• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 14: Bài kiểm tra khẩn cấp

Độ dài 1,845 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-21 23:01:18

Chiến binh Herculean cấp 80.

Những lời nói đó khiến tôi ngỡ ngàng.

Bởi cái cấp độ đó rõ ràng là quá thừa cho một người giám định vốn được giao nhiệm vụ xua đuổi đi những kẻ không có chút tiềm năng nào.

Nhìn vào con số thôi thì, cấp độ của cô ấy ngang bằng với kiến bọc giáp-cấp trung úy, thế nhưng đâu thể so sánh cấp độ giữa một con quái vật và một con người đơn giản như vậy được.

Cũng giống như việc Alicia mới chỉ được ban phước có thể dễ dàng đánh bại một con kiếm bọc giáp cấp 40 vậy, nhân tố ảnh hưởng chủ yếu tới năng lực chiến đấu của con người chính là khả năng tiềm tàng của phước lành cũng như kết cấu kĩ năng của họ.

Chiến binh Herculean được xếp hạng là một trong những Phước lành vô cùng tuyệt vời trong lĩnh vực cận chiến. Và những kẻ đạt tới cấp 80 với phước lành này hẳn rất mạnh đây.

Tôi có nghe được rằng việc làm người giám định sẽ không đem lại mấy thu nhập đâu. Một người trẻ trung và mạnh mẽ như cô ấy đâu nên làm công việc như này chứ…

Kể cả vậy thì cuối cùng đây cũng chỉ là một bài kiểm tra dành cho việc đăng kí mạo hiểm giả thôi.

Chúng tôi không cần phải chiến thắng bằng mọi giá và cây kiếm dương vật của tôi có thể gây chú ý một cách tiêu cực nên tôi cũng phải giữ nó làm con át chủ bài.

Đây cũng là cơ hội tốt để tôi có thể biết được sức mạnh thể chất của phước lành Incubus, nay đã đạt cấp 75 có thể đi tới đâu sau khi sử dụng vũ khí mới mua.

Ngay khi tôi vừa hạ quyết tâm như vậy,

“Để ta nói trước cho mấy đứa biết”

Phía sau hội mạo hiểm giả.

Có một khoảng trống có thể được sử dụng làm sân đấu tập ở đó. Người giám định Rainy Emerald-san đối mặt với chúng tôi và một lần nữa cảnh báo.

“Ta không giỏi trong việc nương tay đâu. Ngày hôm qua, chị đây cũng đã vô thức trở nên quá khích…sử dụng nhiều sức mạnh tới nỗi phá hỏng vũ khí của mấy thí sinh trẻ tuổi đó cũng như làm gãy cánh tay của bọn chúng khi đang cố chặn lấy đòn tấn công. Trên hết, bọn chúng vẫn còn cố van nài sau khi bị từ chối nữa chứ. Thế là cuối cùng, ta đã tác động vật lý để dạy cho bọn chúng một cách triệt để, vô cùng triệt để về việc làm mạo hiểm giả đáng sợ nhường nào…dù cho chuyện đó có gây tổn thương nặng nề lên trái tim của ta. Vậy để ta hỏi lại một lần nữa, hai đứa thực sự muốn thực hiện bài kiểm tra chứ?”

Tại sao một người như này lại đi làm người kiểm định cơ chứ?

Cô ta thỏa mãn với tư cách là một đối thủ để tôi kiểm tra sức mạnh bản thân, cơ mà dưới góc độ con người thì cứ thấy đáng sợ ấy…

Chẳng lẽ tôi đã để lộ những ý nghĩ trong thâm tâm thông qua vẻ mặt rồi sao? Nữ tiếp tân lúc này cũng đang có mặt ở đó âm thầm mở miệng.

“Thời hạn hợp đồng của người giám định kéo dài khá lâu và trên hết, công việc này không đem lại mấy thu nhập, thế nên chẳng ai muốn nó cả. Về mặt này, Rainy-san vì lý do nào đó đã tình nguyện làm công việc này hàng năm, cũng vừa hay vừa tiện cho cả hội. Cô ấy cũng đang làm rất tốt trong việc làm tan nát trái tim cũng những kẻ rắc rối không biết khi nào nên bỏ cuộc. Và cả xương của bọn họ nữa.”

