Campione!
Taketsuki JouSikorsky
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5: Đòn Kết Liễu Từ Hiệp Sĩ Và Vị Vua

Độ dài 7,088 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 17:55:17

“Thế nên con xưng tên ngài, dâng tặng ngài sự phục tùng, lời ca ngợi ngàn năm!”

Khi nửa chừng câu thần chú vang lên, không khí tuyệt vọng đã bao trùm quanh Erica.

Nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống chỉ còn gần 20 độ.

Hàng loạt những tiếng kêu tuyệt vọng, những tiếng thét và rên rỉ vô vọng—những âm thanh mà tai thường không thể nghe thấy đã tụ dần lại trong một cơ thể duy nhất, chìm đắm trong không khí lạnh lẽo xung quanh.

Đó là do câu thần chú của Erica.

“Nữ thần Athena, dưới danh thuộc hạ của Kusanagi Godou—hiệp sĩ Erica Blandelli hèn mọn này khẩn cầu người. Nếu có thể người hãy rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu người không chịu nghe lời khẩn cầu của tôi, tôi sẽ bảo vệ Đức Vua của tôi bằng lưỡi kiếm này!”

Lời tuyên bố cương quyết của cô khiến cả bầu không khí rung chuyển.

Một tấm áo choàng đỏ thẫm được triệu hồi đến đã phủ lấy lưng cô, và cô đứng đối đầu với [Nữ Dị Thần] cùng thanh kiếm Cuore di Leone trong tay.

Sau lời tuyên bố, vị nữ thần quay lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Erica.

“Ồ, là con riêng của Prometheus—hậu duệ của Hermes, ngươi sẵn sàng chết cho chủ nhân của ngươi sao?”

“Nếu điều đó là cần thiết. Liều mạng cho vinh quang của Đức Vua là trách nhiệm của hiệp sĩ. Với một nữ thần cổ xưa như người, Athena, cũng là điều dễ hiểu.”

[Tại sao Godou... lại luôn gây khó khăn cho em như thế này?!]

Erica thì thầm lặng lẽ.

Athena đã nắm bắt được yếu điểm của một Campione, cụ thể hơn là của Godou.

Chỉ bằng cuộc hội thoại ngắn, cô nhận ra rằng Godou sẽ chỉ ra tay khi bị dồn vào bước đường cùng, và là một Goody-two-shoes[note14848], hơn nữa, cậu đã nhận nụ hôn!

Nhìn Godou như một cái xác nằm dài trên mặt đất, Erica càng quyết liệt.

[Đến khi nào thì lũ đàn ông mới chịu khôn ra?]

Mặc dù điều này không xảy ra thường xuyên, nhưng Godou phòng thủ quá kém, cộng với tính luôn thân thiện với phụ nữ, nên hôn cậu là vô cùng dễ dàng.

Đáng lẽ ra Campione phải luôn phòng thủ theo bản năng trước phép thuật và những câu thần chú.

Thậm chí đối thủ của cậu còn là một nữ thần, thực tế là cậu sẽ không thể dễ dàng bị áp đảo.

“Anh đúng là rắc rối thực sự đấy, lúc nào cũng bắt em phải vất vả...”

Tiếp tục lẩm bẩm kêu ca, Erica bắn một mũi tên phép về phía Athena.

Nếu đối thủ của cô là một người phàm thì đó chính là đòn chí mạng.

Ngay cả khi với một pháp sư kỳ cựu thì cũng sẽ khiến hắn phải cố gắng xoay sở.

Nhưng trước câu thần chú từ cõi chết đó của cô, Athena chỉ lắc đầu.

Với một nữ thần, đòn đánh đó chẳng là gì cả.

Erica nắm lấy thanh Cuore di Leone và hô vang:

“Hỡi loài sư tử dũng mãnh, tâm trí và thể xác là đúc kết của niềm tuyệt vọng và cơn giận dữ. Ngươi mang đau khổ đến các thánh thần, sẽ tắm trong máu kẻ thù của ngươi — hãy đến bên ta, lưỡi giáo của Longinus—!”

Lưỡi giáo yêu thích của Erica hiện hữu trên tay cô, và cô nhập nó vào cùng lưỡi kiếm của mình.

Erica vung thanh Cuore di Leone đã được cường hóa lên, và lao về phía trước.

Trong nháy mắt cô đã xuất hiện trước mặt Athena, và đẩy kiếm về phía trước.

Giống như một tia sáng, vị nữ thần chỉ nhẹ nhàng lách sang một bên để né cú đâm từ thanh kiếm. Erica, tất nhiên cũng không ngạc nhiên quá, nhưng...

Đòn tấn công của cô không chỉ dừng lại ở đó.

Mặt, sọ, vai trái, đùi, bụng, ngực, cổ và cổ tay phải.

Erica nhắm đến hết những bộ phận cơ thể đó và tiếp tục tấn công.

Thân thủ nhanh nhẹn như chớp và gió thổi, cô liên tục dồn sức ép lên Athena.

Nữ thần tránh hết mọi đòn từ thanh kiếm.

Thế nhưng đối mặt với kiểu giao đấu khó đoán và đa hướng của Erica, Athena cuối cùng cũng phải dừng né, sử dụng mu bàn tay để chặn cú chém cuối cùng vào cổ tay cô.

Đáng lẽ như vậy, thì vị nữ thần chỉ còn một nửa bàn tay, nhưng tay cô ta cứng như thép đã chặn thành công cú đánh.

Athena liếc nhìn tay mình, rồi gương mặt ảm đạm ánh lên vài tia... phấn khích.

“—Hiểu rồi, đúng là kẻ dám thách thức ta... ngươi cũng có tài đấy.”

Trên mu bàn tay Athena nơi vừa tiếp xúc với thanh Cuore di Leone, một vệt máu đỏ đang chầm chậm chảy.

Cô đã bị thương.

Một vết thương từ kiếm.

Trên thực tế, vũ khí của con người hoàn toàn không thể làm tổn thương đến một vị thần, kiếm, giáo, súng hay bom, thậm chí vũ khí hóa sinh học cũng không thể làm họ trầy xước.

Trên một cơ thể thần thánh được coi là bất tử, một vết thương đã xuất hiện.

