Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
Shirakome Ryou (Chuuni Suki)Takayaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 142: Một bản thân khác

Độ dài 8,957 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 07:24:28

Arifureta chương 142: Một bản thân khác

“Fuu, cảm ơn cậu, Kaori. Giờ thì tớ ổn rồi.”

“Tớ mừng quá…. Cậu bị thương nhiều thật, làm tớ nhớ lại lần đó tớ đã rối bời thế nào.”

Họ đã tới được đích đến cuối cùng của mê cung. Sau khi cô hoàn tất việc chữa trị cho Shizuku lúc này đang ngồi xuống và dựa lưng vào bức tường phía trước cánh cổng khổng lồ, Kaori thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lần đó mà Kaori đề cập là lúc họ hội ngộ với Hajime ở Đại mê cung Orcus. Shizuku cố một mình xuyên phá vòng vây kẻ địch và bị thương nặng. Họ đã ôm nhau và sẵn sàng cho cái chết, khi cô nhớ lại chuyện đó, cô bất giác cảm thấy khó chịu.

“So với lần đó thì thế này đỡ hơn nhiều đúng không? Ít nhất thì không có cánh tay nào của tớ bị gãy. Thương tích cỡ này chỉ là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.”

*Pon pon* Shizuku vỗ lên cánh tay đã từng bị gãy của cô trong khi nói những điều nam tính với Kaori đang chực khóc. Nói điều này sau khi bị gãy tay! không thể nào lại phát ra từ miệng một nữ sinh bình thường được.

“Mouu, Shizuku-chan thật là…”

Kaori cười khổ với Shizuku. Từ lúc trước, thậm chí khi cô bị thương trong lớp kendo hay đấu tập, cô cũng không hề phàn nàn nếu bị đau. Cô sẽ giả vờ thể hiện sự chịu đựng thậm chí là với đôi mắt ướt. Hơn là cứng đầu, Kaori biết phần lớn điều đó là Shizuku không muốn người khác lo lắng.

Vì lí do đó, cô lo cho Shizuku, người không thể than thở hay hành động ích kỉ. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng biết nếu cô tiếp tục lo lắng, Shizuku cũng chỉ cười rạng rỡ trong khi nói “Không sao đâu!” nên Kaori không nói gì cả.

Và cứ thế, Kaori im lặng, chỉ hết sức phục hồi cho Shizuku trong khi ôm ghì lấy người cô. Cơ thể cô đã được chữa trị, song tiếng thì thầm tra tấn tâm trí cô vẫn không thay đổi. Sự cân bằng của tâm trí có thể ít nhiều được ổn định bằng Ma thuật linh hồn, nên Kaori ôm chặt cơ thể Shizuku trong khi trùm lên đó ánh sáng.

Từ một khoảng không xa cách đó, Hajime vẫn đứng im nhìn hai người. Cậu ra vẻ ngưỡng mộ, hay có lẽ thích thú. Đó là loại cảm xúc trên mặt cậu.

“….Cái gì hả?”

“Không, không có gì? Tớ chỉ nghĩ là, hai cậu thực sự có một mối quan hệ tốt, hử? Chỉ vậy thôi.”

Shizuku gườm gườm nhìn Hajime đang nhếch môi, song Hajime thản nhiên đáp với một cái nhún vai.

“Fumu. Một tình bạn đẹp thật sự.”

“Không phải sao~”

“….Như tình nhân.”

Tio và Shia hướng ánh nhìn ấm áp vào hai người. Song, chỉ có Yue lộ ra nụ cười trêu chọc ở góc miệng như Hajime và nói thế. Hiển nhiên, Kaori quyết liệt bác bỏ.

“Yuee! Cô lại nói mấy thứ quá đáng nữa rồi!”

“….Tôi không có định kiến về quan hệ giữa con gái với nhau đâu. Hạnh phúc trọn đời nhé.”

“Đã・nói・là! Đừng có nói cái gì kì quặc hết!”