Nữ tiếp tân đứng ở phía sau nói về tình hình hiện tại đồng thời lo lắng hỏi “Umm, nếu hai em định bỏ cuộc thì tốt hơn hết là bỏ cuộc ngay lúc này đấy em biết chứ…?” xác nhận lại lần cuối.

Thế nhưng, tôi đáp lại “ Cảm ơn chị rất nhiều” đồng thời đứng ra giữa bãi đất trống để thể hiện ý chí bản thân mình. Tôi đã để lại Alicia ở bên rìa sân.

Thế rồi, hiển hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Rainy-san là vẻ mặt bối rối.

“?Sao thế? Bài kiểm tra này là để kiểm chứng sức mạnh của toàn bộ tổ đội, thế nên hai đứa có thể lên cùng một lúc mà? Hay đúng hơn là cả hai sẽ chẳng thể làm được gì trừ khi làm như vậy đâu.”

Tôi kiên quyết đáp lại thắc mắc của Rainy-san.

“Em không nghĩ mình có thể chiến thắng nhưng… em muốn thử một đấu một với chị.”

Một đấu một chính là cách tốt nhất để kiểm tra sức mạnh, và nếu có thể thì tôi không muốn để lộ sức mạnh thực sự của Alicia quá nhiều. Nếu như bản thân tôi thể hiện đủ sức mạnh, thì người cùng đội - Alicia cũng sẽ nhận được điểm đậu—một phần vì thế, tôi đã yêu cầu Rainy-san một trận đấu tay đôi.

Cứ như vậy tôi thủ thế với thanh kiếm Weips-san đưa cho. Ngay khoảnh khắc đó.

Bầu không khí xung quanh Rainy-san trở nên vô cùng lạnh lẽo và tàn nhẫn.

“Nhóc…có vẻ như chỉ bẻ gãy một hay hai cái xương thôi vẫn là chưa đủ để làm đứa nhóc này hiểu ra vấn để nhỉ. Tốt thôi, cùng bắt đầu bài kiểm tra nào!”

Rainy san nói vậy đồng thời hai tay cầm lấy hai chiếc dùi cui lớn.

Chúng là loại dùi có tay cầm thon gọn và dày hơn ở phần đầu, y như cái lũ goblins thường sử dụng vậy.

Vũ khí của Rainy-san không được làm từ gỗ mà lại là vũ khí hạng nặng được rèn từ thép tôi luyện.

Đó là loại vũ khí đa dụng khó bị sứt mẻ hơn những vũ khí dạng lưỡi kiếm, sử dụng sức nặng của nó để nghiền nát kẻ thù cùng với vũ khí và áo giáp của bọn chúng, và nó cũng có thể được dùng như vũ khí với sự vững chắc của nó.

Vũ khí mạnh mẽ này chỉ có thể được sử dụng tốt vào lần đầu với sức mạnh của chiến binh Herculean. Với thứ vũ khí như vậy trong tay, Rainy-san thu hẹp khoảng cách ngay khi bài kiểm tra bắt đầu. Đó là tốc độ không tưởng với một người đang cầm hai khối kim loại như vậy.

“Hãy ngoan ngoãn đón nhận lễ rửa tội cho mạo hiểm giả đi”

*GOH—!*

Với tốc độ như thể cô ấy đang vung một cành cây, Rainy vung chiếc dùi thép xuống. Sát thương nếu như dính phải đòn tấn công đó không thể đùa được.

Nhưng,

(Mình có thể theo được nó–!)

Tầm nhìn sau khi lên cấp của tôi có thể nhận thức rõ ràng được đòn tấn công đó.

Việc rèn luyện mỗi ngày từ gia đình dường như đã khiến cơ thể tôi di chuyển ngay lập tức.

Tôi đưa kiếm để đỡ cái chùy đang vung tới—Tôi vờ như vậy đồng thời đỡ lấy đòn tấn công với thanh kiếm của mình để hất văng nó theo đường chéo.

*DOGOOOH!*

Cái chùy thép đánh hụt và lao thẳng xuống mặt đất. Lực va chạm khiến cả hiệp hội rung chuyển.

Đồng thời, nữ tiếp tân không thể chịu được sự va chạm, ngã bịch xuống và hét lên.

“Cá-…..!? Cậu ta đỡ được sức mạnh điên rồ của Rainy-san ư…!? Tình cờ à…!?”