Mỉm cười và nhìn chằm chằm vào vết thương còn đỏ máu, Athena nói.

“Thật hiếm có, lâu lắm rồi ta mới lại bị người phàm đả thương.”

“Kiếm của tôi được cường hóa bởi phép thuật và bởi ngọn thánh thương Longinus, đủ sức tiêu diệt hậu duệ của thần hoặc quỷ dữ, hay bất cứ ác thần nào. Ngay cả người, Athena, cũng không phải ngoại lệ.”

Erica thản nhiên nói khi rung nhẹ thanh Cuore di Leone.

Nếu như đối thủ của cô cử động, cô sẽ tấn công ngay, nhưng Athena lại không hề quan tâm.

Do đòn đánh đó, Athena đã thực sự tập trung vào cô chứ không còn thái độ vô cảm như trước nữa.

“Người phàm, ngươi nói đúng. Thanh kiếm đó vô cùng nguy hiểm với cơ thể ta, thậm chí có thể kết liễu ta. Ta thật thương xót cho số phận nhà ngươi. Nếu ngươi không ngu ngốc thề trung thành và dâng hiến cho tên Campione kia, ta đã ban phước và kết nạp ngươi như một tín đồ của ta.

Mặc dù đối diện với một Erica được trang bị kiếm, Athena vẫn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng và quan tâm, như thể một người hầu bảo vệ, một con thú cưng đáng yêu, hay một người làm vườn tận tụy vậy.

[Phải làm gì bây giờ?]

Erica tự hỏi, nếu như cô có Godou bên cạnh thì có lẽ sẽ có kế hoạch gì đó, nhưng cô lại chỉ có một mình, như thế này thật khó khăn.

Và đối thủ của cô lại còn là nữ thần chiến tranh nữa.

Ngay cả khi cô có trong tay thanh kiếm đã được cường hóa bằng ngọn giáo Longinus, và cả những kinh nghiệm trong kiếm thuật và ma thuật, thì cô cũng không thể tự tin.

Godou trước khi trở thành một Campione, trình độ còn thua cả pháp sư rất nhiều đã có thể đánh bại được Verethragna

Nhưng chiến thắng đó là sự kết hợp của rất nhiều điều trùng hợp và may mắn. Hơn nữa, vì đó là Kusanagi Godou nên mới có thể thành công, ngoài ra cậu còn có ‘vũ khí bí mật’ là [Cấm Thư của Prometheus]—thứ đã không còn tồn tại ở nhân giới.

Giờ rút lui là lựa chọn duy nhất của Erica.

[Giờ quan trọng nhất là phải né được đòn của cô ta.]

“Hỡi Thánh George! Xin hãy ban cho con sức mạnh giết rồng!”

Erica hét vang.

Ngay cả khi chạy trốn cô cũng phải có phong cách—đó là chất riêng của Erica.

Thanh Cuore di Leone bắt đầu biến dạng.

Từ một thanh kiếm mỏng, nó biến thành một cây giáo dài hai mét.

Erica vung mũi giáo trong tay, tấn công với tốc độ đã tăng gấp 3 lần.

Athena sẽ phản ứng thế nào? Cô sẽ rút lui, tránh đòn, phản đòn hay tiến lên?

—Và cô rút lui.

Vị nữ thần nhanh nhẹn nhảy về phía sau vượt ra xa phạm vi tấn công của mũi giao.

Erica nở một nụ cười rạng rỡ khi thấy phản ứng của Athena—nụ cười cho biết âm mưu của cô đã theo đúng kế hoạch.

Tiến lên tấn công kẻ thù đang chạy trốn đó là phong cách chiến đấu mang lại nhiều ưu thế cho cô nhất, lấy tốc độ công phá nhanh như chớp làm đòn bẩy.

“Hỡi [Thánh Giá Đồng Thiếc Đen], hãy cắn nát áo giáp của rồng, và moi sạch ruột gan của nó! Hỡi những tổ tiên của con, những hiệp sĩ đã an giấc ngàn thu, con tha thiết mong các ngài—ban cho con sự oai phong lẫm liệt!”

Niệm xong thần chú, Erica phóng lưỡi giáo đi.

Thường thì giáo dùng để kết liễu những mục tiêu ở xa hơn, nhưng giờ điều đó không quan trọng. Ngọn giáo lao đi từ tay cô, xuyên qua không khí như một ngôi sao băng màu bạc nhắm tới tim của Athena.

—Phương pháp chiến đấu tầm xa được người Etruscan[note14849] ưa chuộng.

Người La Mã sau đó đã học được phương pháp này, và trong thời Trung Cổ, các hiệp sĩ đã đưa nó lên một tầm cao mới. Thế nhưng Athena chỉ cần một nắm đấm để hất văng nó sang một bên.

Điều kỳ lạ là mũi giáo nằm trên cát, bằng cách nào đó vẫn tiếp tục lao băng băng về phía nữ thần.

“...... Ồ?”

Cây giáo bạc đã hóa thành một con sư tử bạc.

Thanh Cuore di Leone trong chớp mắt đã biến dạng, tiếp tục xé gió lao tới. Athena nhìn chằm chằm vào hàm răng của con sư tử trước mắt, mỉm cười đầy ngưỡng mộ.

“Ngươi thực sự làm ta ngạc nhiên đấy—”

Athena tránh khỏi cú vồ của con thú, đáp trả lại bằng một nắm đấm.

Cô ta phải nhỏ hơn con thú tới một nửa, nhưng cô vẫn có thể tấn công, chặt vào những bộ phận như đầu, vai, chi, biến nó thành một đống hỗn độn.

Nhưng sau đó mới là phần tiệc chính.

“Hỡi Cuore di Leone! Bảo vật đã được ban phước của thánh thần, đã hoàn thành nhiệm vụ của ngươi mà toàn mạng!”

Erica niệm những từ cuối cùng, và giao cho lưỡi kiếm trung thành của mình một nhiệm vụ mới.

...... Giờ Cuore di Leone lại bị phân mảnh một lần nữa, mỗi phần của nó biến thành một con sư tử, và tất cả bảy con vây xung quanh Athena.

“Ahahaha, ngươi thích làm lãng phí thời gian của ta đấy nhỉ!”