Vì Kaori kích động và vặn lại, phần S bên trong Yue càng lớn mạnh, song Kaori vẫn chưa nhận ra điều này. Nhìn dáng vẻ Kaori không có ý định rời khỏi Shizuku thậm chí dù đang phàn nàn, hình như có thể tưởng tượng được ảo ảnh những bông Lily nở rộ sau lưng họ, song đương sự vẫn chưa hề để ý. (TN: Lily = Bách hợp)

Yue và Kaori bắt đầu cãi nhau như vậy. Shizuku, ở giữa hai cô gái, nhíu mày lúng túng và cố giảng hòa, song không điều đó chẳng có chút tác dụng nào.

“Đợi đã Nagumo-kun. Đừng có cười, cản họ lại đi chứ.”

“Hửm? Điều này ổn mà, không phải sao? Dù sao thì, đây là thời gian nhàn rỗi tới khi nhóm Amanogawa trở lại. Hơn thế nữa, sao cậu không nói ‘Dừng lại! Đừng đánh nhau vì tớ!’ thử đi chứ!”

“….. Cậu nghĩ tớ là loại phụ nữ yếu nhược gì hả.”

Hajime cười khúc khích với Shizuku đang lườm cậu dò hỏi. Hajime ngừng cười rồi cất lời với Shizuku, đang cau mày khó chịu hơn nữa khi thấy cậu thích thú với chuyện này.

“Yaegashi, cậu, sẽ tốt hơn nếu cậu hành động thư thả chút.”

“Vâng?”

“Tớ đang nói là cậu quá nghiêm túc. Thậm chí hiện giờ, tâm trí cậu đang bị lấp đầy bởi những tiếng thì thầm đúng chứ? Vậy thì, vào lúc đó, sẽ tốt hơn nếu cậu cũng huyên náo cùng với nó và thả lõng bản thân. Sau cùng thì, không có ai ở đây mà cậu cần chăm sóc cả.”

“….”

Lời Hajime khiến Shizuku mở to mắt. Vì lí do gì đó mà thậm chí chính Shizuku cũng không hiểu, cô cảm thấy trái tim cô loạn nhịp. Mặc dù cô nghe được những lời nói đối lập với tiếng thì thầm….

Không mảy may quan tâm tới Shizuku đang chìm vào im lặng, miệng Hajime cong lên thành một nụ cười cợt nhã.

“Nếu cậu thích, tớ có thể cho cậu mượn tai thỏ của Shia để thư giãn? Người yêu những thứ dễ thương, Shizuku-chan?”

“~, im đi! Xin kiếu-! Hơn nữa cậu thôi nhếch môi đi!”

Shizuku từ chối với giọng nói ngập tràn sự khó chịu trong khi má cô đỏ lên như quả táo. Song đến cuối cùng, má cô đỏ lên vì bị trêu chọc, hay là vì cô đột nhiên được gọi bằng tên….

Phản ứng của Shizuku làm Hajime nhếch miệng cười cợt nhã và chính xác cùng lúc với Yue khi cô đang chọc ghẹo Kaori bên cạnh. Có lẽ nhận ra rằng dù cô nói gì thì cũng đi đến đâu, Shizuku phồng má giận dữ nhìn đi chỗ khác.

Và rồi từ hai phía, hai ánh nhìn xoáy vào Shizuku đang thể hiện phản ứng đáng yêu chỉ xảy ra ở một số tình huống nhất định. Đó là Yue và Kaori đã ngừng cãi nhau trước khi người khác kịp nhận ra. ~Jii~ Hai cô gái nhìn chằm chằm Shizuku.

“C, chuyện gì?”

“….Shizuku-chan đỏ mặt. Cậu còn đáng yêu hơn bình thường nữa.”

“….N. Cô vui vẻ vì bị Hajime ăn hiếp.”

“Đợi, tôi không có vui, và cũng không đáng yêu gì hết! Hai người đừng có chọc tôi!”.

Bản thân Shizuku phàn nàn trong khi nghĩ là hai người đang trêu chọc cô, song với Yue và Kaori, họ hướng ánh nhìn kinh ngạc đầy hoài nghi tới Shizuku. Họ đã cảm thấy điều này trước đây, cảm giác như nó dần dần trở nên mạnh mẽ hơn từ khi họ bắt đầu du hành cùng nhau ở vương quốc.

