• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 : Con chưa từng nghe câu tình cha bao la như núi ngang trời sao

Độ dài 1,512 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:56

Trong một khu rừng hoang dã, Lâm Bôi Nhạc bị một con gấu lớn ôm chặt, không thể cử động được. Lâm Bôi Nhạc liều mạng giãy dụa, nhưng con gấu không nhúc nhích dù chỉ một tí. Hơn nữa, con gấu còn siết chặt cổ Lâm Bôi Nhạc, cảm giác ngạt thở dần dần ập tới.

Lâm Bôi Nhạc bừng tỉnh, dùng hết sức đẩy tay Nguyệt Thư ra, há mồm thở gấp, có cảm giác còn sống là cỡ nào hạnh phúc với may mắn.

Nguyệt Thư đem hai đùi mình kẹp chặt lấy Lâm Bôi Nhạc. Lâm Bôi Nhạc lại cố gắng hết sức một lúc, mới có thể đem nàng đẩy ra. Nhưng Nguyệt Thư vừa trở người, hai tay hai chân giang ra bốn hướng chiếm hết cả cái giường.

Lâm Bôi Nhạc không khỏi vỗ mạnh vào trán mình, trừng mắt nhìn tư thế ngủ vô cùng thoải mái của Nguyệt Thư: “Con là heo à!”

Trong lúc ngủ mơ, Nguyệt Thư kêu lên gừ gừ, tựa hồ như trả lời lại. Lâm Bôi Nhạc bị chọc cười, lắc đầu bất đắc dĩ, đem chăn đắp lại cho nàng, sau đi đánh răng rửa mặt, rồi nấu bốn gói mì ăn liền, còn đem mấy quả trứng gà đi trần nước sôi.

“Ừm… Thơm quá…” Sau một lát, Nguyệt Thư từ trên giường ngồi dậy, ngáp lấy một cái, giọng còn rất buồn ngủ nói: “Cha, đang nấu món gì vậy?”

“Nấu mì ăn liền thôi.” Lâm Bôi Nhạc đi tới, “Con nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi.”

Nguyệt Thư đột nhiên ngây người ra, híp mắt nhìn Lâm Bôi Nhạc, thở dài một tiếng, lại ngã xuống giường đầy bất lực, gào lên: “Vì sao không phải là giấc mơ chứ!”

“Được rồi, con nhanh chóng rời giường đi, mì sắp nấu xong rồi.” Lâm Bôi Nhạc hối thúc.

“Vâng ạ…” Nguyệt Thư giơ tay lên, cố gắng hết sức lết ra khỏi giường.

“Cha, bàn chải đánh răng cùng cốc của con đâu…” Lâm Bôi Nhạc đang bỏ trứng vào tô của Nguyệt Thư, lại nghe thấy tiếng hô của Nguyệt Thư trong phòng vệ sinh.

“Trong túi đồ hôm qua đó, con tự đi lấy đi, ta đang bận.”

“A… Thật là phiền phức, cứ dùng của cha đi!”

“Con làm sao lại lười đến vậy chứ!” Lâm Bôi Nhạc bó tay, đi lấy bàn chải đánh răng cùng cốc, bỏ lên trên bồn rửa mặt, “Cha liền bỏ ở chỗ này, về sau dùng cái của con đó!”

Nguyệt Thư ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, nhếch mép cười nói: “Áo cha, ngươi thử không hài tú á!” (Cha, không phải là người lại xấu hổ chứ!)

“Con nói gì đó, đang đánh răng đừng có nói chuyện.” Lâm Bôi Nhạc giả vờ như nghe không hiểu, đi tới phòng bếp bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn.

Nghĩ một lát, Lâm Bôi Nhạc lại đi lấy khăn mặt mới tới phòng vệ sinh: “Đúng rồi, đánh răng xong dùng khăn mặt của con…”

“Ừm? Cha, người nói gì vậy?” Nguyệt Thư vừa lấy khăn mặt của Lâm Bôi Nhạc lau xong, quay đầu lại hỏi.

“Ta nói, đây là khăn lông của con, treo lên đi.” Lâm Bôi Nhạc nhìn thấy khăn mặt của mình giờ đầy bọt kem đánh răng, “Con lần sau nhớ rửa sạch bọt trên miệng rồi mới lau mặt đó.

“Dạ.” Nguyệt Thư nhận khăn lông, tiện tay quẳng lên móc treo đồ, bĩu môi nói: “Bàn chải bây giờ lạc hậu quá, tương lai, trừ khi miệng có vấn đề gì, liền thường chẳng cần kem đánh răng.”

Lâm Bôi Nhạc cười nói: “Nhưng con không trở về được.”

“Cha hết chuyện để nói rồi sao … Ài, cha đây là mì ăn liền đi…” Nguyệt Thư ngồi xuống bàn, dùng đũa gẩy gẩy, có chút tò mò, “Món này ăn được chứ?”

“Yên tâm, ta đảm bảo đó.” Lâm Bôi Nhạc bắt đầu ăn mì, mà cũng lâu rồi chưa làm đồ ăn sáng. Lâm Giai Vận mỗi tháng về có một lần, nên thường ngày đều xuống tiệm cơm ở dưới chung cư ăn sáng.

“Trong nhà chỉ có mì ăn liền thôi sao?” Nguyệt Thư gắp mì lên nhìn, than thở nói.

“Chỉ không biết con thích ăn món gì.” Lâm Bôi Nhạc cúi đầu xuống ăn mì, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Con thích ăn món gì thì nói, mai ta làm cho con.”