Sau tiếng cười rít chói tai của Athena, Erica huýt sáo, và một trong những con sư tử đang bao vây đó nhảy lại gần bên cô.

—Chỉ thế này thôi, cô không cần dùng thêm một chiến thuật nào nữa.

Erica nhanh chóng kéo Godou theo, và nhảy lên lưng con sư tử bạc.

Đối thủ của cô đang bị sáu con sư tử bao vây, cô chỉ cần cố gắng chạy thật nhanh và không ngoái lại— Ngay cả khi đối thủ là Athena, bị giữ chân lại trong một đấu trường đã bị ếm bùa, với một thanh Cuore di Leone được Chúa Trời ban phước, sẽ không thể giải quyết được đống đó mà vẫn bắt kịp họ... ít nhất là Erica mong là vậy.

Cô cầu khẩn đối thủ của mình không thể bắt kịp, động thời thúc con sư tử nhanh chân lên.

Trước mắt cô, Godou vẫn bất tỉnh trên lưng con thú, tất nhiên là cậu không thể chết như vậy. Dù có bất công và kỳ quặc đến mức nào, thì cậu là một người đàn ông luôn luôn tìm được cách và giành chiến thắng, cậu không thể nào chết.

Cô đặt tay lên ngực Godou, cố tìm kiếm hơi ấm và nhịp tim từ cậu.

Sau khi tìm được thứ mình muốn, Erica nở một nụ cười hài lòng và ranh mãnh.

◇ ◇ ◇

Cảm giác cận kề cái chết như thế này vô cùng khó chịu.

Godou, người vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo vẫn đang lạc trong tâm trí mịt mờ của mình.

Cậu đã triệu hồi [Cừu]—hóa thân thứ tám mang sức mạnh phục hồi kỳ diệu. Bất kể tình trạng của cậu có đang nguy cấp thế nào, thì thánh lực của nó sẽ giúp cậu hoàn toàn hồi phục.

Verethragna là một thần chiến tranh, cũng là thần bảo trợ cho vương quyền.

Trong số mười hóa thân, [Cừu] có mối liên hệ sâu sắc với ngôi vương. Thời cổ đại, chăn gia súc là nghề mang lại nhiều của cải nhất, con cừu—loài gia súc có thể phát triển và sinh sản nhanh chóng là biểu tượng cho sức sống và sự thịnh vượng.

Màu mỡ, sinh sản, giàu có.

Tất cả đều là đặc tính của con vật này.

Thế nhưng nếu chủ thể bị kết liễu ngay lập tức thì hóa thân này là vô dụng... Vậy nên chủ thể phải cố mà vận dụng hóa thân này trước khi chết để có thể kích hoạt nó.

Khả năng đó chỉ có thể được triệu hồi khi mà chủ thể của nó đang đứng trên bờ vực của cái chết.

Godou đã tự mình trải qua hóa thân này trước đây, khi gặp một chấn thương vô cùng nghiêm trọng.

Cho dù điều kiện triệu hồi nó vô cùng khắc nghiệt, thì nó vẫn mang lại kết quả đáng kinh ngạc.

Những Sát Thần Giả sẽ nắm được uy lực của vị thần mà họ kết liễu.

Thánh lực đoạt được theo cách này gọi là [Quyền Năng].

Điều này có nghĩa là càng hạ được nhiều thần, thì Sát Thần Giả càng trở nên mạnh mẽ.

Cho đến nay Godou mới chỉ hạ được Verethragna, nhưng [Quyền Năng] cậu có được đã là rất lớn.

—Được sinh ra để chống lại các vị thần, đó là chiến binh đại diện cho nhân loại.

Erica miêu tả những Sát Thần Giả như là những chiến binh, những Đức Vua, những con quái vật, nhưng có khi cũng là những con người, sự tồn tại của họ vượt ra ngoài ý chí thông thường.

Sát Thần Giả bẩm sinh sinh ra không có sức mạnh, cũng không phải do nỗ lực, càng không phải do dòng máu hay là số phận.

Mà chỉ có thể có được sau khi chiến thắng một vị thần.

Ngay cả khi người ta có tài thiên bẩm, hay tập luyện chăm chỉ hơn bất kỳ ai trên thế giới mà không có chiến thắng, thì cũng không thể trở thành một Sát Thần Giả.

Điều ấy vô cùng chặt chẽ, Godou nghĩ vậy.

Chiến thắng cậu giành được trước Verethragna là kết quả của một chuỗi các sự kiện may mắn bất ngờ.

Không nói đến người thường, ngay cả những kẻ đặc biệt như thiên tài, thần đồng bẩm sinh cũng sẽ không đời nào đánh bại được một vị thần. Sức mạnh chênh lệch là quá lớn, đủ lớn để đè bẹp mọi phép so sánh.

Phải có cả một chuỗi các sự kiện kỳ diệu xảy ra thì một người phàm mới có thể đánh bại thần thánh.

Tuy nhiên, chuỗi sự trùng hợp khó tin đó có thể tạo ra một Sát Thần Giả, trao cho họ nhiều quyền lực hơn bất kỳ ai có thể.

... Ngay cả chính Godou cũng nghĩ đây không phải chuyện tốt.

Chỉ những vị thần, hoặc những ai tái sinh như Sát Thần Giả mới có thể chống lại nhau, chúng vượt ra tất cả các logic thông thường.

Với một vật chỉ có thể đạt được qua may mắn như vậy rõ ràng không phải điềm tốt. Loại quyền lực này không nên được trao cho một kẻ duy nhất, Godou do vậy nên luôn mong có thể kiềm chế bản thân càng nhiều càng tốt, cố không lạm dụng nó, thế nhưng...

Cậu nhận ra rằng mình bắt đầu kiểm soát được sức mạnh của Verethragna.

Lần đầu sử dụng [Cừu], cậu phải mất 6 giờ để phục hồi từ trạng thái bất tỉnh, lần thứ 2 chỉ còn 4 giờ, thời gian cứ như vậy mà rút gọn.

Liệu chúng có thể rút tới mức nào?

Khi triệu hồi đến một hóa thân, cậu có thể sử dụng con số như thế này để mà miêu tả. Tất nhiên là Godou không thích cái cảm giác suýt chết chút nào, nhưng cậu không thích dùng sức mạnh này không phải là để dần dần nắm quyền kiểm soát chúng.