“….Nó lại tăng lên lần nữa?”

“Ưư, nghĩ về tình hình hiện tại, cảm giác như lúc này đã quá trể đễ bác bỏ dù cho có tăng lên thêm một người nữa thì sau bao nhiêu chuyện….. bên cạnh đó, nếu là Shizuku-chan thì hơn nữa….”

Trong nháy mắt, Kaori và Yue nhìn nhau, và cảm giác như họ đang truyền đạt cùng một suy nghĩ và thảo luận về thứ gì đó mà bản thân họ khó có thể phớt lờ được. Và lúc, Shizuku bất giác định cất lời….

*Gou!!*

Một lượng ma lực dữ dội hất tung tuyết và đâm thẳng lên trời. Ngay sau đó, đợt pháo ánh sáng chứa sức mạnh khổng lồ thổi bay tuyết và phóng thẳng tới Hajime.

Hajime không thực sự có bất cứ ngạc nhiên gì trên nét mặt và cậu lấy ra một mảnh kim loại, chiếc Gate Key, từ trong túi áo rồi cắm vào và xoay nó trong không gian trước mặt cậu. Ngay sau đó, một cổng dịch chuyển mở ra trước mắt cậu.

Rồi, luồng sáng khổng lồ cuộn tới trong khi xới tung mặt đất, Và nó bay ra từ cổng thoát được mở ra bằng tạo tác dạng ổ khóa “Gate Hole” được đặt bên cạnh Hajime như điểm tương tác. Cứ thể, luồng sáng bay về phía chân trời.

“Kouki!”

“Đó là Amanogawa, cậu ta đã dùng Limit Break….. thật là một người nóng nảy.”

Shizuku đoán được mới nãy là phiên bản rút ngắn niệm chú của Shini (TN: Thần uy) theo bản năng đứng bật người dậy. Hajime cũng thế, đã không thể nhìn được gì do tuyết chắn tầm mắt, song cậu hướng ánh nhìn trực tiếp tới nơi phát pháo bay tới và lẩm bẩm.

Đó là sự thật hiển nhiên khi thần trí của Kouki và Ryutaro bị kích động dẫn đến việc đòn tấn công của họ nhắm vào Hajime. Và rồi cậu đã chuẩn bị việc tránh chúng bằng cách sử dụng cổng thay vì phòng thủ. Có vẻ thế, như dự đoán, là quyết định đúng đắn.

Cho đến lúc này, không có đòn tấn công nào dù chỉ một lần, bay tới chỗ họ trong khi họ đang nói chuyện. Chắc chắn là vì nhóm Kouki sợ đánh trúng đồng đội và không sử dụng bất cứ tuyệt chiêu gì trừ những đòn cận chiến. Song có vẻ như mới này Kouki đã rơi vào tình huống tuyệt vọng và cố thoát khỏi cái chết. Lúc này, mặt cậu ta hẳn là đã tái xanh bởi đòn tấn công của cậu ta đi sai hướng.

“Giờ thì, như dự đoán, Amanogawa sử dụng Limit Break thì cậu ta sẽ hoàn thành nó trong vài phút. Vấn đề là hai người còn lại, nhưng mà….”

“Ể? Ko, Kouki liệu có ổn không?”

Nhìn Hajime thản nhiên đảo mắt đi, Shizuku gọi cậu với nét mặt lo lắng. Ánh mắt của cô liên tục nhìn về phía có vẻ như Kouki đang ở đó. Thậm chí là lúc này, cô trông như sẽ lao vào chỗ đó để hỗ trợ.

Với Shizuku theo cách nào đó có thể gọi là bảo bọc quá mức, Hajime ném cho cô gương mặt khó chịu và nói.

“Tên đó vẫn có kĩ năng dẫn xuất của Limit Break đúng chứ? Vậy thì, vẫn còn chút dễ chịu tới khi cậu ta bắt buộc phải sử dụng nó. Bên cạnh đó, điều kiện để hoàn thành Đại mê cung có lẽ là một người phải hạ một con golem, cậu hiểu chứ? Thậm chí nếu lúc này cậu giúp cậu ta, với cậu ta, chưa chắc cậu ta đã mong muốn điều đó.”