“Khôn cần đâu, món này cũng ngon mà…” Nguyệt Thư học theo cách ăn của Lâm Bôi Nhạc, “À mà, cha người thay đổi, tay nghề thụt lùi rồi, không có còn ngon như trước nữa.”

“Con nói vậy hẳn là tiến bộ đi.”

“Chắc vậy, mà hôm nay là thứ hai, cha không định đi học à…”

Lâm Bôi Nhạc cười đắc ý: “Hôm nay không đi, chỉ cần đủ can đảm, thì mỗi ngày đều là ngày nghỉ.”

“Cha, người nói điều nà trước mặt con cái không đúng chút nào…” Nguyệt Thư khóe miệng giật giật mấy cái, cúi đầu nhìn tô mì: “Ba trái trứng nhiều quá, con ăn no rồi… Cha, cho người một cái nè.”

“Ừ.” Lâm Bôi Nhạc cầm tô đưa tới, hờ hững hỏi, “À mà, lúc trước con nói Giai Vận không chịu kết hôn? Con có biết vì sao không?”

Miệng trứng ở giữa không trung, “Ba” một tiếng bỗng dững bị bóp nát, rơi xuống tô mì của Lâm Bôi Nhạc, lòng đỏ chảy ra.

“Hở?” Lâm Bôi Nhạc ngẩng đầu nhìn, sắc mặt của Nguyệt Thư đột nhiên trở rất lạnh, Lâm Bôi Nhạc vô cùng thận trọng hỏi, “Làm sao vậy?”

“Cha rất vui sao?” Nguyệt Thư hừ một tiếng.

“Ta? Ta làm sao vui được, ta chỉ hỏi chơi thôi.” Lâm Bôi Nhạc vội vàng chối, lại cúi đầu xuống ăn mì.

“Vậy con cũng không có gì để nói, kỳ thật con trở về lần này, trừ khiến cho cha với mẹ kết hôn ra, còn có mục đích khác là giúp bà già kia tìm một người chồng.”

“Dù sao con cũng trở về được, nên không cần thiết làm đâu.”

“Không, con bắt buộc phải làm, nó rất cần thiết.” Nguyệt Thư từ từ siết chặt đôi đũa.

Nang không thích Lâm Giai Vận, không chỉ là đối phương luôn luôn bám lấy cha nàng, hơn thế nữa vì đối phương là một mụ phù thủy.

Mẹ nàng nhìn rất trẻ, vẻ ngoài như sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng điều này cũng rất bình thường, dù sao có thể sinh ra nàng, một đứa con gái quốc sơn thiên hương[note10927] , chắc chắn rằng không thể xấu.

Nhưng Lâm Giai Vận trơ trẽn kia còn đáng sợ hơn, bên ngoài còn so với mẹ nàng trẻ hơn, tuổi gần tới bốn mươi, mà trang điểm xong giống như nữ sinh cao trung! Bình thường nàng làm ra vẻ nhõng nhẽo với cha thì thôi, còn thường xuyên thừa lúc cha không có ở đó liền cười nhạo mẹ nàng ngày càng già! Sẵn tiện chê luôn cả nàng.

Ai mà có thể chịu đựng được chứ?

“Con đừng có quấy phá, không là gặp rắc rối đó…”

“Nếu con làm quấy phá đó , cha sẽ làm gì?”

“Ta sẽ…” Lâm Bôi Nhạc đột nhiên nghẹn lời, không biết làm gì nếu nàng quấy phá nữa, im lặng nửa ngày trời, khó khăn trả lời: “Con có tin ta mắng con không!”

“Hì hì ha ha, cha, con luôn biết người bên ngoài nói rất là chua ngoa nhưng bên trong mềm như đậu hũ mà.” Nguyệt Thư cười hì hì đi đến trước mặt Lâm Bôi Nhạc, “Cha không biết, trước kia mỗi lần con gặp rắc rồi, người luôn che chở cho con, những lúc như vậy con cảm thấy cha của con rất đẹp trai!”

“Con bớt nịnh ta đi…” Lâm Bôi Nhạc khóe miệng cong lên, mặt đỏ bừng, nhưng lại cố gắng tỏ vẻ nghiêm trang nói, “Ta không cần tâng bốc, không có tác dụng gì đâu!”

“Tất cả những lời con nói đều là thật lòng, nhất là bây giờ cha còn trẻ như vậy, so với lúc đầu còn đẹp trai hơn nữa! Người nếu không phải là cha con thì con đã yêu người rồi!” Ánh mắt Nguyệt Thư tràn đầy ngưỡng mộ nói: “Vậy nên, cha rửa bát được chứ ?”

“… Đừng có hòng mua chuộc ta, con cần phải học cách làm việc nhà đi, không thể lúc nào cũng nhờ cậy vào ta!” Sắc mặt Lâm Bôi Nhạc nháy mắt lạnh xuống, cầm đũa gõ nhẹ vào đầu Nguyệt Thư.

“Cha thay đổi rồi, người chưa bao giờ bắt con làm việc nhà, với lại không bao giờ đánh con, hu hu hu!” Nguyệt Thư ôm đầu, làm vẻ mặt muốn khóc.

Lâm Bôi Nhạc đắc ý cười, thì ra cảm giác làm cha đánh con cái thoải mái như thế: “Ta bắt con làm việc nhà, vì muốn tăng kinh nghiệm sống cho con. Đánh con là tình yêu, bởi vì không muốn làm hư con. Con chưa từng nghe câu tình cha bao la như núi cao ngang trời sao.

Bình luận (0)Facebook