Cậu đã dần tỉnh lại.

Khi mở mắt, Godou thấy mình đang nằm trên một bề mặt cứng.

Cảm giác như thể đang nằm trên gối vậy, nhưng lại mềm mại và ấm áp hơn rất nhiều.

“Sao rồi? Anh đứng dậy được không?”

Erica thì thầm ngay bên tai cậu.

Vẫn như mọi lần, cô vẫn ở bên cạnh cái thân thể gần như đã chết của cậu.

“...... Chúng ta đang ở đâu? Và tôi chết bao lâu rồi?”

“Đây là một băng ghế trong công viên mà chúng ta đã trốn được, lần này anh chỉ bất tỉnh trong hai giờ rưỡi thôi. Chúc mừng nhé, kỷ lục mới đấy.”

“Kỷ lục này chẳng hay ho gì. Tôi còn mong nó tăng thêm đây.”

“Biết ngay sẽ nói thế mà, nhưng lần này nó sẽ tụt, và có khi sẽ không giảm nữa đâu, như vậy có làm anh nhẹ nhõm hơn không?”

Erica mỉm cười.

Mặc dù cô luôn kéo lê Godou đi mọi nơi, nhưng khi cậu yếu ớt nhất, thì cô lại trở nên vô cùng dịu dàng.

“Hừm, một chút.”

Có vẻ như cậu chưa tỉnh hoàn toàn, tầm nhìn vẫn còn mờ mịt, và cậu không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Điều duy nhất khiến cậu an tâm, đó là sự hiện diện của Erica.

“...... Nếu được thì lần này tôi muốn người khác đánh bại Athena. Mặc dù nói thế có hơi vô ơn.”

“Không thể được. Đối thủ của chúng ta không phải kẻ có thể bại trận vì bên kia may mắn. Tất nhiên may mắn là cần thiết, nhưng chiến thắng cuối cùng sẽ được quyết định bởi sức mạnh và nghị lực của anh. Anh là người đủ điều kiện để đánh bại các vị thần, anh phải tự tin hơn.”

Erica nói khi cô nhẹ nhàng xoay cổ tay.

Dùng cả hai bàn tay như một chiếc lược, cô chải tóc cho Godou, từng cử động dịu dàng và mềm mại khiến cậu thấy dần dần thoải mái...

[Khoan, khoan, cô ta đang chải tóc cho mình à?]

“Giờ anh chỉ có thể dùng một phần sức mạnh, nhưng ngày nào đó anh sẽ kiểm soát hết các [Quyền Năng] của Verethragna, bởi vì anh là kẻ luôn vượt qua được thử thách để dành chiến thắng. Cho tới khi Godou trở thành [Vua] thực sự, em sẽ bảo vệ anh—cho dù kẻ thù có là ai em cũng sẽ không để họ giết anh, hay đưa anh cho ai khác.”

Giọng Erica chuyển từ nhẹ nhàng sang đầy nội lực.

Nó làm cho Godou thấy hạnh phúc.

Thành thật mà nói thì cậu thấy mình không xứng đáng với nó, và cậu muốn xin lỗi. Thế nhưng...

“Ca... Cảm ơn cô. Tôi luôn gây rắc rối cho Erica nhưng cô vẫn đối tốt với tôi. Tôi thực sự thấy biết ơn, nhưng cũng thất vọng...”

“Anh không cần xin lỗi em, em mới là người phải làm điều đó. Em chỉ muốn anh yêu em thật lòng thôi, thế dễ mà đúng không?”

“Ể, tôi phải xin lỗi vì giờ nói điều này không hợp lúc, nhưng mà vị trí như này không tốt lắm đâu!”

Khi đó Godou đã hoàn toàn tỉnh táo.

Cơ thể cậu không có vấn đề gì; bàn tay và chân linh hoạt hơn bao giờ hết.

Cậu đang nằm trên một băng ghế khá bụi bặm trong công viên, Erica ngồi cạnh cậu, đùi cô nâng đầu cậu và chải tóc cho cậu bằng những ngón tay—

“Không thể nào. Anh vừa mới thoát chết đấy—ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói vậy, Erica sử dụng cẳng tay mạnh mẽ của mình để ấn Godou đang cố gắng vùng dậy xuống nơi cậu đang nằm.

Chân Erica mảnh khảnh và cao như của loài nai, trong khi hai đùi cô lại vô cùng mềm mại và thoải mái.

Thật là nguy hiểm làm sao.

Cậu cứ nằm đây im lặng như thế này thật là không an toàn.

Godou muốn thoát khỏi tình hình hiện tại, đến mức suy tính cả tới việc lăn ra ngoài băng ghế.

“Godou, anh không thấy thô lỗ khi khước từ cử chỉ tốt của người khác à? Đặc biệt là người ta còn vừa cứu mạng anh đấy.”

Mặc dù vậy, giọng của Erica vẫn vô cùng hạnh phúc.

Godou ngượng tới mức cậu không dám nhìn vào Erica, cậu chỉ muốn thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“Về chuyện đó thì tôi rất biết ơn cô, tôi xin lỗi. Tuy nhiên cô nhìn vào tình hình hiện tại đi, không ổn tí nào!”

“Nhưng vì sao? Đó là những việc bình thường khi chúng ta đang yêu nhau mà? Đến lúc chúng ta ngừng giai đoạn tìm hiểu lại và đến giai đoạn động chạm rồi đấy. Chúng ta nên dành nhiều thời gian cho nhau đi.”

Ôi đừng tùy tiện nói vậy.

Một người như Kusanagi Godou lại có thể làm thế à!

“Nhưng thôi để sau đi, anh khỏe rồi thì ta nên lên kế hoạch. Godou này, anh định đối phó với Athena thế nào? Đến nước này rồi anh đừng có nói là vẫn muốn ngồi xuống và thương lượng nhé?”

Erica dường như nhận ra mình hơi nhẫn tâm, nên đã đổi chủ đề. Cuối cùng cả hai cũng có thể nói chuyện bình thường, Godou thở dài.

“Cô nói đúng, nhưng kế hoạch của tôi là tìm cô ta trước, sau đó sẽ tùy cơ ứng biến...”