“Cái đó…. có lẽ là thật.”

“Haa, đó là tại sao Yaegashi quá hấp tấp. Vì vậy, cậu cũng có thể được gọi là Okan.” (TN: Ý chỉ người mẹ mẫu mực, chắc vậy)

“Ai là Okan hà? Chỉ có Nagumo-kun nói thế thôi! Thật là, thô lỗ quá đi!”

Lúc này, Shizuku nổi giận nói chen vào trong khi đồng tình với lời nói của Hajime. Hajime thản nhiên phớt lờ cô và lúc này cậu lấy la bàn ra từ trong túi áo. Thứ cậu muốn tìm là ‘Taniguchi Suzu ở đâu’.

“…Hướng đó à.”

“Hajime-kun. Ryutaro-kun và Suzu-chan thì….”

“Đợi chút, tớ sẽ kiểm tra ngay. Đáng nói hơn người chủ động tấn công Sakagami, tớ nghĩ người chống đỡ là Taniguchi đang bế tắc….”

Nói thế, Hajime để một chiếc Cross Bit bay theo chỉ dẫn của la bàn. ‘Đá thâm nhập’ của Cross Bit biến mất bên trong tuyết và như dự đoán, chỉ chiếu lại màu trắng xóa ở đó. Song một hồi sau đó, một luồng sáng nhạt bắt đầu hữu hình ở bên kia bức màn.

Chiếc Cross Bit tới được chỗ Suzu bay lên trên và thăm dò toàn cảnh. Trên đó, có vẻ cả hai phía Suzu và con Frost Golem đều bao quanh bởi Seizetsu.

Những tia laser cày xới từ bên trên ở mọi góc độ bị chặn lại bởi Seizetsu trong khi có vẻ con Frost Golem đang bị nung chảy bên trong một Seizetsu đã trở thành kết giới nhiệt lượng cao do SeizetsuHonou tạo ra bằng cách kết hợp hỏa nguyên tố và Seizetsu. (TN: Honou là ngọn lửa)

Cơ thể con Frost Golem đã co lại ba lần kích thước thật cửa nó. Thậm chí lúc này, nước trên người nó nhỏ giọt không ngừng. Nó lao về phía trước và đâm cây kích vài lần để phá vỡ kết giới đang giam giữ nó bên trong.

Vời vài đòn tấn công, những vết nứt xuất hiện trên SeizetsuHonou và nó chuẩn bị sập xuống, song mỗi lần như vậy Suzu đều sửa chữa cho kết giới nên có vẻ như nó không thể hoàn toàn thoát ra ngay sau khi tấn công.

Song điều đó cũng cho thấy rằng không có vấn đề gì ở chỗ của Suzu đang liên tục duy trì kết giới.

“Ư, haa haa, một chút nữa thôi…. Một chút nữa thôi….”

Mồ hôi vã ra như thác trên trán cô ấy. Hơi thở cô ấy nặng nhọc. Mắt cô ấy đang mất đi thần sắc. Cô ấy đã gần như kiệt sức bởi duy trì và sửa chửa liên tục cho kết giới cao cấp. Hai chiếc quạt thép đang mở ra run rẫy, thậm chí lúc này, có vẻ như chúng đang chuẩn bị rơi khỏi tay cô ấy.

Gần như SeizetsuHonou thiếu thốn về sức công phá. Ý tưởng nung chảy con golem nếu cô không thể thổi bay nó trong một đòn xuất hiện, lờ đi môi trường bất lợi của Hang động băng tuyết làm cho sự hiệu quả của ma thuật hỏa nguyên tố suy giảm trầm trọng, bao vây nó với một kết giới, đây thật là sự huy hoàng với một kết giới sư thực bụng hiểu rõ về kĩ năng của chính cô ấy.

Điều còn lại là vấn đề về ma lực của Suzu và năng lượng tập trung để đối phó với sứ chịu đựng của con Frost Golem, thứ mà vẫn còn có thể trụ được lâu hơn….

