mở. Các cấp cao đã cấm tất cả các lối vào căn phòng này. Một ma thuật đặc biệt đã được dùng để đóng kín căn phòng. Nếu như không sử dụng ma thuật hóa giải niêm phong, thì căn phòng này chắc chắn sẽ không bao giờ có thể bị mở ra. Tuy nhiên lúc này đây, trước cô là bằng chứng của việc cánh cửa đã được mở ra.

Người duy nhất biết cách huy bỏ niêm phong của cánh cửa là Đức Vua và những Pháp sư hoàng gia. Felmenia nuốt một ngụm khi cô xóa đi sự hiện diện của bản thân và tiếp cận cánh cửa. Cô gần như đầy căng thẳng. Cái gì có thể ở bên trong chứ? Từ diễn biến nãy giờ có thể đoán ra, nhưng cô vẫn không thể không căng thẳng khi bước đến cánh cửa.

Khi cô liếc vào khe hở nhỏ của cánh cửa mở… Một cuốn sổ trắng tinh không thể được tìm thấy ở bất cứ đâu tại Astel, một ống thủy tinh hình trụ và người đang giữ những món đồ đó trong khi nhìn vào chiếc vòng triệu hồi, Suimei Yakagi. Cậu đang thì thầm gì đó với bản thân trong khi tập trung vào cuốn sổ và chiếc ống hình trụ.

(Quả nhiên…) – Felmenia

Có vẻ Suimei đã dùng ma thuật gì đó để mở cánh cửa. Felmenia bị bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng trở lại tình hình hiện tại. Điều này là bằng chứng cho thấy cậu ấy chắn chắn là một pháp sư.

(Tuy nhiên… Mình nên làm gì đây? Có ổn không nếu đuổi cậu ta ra ngoài?) – Felmenia

Felmenia cảm thấy não cô nhức lên khi đột ngột tìm thấy mình đang kẹt trong một tình huống khó xử. Đây là một khu vực hạn chế. Thông thường là sẽ kêu cậu ta ra ngoài và mang cậu đến khu an ninh hoặc tự giải quyết với cậu ta. Tuy nhiên đây lại là bạn của dũng giả, trên hết lại là một pháp sư. Mặc dù cậu ấy là một pháp sư, Felmenia tin chắc rằng mình có thể trấn áp cậu ta. Vấn đề lớn nhất ở đây là cậu ấy là bạn của dũng giả. Nếu xử lí không thỏa đáng, nó sẽ dẫn đến việc dũng giả thay đổi suy nghĩ và có thể cậu ấy sẽ không tham gia cuộc chinh phạt Ma Vương nữa. Đó sẽ trở thành một thảm họa đối với Astel và cả thế giới. Cho nên đây là tình huống mà cô không thể tự mình quyết định được.

(Nhưng cậu ta đang làm gì vậy? Không… Giống như cậu ta đang đang nghiên cứu chiếc vòng triệu hồi vậy.

Nhìn cậu ấy theo góc nhìn của một pháp sư, hành động của cậu ta thì khá bí ẩn. Nó giống như là cậu đang nghiên cứu chiếc vòng triệu hồi vậy, nhưng cậu chỉ đi vòng quanh bất kì trên chiếc vòng triệu hồi trong khi nhìn vào cuốn sổ và chiếc lọ. Để phân tích một chiếc vòng ma thuật, thông thường là đứng bên ngoài chiếc vòng và xem xét chiếc vòng được vẽ ra sao. Chỉ có cách nào mới nắm bắt được kĩ thuật của nó. Những gì Suimei làm thì không giống cách phân tích thông thường. Với Felmenia, nó giống như một người thường không biết ma thuật cố gắng mày mò việc học ma thuật một cách ngẫu nhiên và hi vọng sẽ dính chút một phần. Dù sao đi nữa, chiếc vòng ma thuật này là thứ được xây dựng và sử dụng từ thế hệ này sang thế hệ khác. Không có một người nào trên thế giới đến thời điểm này có thể phân tích được hoạt động của nó…

Felmenia chỉ có thể im lặng nhìn những hành động bí ẩn của Suimei với chiếc vòng ma thuật cho đến khi tới giờ giảng dạy của dũng giả.

Bình luận (0)Facebook