“Anh sẽ tấn công ngay, sau đó chuyển thế trận thành hòa đúng không?”

Erica thản nhiên nói ra một kế hoạch hoàn toàn trật lất.

“Làm thế nào mà cô nói ra thế được? Tôi nói thế lúc nào?”

“Bởi vì nó sẽ luôn luôn kết thúc như vậy, nên lúc này em nghĩ chúng ta nên chuẩn bị [Kiếm]—anh biết giao đấu với đối thủ như Athena sẽ dẫn tới hậu quả thế nào nếu không chuẩn bị kỹ đúng không?”

“...... Ừm, chúng ta phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”

Godou bắt đầu suy nghĩ.

Vì cậu đã để Athena đi, nên cô ta có thể đến và đoạt lấy Gorgonieon bất cứ lúc nào, cậu cần phải chuẩn bị thật kỹ.

Nếu như trong tay không có đủ sức mạnh, thì đàm phán cũng chẳng đi về đâu. Đây chính là cốt lõi vấn đề mà Erica đã nói thẳng ra.

“Đó, giờ anh sẽ nhờ em giúp như thế nào hả? Nào, nói đi.”

Erica vênh mặt tự mãn.

Mặc dù cô biết tình hình đang nghiêm trọng thế nào, nhưng vẫn bắt Godou phải cầu xin cô, thật là độc ác.

“...... Được rồi, tôi rút lại những gì đã nói. Hãy cho tôi biết mọi thứ cô biết về Athena, tôi phải tự chuẩn bị để đối mặt với nữ thần đó.”

Nếu không có người trước mặt giúp, Godou sẽ không có cơ hội đánh bại Athena.

Nghĩ về điều này, cậu cúi đầu xuống để cầu xin Erica.

“Rất tốt, giờ là câu trả lời của em.”

Cô rời băng ghế đang ngồi, và quỳ xuống dưới chân Godou.

Với nụ cười tự mãn trên gương mặt, cô trịnh trọng nói:

“Đức Vua của tôi, mọi việc sẽ theo ý người. Người là chủ nhân thanh kiếm của tôi, vua của giới pháp sư chúng tôi. Vì vậy, miễn là người muốn, tôi sẽ trao cho người chìa khóa mở đến vinh quang.”

Lâu lắm rồi Erica mới tỏ ra lễ nghi như vậy.

Godou thấy thật sự phiền phức, nên cậu kéo cô lên.

“Tôi nói rồi mà đừng có làm cái kiểu đấy... tôi muốn Erica của bình thường kia.”

“Thật hả? Vậy làm như bình thường đi. Godou, anh ngồi đó, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

Godou bất ngờ bị Erica đẩy xuống ngồi trở lại.

Nhận thấy điều kỳ quặc, Godou bắt đầu hoảng loạn.

[Cô ta định làm gì đây?]

“Khi tôi nói là cho tôi biết, nghĩa là dùng miệng cô mà nói ấy, đừng có dùng mấy cái phép thuật kỳ quặc hay là nghi lễ gì cả.”

“Anh nghĩ sẽ mất bao thời gian nữa hả? Athena là hậu duệ của những nữ thần cổ xưa nhất, do đó có cả tấn câu chuyện và thần thoại về cô ta. Em làm sao mà nói hết được.”

Erica tiến lại gần Godou hơn, và nhanh chóng đặt môi lên môi cậu.

Nhanh tới mức cậu không thể kháng cự.

...... Cô chậm rãi rời môi Godou sau một nụ hôn dài.

rbJPIh854wRjWXCc_q-Ru95oltW2LrLc_N4YRhlkiFtzzbJqQX0jEDvz2eoNVWKuQuahLynWhT3b88z21tYDu3MIl9pM4SZ0R_3p7Ayw8AzBzFFZsMCqWxrUjDQJclh-l1KRwdRl

“Hehe, giờ em đang vui lắm, vì gần đây Godou rất lạnh lùng với em. Lúc nào anh cũng giữ khoảng cách với em, vậy mà lại bí mật gặp một người con gái khác, lại còn hôn Athena, nên em rất không vui.”

Dù có bất mãn, thì giọng cô vẫn rất ngọt ngào.

Cô đang ở rất gần cậu, gần tới độ trán chạm vào nhau.

“T-Tôi đâu có giấu gì, trường hợp của Athena là do hoàn toàn bất ngờ. Nhưng mà tôi vẫn không nghĩ thế này là ổn đâu. Chúng ta nên dùng cách khác đi!”

“Đối với tình nhân thì làm gì có cách nào tốt hơn là hôn nhau. Hơn nữa, người em trao nụ hôn đầu là Godou, và sau đó anh làm lại vài lần nữa rồi. Sao anh còn phải bận tâm?”

“Đây là chuyện đánh nhau với thần. Đâu có phải ba cái chuyện yêu đương—”

Miệng Godou bị chặn lại một lần nữa.

Lần này thậm chí còn có cả sự xuất hiện từ lưỡi của Erica.

[Có cần phải đi xa như thế không?]

Cậu không thể mở nổi miệng khi muốn nói, thật là khó chịu. Một đứa con trai cao trung được đối xử đến mức này mà vẫn không khơi dậy được chút ham muốn nào, chỉ có thể là loại dị thường.

Godou đang cố gắng thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào trước mặt.

Nhưng cậu không thể chạy thoát.

Lực từ cổ tay của cả hai đang quá chênh lệch, cô gái này làm thế nào mà lại mạnh quá thể vậy?

“Hãy bắt đầu với nguồn gốc của Athena, chẳng hạn như ai là mẹ của Athena? Rồi mối quan hệ của Athena và Medusa.”

Erica nhẹ nhàng nói, xen giữa những nụ hôn mềm mại với Godou.

“Trong thần thoại Hy Lạp, mẹ của Athena là Metis[note14850]. Bà là người vợ đầu tiên của Zeus, là nữ thần trí tuệ nhưng có tiểu sử không tốt cho lắm. Theo truyền thuyết, thần Zeus đã hóa thành một con ruồi và cưỡng hiếp bà, khiến bà sinh ra Athena.”

Rắn.