“Không thua đâu. Haa haa, tuyệt đối không thể thua! Bất luận thế nào, Suzu chắc chắn sẽ nói chuyện lần nữa với Erii!”

Lúc này cô ấy chắc chắn đang nghe thấy tiếng thì thầm. Cô ấy hét lên trợ uy cùng với trái tim tan vỡ. Đôi mắt vô hồn lấy lại ánh sáng và bùng lên ý chí mạnh mẽ lần nữa. Trong khi quệt đi mồ hôi bằng tay áo, cô ấy lấy lại nhiệt huyết lần nữa.

Nhìn cảnh đó, Hajime xác định rằng nếu đó là Suzu, cô ấy sẽ ổn. Chắc chắn kinh nghiệm ở Đại mê cung Haltian đã làm Suzu mạnh mẽ hơn.

Kế đó, Hajime tìm vị trí của Ryutaro bằng la bàn. Và rồi cậu phóng Cross Bit tới đích đến được chỉ ra. Sau một hồi tiến về phía trước, nó tìm ra một chỗ mà tuyết thổi điên cuồng ở mọi hướng.

Trong mắt của Hajime đang nhìn từ vị trí bao quát trên bầu trời lần nữa, cảnh ẩu đả khốc liệt đập vào mắt cậu.

“UOOOOOOOOOO!!”

“GAAAAAAAAA!!”

Họ đám nhau thật lực từ khoảng cách gần mà không hề lùi lại lấy một bước trong khi gào thét. Vì lí do gì đó, con Frost Golem không cầm kích và tấm khiên dài của nó, nếu má bên trái của nó bị đấm, thì nó sẽ đấm trả lại má bên trái đối thủ. Nếu má phải của nó bị đấm, thì điều tương tự cũng sẽ diễn ra.

Cứ như hai tên đầu gấu đang đấm nhau ở bờ sông vậy. Chắc chắn tình bạn sẽ nảy sinh giữa con Frost Golem và tên não cơ bắp sau vụ này nhỉ? là điều Hajime nghĩ khi cậu nheo mắt. Nếu không phải Ryutaro thương tích đầy mình bởi đòn tấn công của laser và con Frost Golem, có lẽ cậu sẽ thực sự nghiêm túc nghĩ về khả năng điều đó xảy ra.

Hơn nữa, nghĩ một chút về chuyện tránh né đi chứ! Đó là điều Hajime không chịu được mà tsukkomi. Hẳn là Ryutaro đã nghĩ, tránh laser trong khi tiêu diệt con Frost Golem là không thể! ngay từ lúc đầu và bỏ cuộc. Nếu đó là vấn đề, mình chỉ cần hạ gục nó trước khi mình bị nó đánh bại! chắc chắn là điều cậu ta nghĩ sau đó.

“Một tên ngốc, một tên ngốc đang ở đó…”

Trong khi điều khiển Cross Bit, Hajime không thể kiềm được và lẩm bẩm như vậy.

Hajime giải thích tình hình với nhóm Kaori trong khi họ nhìn cậu nghi ngờ. Mặc dù họ trông khâm phục tình trạng hiện giờ của Suzu, hai người bạn thuở nhỏ cũng như bất cứ ai khác mang nét mặt nặng nề khi nghe về tình trạng của Ryutaro. Đặc biệt là Shizuku, người đang đau đầu. Cô xoa trán trong khi nghe về chuyện này.

“Có vẻ như con Frost Golem đã gần tới giới hạn của nó, nên tớ đoán rằng với động lực của Sakagami, cậu ta sẽ làm được…. Ma~, Kaori, đó là bạn thuở nhỏ của cậu. Cố lên nhé.”

“….Ưm. Ryutaro-kun cũng cần phải được giáo huấn.”

Mắt Kaori không hề ánh lên tia cười, thật sự rất khủng khiếp. Hajime không nghĩ là bộ nào cơ bắp của cậu ta có thể được chữa trị, song cậu ta sẽ bị mắng dữ dội theo nhiều cách.

