• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4.3: "Tớ sẽ xác nhận."

Độ dài 638 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-30 00:31:27

“Ôi không…”

Khi trở về từ nhà tắm công cộng, tôi mở tủ lạnh ra và thấy gì đó sai sai.

“...Không…”

Cà ri thịt nguội và rau củ xào cùng thịt gà Negimayo mà Tachibana làm đã hoàn toàn biến mất.

Kẻ nào đã làm điều này chứ? Là ai đã ăn hết?

Tất nhiên…Là tôi chứ ai…

“Hôm qua mình ăn có hơi nhiều phải không nhỉ?”

Thật buồn khi thức ăn đã hết sạch.

Nó ngon lắm mà…nhưng giờ thì có một vấn đề khác.

Mỳ ly cũng không còn rồi.

Sẽ rất phiền phức nếu ra ngoài bây giờ bởi trời đã đổ mưa to trước khi tôi về đến nhà.

Ngày hôm nay càng ngày càng tệ. Đầu tiên là gặp một người đẹp kỳ lạ, rồi lại mắc mưa sau khi tắm, còn giờ thì nhà chẳng còn thức ăn nữa. 

“Hmm”

Tôi chỉ còn mỗi rong biển gói và cơm ăn liền.

…Tôi có thể ăn nó không?

Thôi thì còn gì ăn nấy vậy.

Tuy không tốt cho sức khỏe, nhưng nếu sống một mình thì thỉnh thoảng cũng phải làm vậy.

Quyết định vậy đi.

Khi tôi đóng cửa tủ lạnh, một tia chớp ánh lên, đi kèm với nó là tiếng gầm long trời lở đất.

Là sét.

Âm thanh khá lớn.

Có vẻ như nó đánh vào đâu đó quanh khu này.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi càng ngày càng nặng hạt hơn.

Cả tiếng sấm cũng vang to hơn nữa.

Ngay cả khi không lớn lắm, thế nhưng không có dấu hiệu gì là sẽ tạnh mưa sớm cả.

Vậy nên, tôi đành tìm thêm thức ăn hôm nay vậy.

Tôi ngó qua lần nữa, nhưng mà chẳng còn gì để ăn cả.

Có vẻ như đã đến giờ một người đàn ông vào bếp rồi.

Nhưng đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

Có ai lại đến trong cái thời tiết này vậy?

Tôi hơi do dự về việc có nên bỏ qua không, nhưng vì vài lí do, tôi cảm thấy mình nên ra mở cửa.

“Chào buổi tối.”

“...ừm?”

Tachibana Rika đứng ngoài cửa với bộ pyjama mà tôi từng thấy trước đây.

Gấu áo và quần của cô ấy có hơi ướt.

“A…tớ…”

Một Tachibana luôn nói năng lưu loát lại trở nên ngập ngừng.

Là một người thẳng thắn, Tachibana luôn như vậy.

Cô nàng bồn chồn suy nghĩ, với đôi má phớt hồng.

“Đúng rồi, tớ quên tạp dề ở đây sau khi nấu ăn cho cậu.”

“Tạp dề? Tôi có thấy đâu?”

“Ừm…Tớ vẫn nghi nó ở đây, hãy để tớ xác nhận.”

Tachibana vội vàng nói và cố đi lách qua tôi.

Dù cậu có nói thế thì cái tạp dề cũng không có ở nhà tôi đâu.

“Không, không có đâu. Tôi chắc chắn cậu đã mang tạp dề về nhà rồi, đã kiểm tra kỹ chưa đó?”

“...Dù sao thì-”

ĐÙNG.

“Hyaaa!”

Tachibana đột nhiên hét lên và bám lấy người tôi.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô nàng hoàn toàn nằm gọn trong lòng tôi.

“Ể! Này!”

Tôi cố gắng tách ra khỏi cô ấy, nhưng cái cơ thể run rẩy kia vẫn bám chặt lấy tôi không rời.

Tôi nhanh chóng có được kết luận cho tình huống này.

Có nghĩa là, lý do Tachibana đến đây là bởi cô sợ sấm chớp.

“...Chắc là, cậu để quên tạp dề thật đấy.”

“Ể?”

“Đúng rồi, có thể do tôi nhớ nhầm đấy. Có lẽ nó ở đâu đó trong nhà tôi, cậu thử vào tìm xem sao.”

Nghe tôi nói, Tachibana khẽ liếc nhìn trong khi vẫn vùi mặt vào ngực tôi.

Trông cô ấy cứ như một chú mèo bị bỏ rơi vậy.

Tôi quyết định không hỏi cô rằng có sợ sấm chớp hay không.

Ai cũng có một số thứ muốn giữ riêng cho mình mà.

“...được thôi.”

“Ổn mà.”

Tachibana bình tĩnh lại và thả tôi ra khi đã an tâm.

Tuy nhiên, cô nàng lại bám lấy tay áo tôi mà vào nhà.

Hôm nay thực sự là một ngày kỳ lạ.

…và bao giờ cậu mới thả tay áo tôi ra đây.

Bình luận (0)Facebook