Một cái đuôi rắn hiện ra trong trí tưởng tượng của Godou, dần dần biến thành cái bóng của một con rắn hoàn chỉnh. Tiếp theo là một con bò, và một cặp cánh—là bóng của những con chim liệng qua.

“Đối với Zeus, Metis chỉ đơn thuần là đồ vật thỏa mãn ham muốn của mình. Lý do duy nhất ông cưới bà ấy làm vợ là để duy trì hình ảnh của mình đẹp đẽ trong các huyền thoại. Sau khi biết về cái thai của Metis, Gaia và Uranus[note14851] đã tiên đoán rằng nếu bà sinh con trai, thì chàng ta sẽ mạnh hơn cả Zeus.”

Sát Thần Giả có khả năng kháng phép mạnh mẽ.

Đó không chỉ hiệu quả trước mặt kẻ thù, mà còn hiệu quả đến cả những thuật vô hại khác.

Ngay cả phép thuật từ đối thủ của cậu phóng vào sẽ vẫn bật ra khỏi một Sát Thần Giả, trừ khi vào trực tiếp như đòn của Athena vừa làm.

Erica đang dùng phép thuật truyền kiến thức của cô cho người khác.

Tất cả những kiến thức liên quan đến Athena.

Mục đích của cô là để giúp Godou có thể nắm được những truyền thuyết và đặc tính của Athena càng nhanh càng tốt.

“Lo sợ đứa bé đó, Zeus đã nuốt cả Metis và đứa con trong bụng của bà, hy vọng sẽ tiêu diệt được cả hai mẹ con và còn hấp thụ được trí tuệ của Metis làm của riêng. Thế nhưng đứa trẻ Metis đang mang, Athena, cuối cùng lại sinh ra từ đầu thần Zeus[note14852].”

Một lượng lớn kiến thức truyền từ môi Erica vào đầu Godou.

Hóa thân thứ mười của Verethragna—[Chiến Binh], được cho là có sở hữu một thanh kiếm vàng.

Và đây chính là quá trình để tạo ra thanh kiếm đó.

Chỉ sau khi lĩnh hội đầy đủ kiến thức về đối thủ, Kusanagi Godou mới có thể biến đổi thành dạng [Chiến Binh].

Nói cách khác, Athena là nữ thần được sinh ra từ cái chết của người mẹ. Đây là một chi tiết vô cùng quan trọng—ở Hy Lạp, ‘Metis’ có nghĩa là trí tuệ, nhưng đồng thời lại là từ gốc của Medusa.

Metis và Medusa.

Hai từ này có cùng ý nghĩa, cũng là tên những nữ thần có quan hệ mật thiết với Athena.

Bộ ba nữ thần, một thân thể duy nhất hình thành từ Metis, Medusa và Athena.

Godou đột ngột nghĩ ra.

Tất cả là nhờ lượng kiến thức Erica đã truyền vào từ môi và lưỡi, cùng hơi thở ngọt ngào của cô, mà bộ mặt thật của Athena cuối cùng đã hé lộ.

Lưỡi của cô mãnh liệt tìm kiếm lưỡi của Godou.

Kiến thức khổng lồ lấp đầy trí óc cậu, và một cảm giác dễ chịu chạy dọc qua.

Cậu nên để mọi thứ cứ tự nhiên mà trôi vào như thế này.

Ý thức của cậu đã dần mất đi cùng những xúc cảm say đắm và mãnh liệt.

Erica dường như đã đọc được suy nghĩ của Godou, cô mỉm cười.

“Sao hả? Anh có còn muốn ngưng cách này và trở về cách thông thường không? —Em thì khá thích cách này đấy. Godou muốn cách nào hơn? Chúng ta có nên tiếp tục thế này không, hay là tìm cách nhàm chán khác?”

Trước khi kịp động não, thì môi của cả hai đã tách ra, và liên kết giữa cả hai dần yếu đi.

Erica nới lỏng cổ tay.

Thông thường thì Godou sẽ gào lên bắt cô dừng lại từ nãy rồi, nhưng đã đi đến mức này, thì dừng lại là hơi khó. Thế nhưng tình hình này vẫn vô cùng bất ổn......

Nụ cười của Erica vẫn ngập tràn hạnh phúc khi cô nhìn chằm chằm vào Godou đang khốn khổ.

Nụ cười ma quái của cô thật hấp dẫn và khó cưỡng, lớp phòng thủ của cậu đang mờ dần, và sức lực dường như bị rút cạn...

Godou chợt nhận ra.

Từ một góc tầm nhìn, cậu trông thấy một thiếu nữ đang bối rối, mặt đỏ bừng đứng cạnh đó.

“Anna-san? Đừng nói với tôi là Anna-san, chị đã... chứng kiến hết nhé?”

“Em quên mất. Anna, cô về khi nào vậy?”

Godou và Erica cùng nhìn về một hướng.

Anna đang đứng núp sau một cột đèn đường, quan sát nhất cử nhất động của cặp đôi, rõ ràng là đang rất chăm chú đến mức đờ đẫn.

“Đ-Để tôi giải thích đã, tôi không nhìn trộm đâu. Tôi chỉ lo hai người trẻ tuổi có thể bị mất kiểm soát bản thân nên tôi đứng canh chừng thôi. Ban đầu thì nhẹ nhõm vì Erica-sama chỉ để Godou-san nghỉ ngơi trên đùi, nhưng tôi không nghĩ hai người lại táo bạo như thế! Thật là xấu hổ...”

Anna phân trần với gương mặt đỏ bừng.

Godou mặt tối sầm.

Chẳng phải cô đã nhìn thấy cậu lúc đang không chút do dự đó sao?

“Anna đến khi nào vậy?”

“Khi anh còn ngủ say. Sau khi thoát được Athena em đã liên lạc và hẹn cô ấy đến đây. Khi anh còn bất tỉnh thì Anna đi mua vài thứ, nên anh đã không thấy cô ấy.”

Chuyện đúng là như thế thật, vì cậu thấy Anna có trong tay cà phê, hồng trà và vài đồ uống khác nữa.

Thật là bất cẩn.

[Nếu mình chú ý hơn là đã nhận ra rồi, nhưng mình đã...] —Godou xấu hổ nghĩ, muốn vùi mặt vào đâu đó để trốn đi.