Một vài phút sau, có vẻ Kouki đánh bại con Frost Golem trước. Cậu ta đi qua đường hầm tạo bởi màn tuyết trong khi dùng thánh kiếm để chống người bởi sự rã rời gây ra do tác dụng phụ của Limit Break. Tiếp đó, Suzu hoàn thành thử thách của cô ấy và đường hầm tuyết mở ra. Cũng như Kouki, Suzu bước đi với những bước chân lảo đảo khi Shizuku vội vàng lao tới chỗ cô ấy.

Và rồi, Ryutaro là người đánh bại con Frost Golem còn lại….. một mình, cậu ta bất tỉnh và chìm trong vũng máu với bộ mặt thỏa mãn. Cậu ta không đi vào trong đường hầm tuyết, nên tia laser lao tới cậu ta không hề khoan nhượng.

“Wawaa, Ryutaro-kun!”

Kaori hoảng hốt lao ra. Hajime thở dài một hơi trong khi trùm lên chiếc Cross Bit đang chờ sẵn với Vajra, chặn đứng tia laser. Nhìn bộ mặt bất tỉnh vô tư lự của Ryutaro, một chút sát ý trỗi dậy trong cậu. Ngay khi cậu nhắm nòng súng trong lúc nửa nghiêm túc nghĩ rằng cậu có nên thổi bay bộ mặt của cậu ta với một phát súng như thế này, Kaori đã tới chỗ Ryutaro trước và Hajime miễn cưỡng bỏ cuộc.

Kaori nắm chân Ryutaro và lôi cậu ta đi trong khi chạy băng qua đường hầm. Có vẻ cô đồng thời đã kích hoạt phục hồi trong khi di chuyển, song sau đầu Ryutaro liên tục va vào mặt đất với tiếng *gon gon*. Thật lòng mà nói, cách đối đãi này quá kinh khủng.

Có lẽ vì tất cả thành viên đã đi qua màn tuyết và tập trung lại trước cánh cổng, mặt trời tỏa sáng trên đỉnh đầu họ đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó những tia laser dừng hẳn và bức màn tuyết lần nữa bay lên trên không rồi tầm nhìn trở nên thông thoáng. Và cánh cổng khổng lồ đóng vai trò lối vào tỏa sáng rực rỡ như thể chứng minh họ đã hoàn thành thử thách. Nó không mở ra, song bắt đầu tạo thành một bức màn ánh sáng.

“Trông như, bức màn ánh sáng này đang trở thành lối vào.”

“….Nó trông giống Gate. Một lối vào chuyển tiếp?”

“Em thực sự có cảm giác không lành.”

“Shia. Không thể có chuyện thử thách của Đại mê cung tạo ra cảm giác thỏa mãn đúng chứ?”

“Ahaha. Chắc rồi. Tấn công tâm lí không thực sự là một vấn đề, nhưng không còn thứ gì gây kích động hơn điều đó nữa. Nhưng dù sao em không muốn bị vướng vào thứ gì giống nó nữa…. chắc chắn, điều ước của em sẽ không được đáp ứng nhỉ…. haa.”

Tai thỏ của Shia cụp xuống u ám. Nếu là tấn công vật lí, đó sẽ không phải là mối đe dọa cho Shia, người cơ bản đã biến thành một nhân vật bug, song tấn công tâm lí từng chút một tương tác với vùng cảm xúc vô thức, kích động như thể một mảnh xương nhỏ kẹt ở cổ họng dù cho nó không gây chết người. Nó thấm sâu vào da thịt cô.

Nhân tiện với Tio….. tốt hơn là nên bơ cô đi.

“Kouki-kun và Suzu-chan nữa, tới đây! Tớ sẽ chữa thương cho cả hai người.”

Kaori gọi Kouki và Suzu lúc này đã tới được trước cánh cổng với những bước đi lảo đảo, họ vừa ngồi phịch xuống đất như để truyền tải sự kiệt sức cùng cực của họ. Hình ảnh Kouki câm nín lê lết tới chỗ cô thật lạ mắt. Với Suzu, vì lí do gì đó, Shizuku bế cô ấy kiểu công chúa làm cho cô ấy ngượng.