Rất có thể tôi đã đủ để đậu chỉ với việc này.

Thế nhưng, nữ tiếp tân vẫn choáng váng vì sốc. Thêm vào đó, ánh mắt Rainy-san mở to ra.

“Chuyện này…tsu! Có vẻ như mắt mình đã mờ đi sau khi làm người kiểm định quá lâu rồi.”

Ánh mắt cô ấy thay đổi.

Cô ấy nhìn thẳng vào tôi. Phản chiếu trên ánh mắt ấy chẳng còn là một đứa nhóc kiêu ngạo nữa, mà là một chiến binh có thể sánh ngang với cô ấy.

Như thể để xin lỗi cho tất cả những sự thô lỗ của cô lúc bấy giờ, Rainy-san gồng cơ thể với toàn bộ sức mạnh.

“HAAAAH!”

Rainy-san vung chiếc dùi thép xuống với tiếng hét ngập tràn ý chí chiến đấu.

Quên chuyện lấy vũ khí đỡ đi, thường thì chỉ cần nó sượt qua thôi cũng đủ để phá vỡ vũ khí cũng như cơ thể của đối thủ rồi.

Thế nhưng, kể cả đòn tấn công đó tôi cũng có thể quan sát rõ ràng với kĩ năng đã được tăng cấp của mình.

Nếu như có vấn đề gì thì đó là…

(Đòn tấn công mạnh như này…liệu mình có thể giữ vững được cánh tay và vũ khí khi đỡ nó không…!?)

Kể cả nếu như nó tiềm ẩn rủi ro đẩy tôi vào trận chiến phòng ngự thì vẫn sẽ an toàn hơn nếu như tôi tập trung hoàn toàn vào việc né tránh.

Thế nhưng, nếu tôi làm vậy thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì trong việc đối mặt với người mạnh như thế này cả.

Tôi một lần nữa đỡ trực diện đòn tấn công của Rainy-san.

*GYARIRIRIRIR-!*

“Guh--!”

Những tia lửa dữ dội lóe lên khi chiếc dùi thép sượt qua bề mặt thanh kiếm của tôi.

Lực tác động khủng khiếp tấn công lấy đôi tay kể cả khi tôi lẽ ra đã đỡ được đòn tấn công.

Thế nhưng.

Thanh kiếm Weips-san đưa tôi cùng với cơ thể được tăng cấp đã có thể dễ dàng chịu đựng được lực tác động.

“Tsu!? Nhóc có thể đỡ được cả đòn tấn công đó mà không hề hấn gì sao!?”

Giọng nói của Rainy-san tràn đầy sự ngỡ ngàng.

Tôi nhanh chóng dồn sức mạnh lên hai chân mình.

“YAAAAH!”

Với việc đòn tấn công tung ra bằng gần như toàn bộ sức mạnh bị đỡ lại, Rainy-san bị mất thăng bằng một chút. Tôi nhảy tới ngực của cô ấy và tung ra một cú chém với con dao ngắn của mình lên bộ giáp. Thế nhưng,

*GAKIIIN!*

Chiếc dùi thép còn lại của cô ấy đã chặn đòn tấn công của tôi lại.

(Không ổn rồi!)

Nếu như tôi để cho cô ấy chuyển trận chiến này thành cuộc đọ sức khóa kiếm, sức mạnh thể chất của chiến binh Herculean sẽ thổi bay tôi mất.

Tôi ngay lập tức cố rút vũ khí mình lại, thế nhưng….

“Eh?”

Khoảnh khắc sau đó, tôi để lộ ra tiếng kêu ngớ ngẩn.

Bởi con dao ngắn đáng lẽ phải bị chặn lại bởi chiến binh Herculean chẳng hề dừng lại.

“Cái--!?”

Và thế rồi Rainy còn thốt lên với giọng nói thậm chí còn shock hơn cả tôi nữa, như thể đang nói “Không thể nào” vậy. Ngay khoảnh khắc đó.

*BUON!* Thanh kiếm của tôi vung lên và thổi bay Rainy-san đi như viên đạn.

“KYAAAAH!”

*DUGOOOON!*

Rainy-san văng thẳng vào bức tường cao xung quanh hiệp hội.

Bức tường đổ vỡ và cả thân hình của cô ấy bị chôn vùi dưới đống gạch vụn.

…..Eh?

Bình luận (0)Facebook