“Vâng, nếu hai người không phiền thì cứ tiếp tục đi, không cần bận tâm đến tôi đâu, cứ vờ như tôi không có ở đây ý.”

“Dĩ nhiên rồi. Anna đã nói vậy thì nhanh làm tiếp nào—”

“Không cần vội, mà chúng tôi đâu có cần tiếp tục! ... Tôi có việc phải về Tokyo, nên tôi cần nhờ chị lái xe về. Erica, cô có thể dùng ‘cách bình thường’ dạy tôi phần còn lại.”

Godou miễn cưỡng ra lệnh.

Liệu cậu có thể đánh bại được Athena không? Cậu cũng không chắc chắn nữa.

◇ ◇ ◇

Đêm

Mặt trăng, sao, và bóng tối tràn ngập bầu trời, đó là khoảnh khắc yêu thích của nữ thần Athena.

Thế nhưng ban đêm ở đây vẫn còn quá sáng chói.

Quang cảnh đầy ánh sáng nhân tạo, ngay cả khi nhìn lên bầu trời. Ánh sáng từ các vì sao vẫn yếu ớt và mờ nhạt.

Ở đây, nỗi lo lắng và sợ hãi của con người dành cho bóng đêm đã không còn.

Athena nhàn nhã bước đi trong thành phố đầy ánh sáng.

Cô di chuyển theo cái cách để không một con người nào có thể trông thấy.

Mục tiêu là Gorgoneion.

Càng tiếp tục tiến xuống con đường ven biển, mùi của [Rắn] càng trở nên mạnh hơn.

Thời khắc cho cô hồi sinh đang đến gần, khuôn mặt cô vẫn lạnh băng không một chút hào hứng.

Mặc dù người đi qua đều chằm chằm nhìn cô như thể bị mê hoặc, nhưng cô không màng đến.

Bởi người phàm bị thần thánh mê hoặc là điều hiển nhiên.

Cũng như cách con người tôn thờ các vị thần, thay đổi tên tuổi vì các vị thần.

Cách con người cầu nguyện với các vị thần.

Để đổi lại hy vọng được ban phước lành, một người phàm lỡ gặp phải [Dị Thần] sẽ đánh mất bản thân, trở nên bất ổn, hoặc là phát điên.

Chẳng một ai đáng để cho cô chú ý hết.

Nếu như có Kusanagi Godou ở đây, cô và cậu có thể giao chiến một sống một còn, nhưng giờ thì tạm thời cô không phải lo lắng về điều đó.

[Chuyện gì đã xảy ra với hắn ta?]

Cảnh tượng lúc trước xuất hiện trở lại trong tâm trí Athena, dù cô đã đánh bại cậu ta bằng Tử Hồn, nhưng liệu cậu ta có chết dễ dàng vậy không?

Có lẽ là không, một con người có thể giết chết một vị thần, sẽ trở thành Sát Thần Giả.

Quỷ Vương, Satan, Thiên Thần Sa Ngã, Bạo Chúa, Sát Thần Giả.

Vì cậu có tước ngang hàng thần, nên cậu có thể hồi sinh, thậm chí là trở về từ cõi chết.

Như vậy cũng được.

Bởi nếu nó xảy ra, thì lần này cô sẽ dùng vũ lực để kết liễu cậu ta, rồi cô sẽ không phải đối mặt thêm với một Sát Thần Giả nào nữa.

Cuối cùng Athena cũng được thư giãn đôi chút.

Tâm trạng của cô hứng khởi hơn, bởi các điểm mà cô đang che giấu vẫn chưa bại lộ.

Nơi này thật sự không thể nào mà chịu được.

Thế giới do người phàm tạo ra không hợp với cô.

Cô chầm chậm tản bộ qua thành phố ban đêm.

Mỗi bước đi, mỗi hơi thở, một ánh sáng trong thành phố sẽ lụi tắt.

Ban đầu là đèn đường.

Tiếp theo là những ngôi nhà, văn phòng, cửa hàng tạp hóa, hàng ăn, quán bar, biển quảng cáo và đèn xe, thậm chí cả bóng đèn pin và đèn trang trí cũng không phải ngoại lệ.

Tất cả những ánh sáng nhân tạo này đều phải biến mất.

Một khi những thứ nhái theo ánh mặt trời biến mất, thì thành phố sẽ lại ngập trong màu đen thuần khiết.

Trong đó, người ta sẽ không thể nhìn thấy một vực thẳm sâu vô cùng ngay trước mắt.

Những người nhận thấy sự bất thường đã lo lắng tụ tập lại trên phố, chỉ có thể chịu đựng nỗi sợ đã thành bản năng của mình khi nhìn lên bầu trời đen thẳm và sâu hút.

Những người may mắn đã trở về nhà an toàn, đứng lặng khi thấy ngôi nhà của mình ngập tràn bóng tối.

Vài nhóm người tụm lại trước cửa văn phòng, run rẩy lo lắng và cầu mong ánh sáng quay trở lại.

Họ sợ bóng tối.

Họ khao khát ánh sáng.

Khi đó, họ sẽ chìm vào âu lo và sợ hãi, trong chán nản và yếu mềm.

Như thế này mới là đêm tối chứ.

Cảm nhận được sự sợ hãi xung quanh, Athena bắt đầu hài lòng.

“Bởi đây là mệnh lệnh từ Athena. Màn đêm hãy lộ diện, hãy làm tan biến ánh sáng từ mặt trời và hủy diệt ngọn lửa của Prometheus. Bầu trời đầy sao và gió đêm đen tối, hãy trở lại để tái sinh màn đêm kia.”

Athena hát vang khi cô ta tiếp tục tiến về phía trước.

Màn đêm đã lan ra như ý cô, chỉ còn có viên đá Gorgoneion, phải, cô vẫn chưa hoàn toàn hài lòng.

[Dị Thần] Athena là một vị thần của đất mẹ và bóng tối.

Màn đêm sâu thẳm không chút ánh sáng le lói đã hồi sinh, những gì còn sót lại là mùi đất đai phì nhiêu, giàu sự sống.

“Ta kiếm tìm Gorgoneion! Đêm nay Athena sẽ lấy lại được Rắn cổ xưa!”

Mỗi khi Athena hát vang, một bóng chim sẽ xuất hiện trên bầu trời.