“…..Nagumo…. đòn tấn công của tôi…. xin lỗi.”

Kouki lầm bẩm đứt quãng với bầu không khí u ám trong khi được bao trùm trong ánh sáng trị liệu.

“Tôi đã nói với cậu từ đầu là cậu không cần cảm thấy áy náy. Dù cho sẽ tốt hơn nếu cậu chỉ cần tung toàn lực ngay từ đầu khi chẳng may chuyện này quá phiền phức với cậu.”

“….Tôi nghĩ vậy. Dù cho Shini của tôi đáng lẽ đã bay tới chỗ cậu, trên người cậu chẳng có lấy một hạt bụi. Bất luận tôi làm gì, tôi cũng không thể khiến cậu trầy xước. Đó là tại sao tôi…”

“Kouki, cậu ổn chứ? Cậu thấy không bình thường chỗ nào à. Có phải tác dụng phụ của Limit Break quá nặng nề với cậu? Cậu có muốn nằm nghỉ chút không?”

“…”

Với ánh nhìn u ám, Kouki phun ra những lời tự chế giễu bản thân với Hajime, người không chỉ chẳng bị thương lấy một chút mà con trông không hề có dấu hiệu mỏi mệt nào. Shizuku nói với Kouki bằng giọng lo lắng. Cô thậm chí sẽ cho cậu ta mượn đùi nếu cậu ta muốn nằm. Cô đang vỗ vào đùi mình để thể hiện điều đó.

Song, bản thân Kouki chỉ lườm Shizuku với ánh nhìn đáng sợ trong một thoáng trước khi cậu ta đảo mắt đi chỗ khác ngay sau đó. Cậu ta lắc đầu để phủi đi sự lo lắng. Sau đó, cậu ta nhắm mắt lại. Tuy nhiên, ngay trước khi mắt cậu ta nhắm lại, cậu ta nhìn về phía Hajime…. chỉ có Hajime để ý sự căn ghét nhuộm đầy trong ánh mắt đó, song chỉ là tưởng tượng của cậu….

“Thật là một khái niệm rắc rồi…”

Hajime bất giác cười gượng.

Một lúc sau đó, việc phục hồi cho tất cả thành viên đã hoàn thành tới một mức nhất định, nên họ thẳng tiến tới lối vào ánh sáng. Họ không thể đợi tới khi phục hồi hoàn toàn, song dù cho so với việc tâm trí họ tiếp tục bị bào mòn do tiếng thì thầm trong mê cung này, họ quyết định là đi tiếp sẽ tốt hơn.

“Giờ thì, đi thôi.”

Cùng với lời Hajime nói, cả nhóm đi qua cánh cổng ánh sáng.

_______________

Khi ánh sáng lấp đầy tầm nhìn của họ, Hajime từ từ mở mắt ra.

“….Vậy là chúng ta bị tách ra. Ma~, không ngoài dự đoán.”

Hajime lẩm bẩm trong khi càu mày như thể cậu sẽ tặc lưỡi bất cứ lúc nào. Không có cộng sự nào bên cạnh cậu. Câu đang một mình.

Khi cậu đảo mắt xung quanh, có vẻ như Hajime đang ở trong một hành lang hẹp. Bên trong hành lang rộng 2m còn có nhiều gương hơn ở cả bốn phía, như một Mirror House. Hình ảnh của cậu phản chiếu trên dưới, trái phải. Dù cậu có quay người lại, cũng chỉ là bức tường. Không hề có thứ gì trông như lối vào. Nơi này chỉ cho phép cậu tiến về phía trước.

Chắc hẳn, nhóm Yue cũng bị chuyển tới một hành lang tương tự như thế này một mình. Hajime tiến về phía trước trong khi định bụng như vậy.

Tiếng bước chân của cậu trên mặt gương băng vọng lại.

Có lẽ sau khoảng 10 phút đi bộ. Cậu không ngừng bước trên hành lang thẳng tấp chẳng có lối rẽ nào. Sau một hồi, Hajime tới một căn phòng rộng với cột trụ khổng lồ ở giữa kết nối phần trần và sàn của nó lại. Giống với loại gương băng trên trường, cột trụ tròn cũng phản chiếu hình ảnh Hajime một cách rõ ràng.