Loài chim mà có thể bay xuyên màn đêm chỉ có thể là cú.

Dưới hàng chục ngàn con cú bay không mỏi, Athena tiếp tục tiến bước, quyết tâm đuổi theo mùi của thánh vật Gorgoneion...

⸻⸻⸻

Sự bất ổn nhanh chóng làm thành phố rơi vào trì trệ.

Tất cả đèn điện đều tắt ngúm.

Các phương tiện ngừng hoạt động, đến cả xe lửa cũng không thể di chuyển.

Giờ mới chỉ hơn 9 giờ tối.

Mặc dù ngoài đường đã vãn người đi bộ hơn, nhưng vẫn còn rất nhiều dân chúng và nhân viên văn phòng.

Vài người đã nổi giận, khiếp hãi nhìn xung quanh.

Một số thì hoảng sợ.

Tức giận, hỗn loạn, hoang mang, lo lắng...

Mặc dù xung quanh đã đen đặc, nhưng chỉ cần giữ được bình tĩnh, họ dễ dàng nhận thấy những người xung quanh cũng đang sợ hãi.

“Không thể tin được. Nó xảy ra nhanh quá.”

“Amakasu-san, anh nói vô tâm quá đấy, nghiêm túc hơn đi.”

Cái xe đang không chịu nhúc nhích.

Và khi người lái xe lẩm bẩm, Mariya Yuri đã lớn tiếng cằn nhằn anh.

Mặc dù mới chỉ gặp nhau vài giờ nhưng cũng đủ để cô nhận ra, thành viên Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử tên Amakasu Touma này không coi trọng vấn đề đó.

“Hừm tôi xin lỗi—nhưng trong tình huống này, dù nghiêm túc hay bất cẩn thì cũng chẳng giúp được gì đâu. Nên sao phải bận tâm?”

“Tôi đang nói cái thái độ của anh. Thật là, dù là Amakasu-san hay là Kusanagi-san đều quá bất cẩn, thật làm tôi lo lắng!”

Yuri càu nhàu khi cô tiếp tục dõi theo bên ngoài.

Sự có mặt của một [Dị Thần] đang làm khu Urayasu trở nên bất thường.

Amakasu đã đến Miếu Nanao để chuyển tin khoảng hai mươi phút trước.

Anh đã được giao nhiệm vụ điều tra khu vực, nên đã lái xe chở Yuri từ Công Viên Shiba[note14853] tới Tsukishama[note14854].

Sau đó thì sự cố đột ngột xảy ra.

Xe của Amakasu đột nhiên giảm tốc, chậm hơn cả vận tốc một người đi bộ, và dừng lại hoàn toàn sau hai phút.

Sau khi nhìn ngó xung quanh, cả hai nhận ra tất cả đèn đường đã bị tắt, cùng với ánh sáng của toàn thành phố.

Có cả tá xe hơi đỗ lại bên đường, nhưng không giống tắc đường, bởi dù có chờ bao lâu đi nữa thì họ cũng không thể tiến lên phía trước.

Nhiều lái xe đã bồn chồn và lo lắng rời khỏi xe, quan sát xung quanh.

“Yuri-san, hay là bỏ xe lại đi tiếp đi—chờ ở đây cũng chẳng làm được gì.”

“Có được không? Để lại xe ở đây làm người khác rắc rối hơn đấy.”

“Giờ còn lo gì điều đó nữa—thôi nào, đi thôi, đi thôi.”

Bị thúc giục bởi Amakasu, Yuri cuối cùng cũng bước ra.

Cả hai tiến về phía vỉa hè.

Bóng đêm đã khiến họ hoàn toàn chẳng còn thấy gì.

Nguồn sáng duy nhất giờ chỉ là ánh trăng, và những ngôi sao sáng lờ mờ.

“Bóng tối đang thống trị... có lẽ người đang ở đây là một [Dị Thần] có liên quan đến màn đêm—và người đó đang tiếp tục đẩy mạnh tầm ảnh hưởng, rắc rối đây.”

Amakasu càu nhàu.

Tin chỉ vừa mới đến, mà mọi thứ đã bị ảnh hưởng quá sức nhanh.

Để có thể tạo được tầm ảnh hưởng mạnh mẽ tới vậy, đúng là chỉ có Athena—nữ thần mạnh nhất trong thần thoại Hy Lạp.

Nhưng sao cô ấy lại làm bóng tối lan ra? Yuri không hiểu được điều này.

—Rồi Yuri đột nhiên run lên.

Không, đó không phải là cơn ớn lạnh, bởi vì cô—một Hime-Miko, đang cảm thấy sự hiện diện của một vị thần.

Cô nghĩ đến viên đá Gorgoneion đang ở trong Miếu Nanao.

Đây rõ ràng là quyết tâm lùng sục một bảo vật.

Không thể sai được, là [Dị Thần] đang cố kiếm tìm bảo vật đó.

Yuri rùng mình.

Nơi đó đang gặp nguy hiểm, giống như loài côn trùng bị ánh sáng thu hút, thế nào rồi Athena cũng tìm ra viên đá Gorgoneion.

“Akamasu-san, chúng ta phải rời khỏi đây. Chúng ta phải trở lại Miếu Nanao, tôi phải bảo vệ bảo vật Gorgoneion mà tôi đã nói với anh.”

“Ý cô là vật giống của Medusa hả, tôi hiểu rồi. Tuy nhiên lúc này rất quan trọng, nếu như Quỷ Vương Kusanagi Godou mà Yuri đã xác nhận đã đến, thì sau đó mọi người khác cũng sẽ được tập hợp.”

“Đó nên tôi mới nói, anh quá vô tâm.”

Hai người tiếp tục đi xuyên qua bóng tối mà không có một chút ánh sáng dẫn đường.

Amakasu bước đi băng băng không do dự, như thể anh đã quá quen với bóng tối.

Yuri bước cẩn thận theo ánh chỉ đường duy nhất—bóng của Amakasu, vài lần còn loạng quạng suýt ngã.

Ánh sáng trong thành phố biến mất thật sự vô cùng phiền toái.

Đồng nghĩa với bóng đêm bất tận đưa con người ta vào một nỗi sợ không tên.

Bình luận (0)Facebook