“Không có lối đi khác…. vậy nghĩa là, cột trụ đó là….”

Trong khi tự lẩm bẩm như thế, Hajime bước gần tới băng trụ. Đường kích của nó rất lớn, nên ảnh phản chiếu của Hajime trên nó không bị biến dạng dù cho cậu đang ở ngay trước nó, giống như một Hajime nữa tới từ thế giới bên trong gương. Hajime tới gần bao nhiêu, hình ảnh của cậu càng lớn bấy nhiêu.

Cuối cùng, Hajime đã tới khoảng cách cậu có thể chạm vào băng trụ. Cậu nhìn không chớp mắt vào hình ảnh cậu đang phản chiếu trên băng trụ. Tóc trắng và bịt mắt, mặc áo khoác đen cùng một cánh tay tạo tác….. như mọi khi, phong cách chuunibyou hoành tráng. Hajime quỵ gối xuống.

“….Chết tiệt. Gần đây mình chưa hề nhìn vào gương rõ ràng nên… thật là sốc….”

Hajime chống cả hai tay xuống đất, đầu cúi gằm. Thực sự, cậu không nhìn kĩ bản thân trong gương thường xuyên, nên cậu đã nhận kha khá sát thương bởi việc nhìn ngoại hình của bản thân kĩ lưỡng sau một quãng thời gian dài. Quá khứ đen tối phong ấn ở sâu trong trái tim cậu “Cậu gọi tôi?” ló mặt của nó ra. Nhân tiện, những thứ như tóc rối hay tương tự vậy đều một tay Yue làm. Có vẻ vì cô thích Hajime trông như vậy.

“Thực sự, hệt như tiếng thì thầm nói, có lẽ không còn nơi nào cho mình dung thân ở Nhật Bản….”

Chắc chắn dụng ý của tiếng thì thầm không phải như vậy. Thật là một sự nhầm lẫn tai hại.

Như để nói lên điều đó, đột nhiên, một giọng nói mà cậu đã thân thuộc vang lên.

[Không phải là ý đó.]

“….Như dự đoán, nó xuất hiện hử.”

Mắt Hajime lặng lẽ nheo lại, và cậu ngẩng đầu lên từ dáng người orz. Ở trước mắt cậu, cậu thấy hình ảnh của chính cậu đang nhìn xuống ・・・・・・・・・・・.

Chính xác, khác với dáng người orz của Hajime, Hajime phản chiếu trên trong băng trụ đang đứng.

[Hou, quả thực là không bị kích động nhỉ. Không hổ danh là ta・.”

“Dĩ nhiên rồi? Ta đã gần như đoán được khái niệm của Đại mê cung này rồi. Trên hết là, nếu ta suy xét lời nói của Amanogawa, ta nghĩ không sớm thì muộn, chuyện thế này cũng xuất hiện.”

Nhìn Hajime, không một chút kích động dù bên trong tấm gương đang nói chuyện với cậu, Hajime bên trong tấm gương nhếch môi cười khẩy.

[Nhân tiện thì, khái niệm là gì hả?]

“Ngươi là ta đúng không? Vậy thì, ngươi hẳn đã hiểu mà không cần hỏi.”

[Không không, chắc chắn ta là ngươi, song không phải toàn bộ. Ngươi cũng đã dự đoán được điều này, đúng không?]

Hajime gật đầu “Chắc rồi”. Trong kết luận của cậu, Hajime bên trong tấm gương là thứ gì đó giống với kẻ giả mạo tạo ra ở Đại mê cung Haltina, nên cậu nghĩ rằng đây là thứ gì đó được chuẩn bị nhờ vào thông tin của thực thể để làm nó trông giống như vậy, và có vẻ như kết luận đó là chính xác.

Theo những gì tên giả mạo nói ‘không hoàn toàn’ cho thấy thì cuối cùng Hajime bên trong băng trụ chỉ là một thử thách của Đại mê cung. Rồi cũng dễ hiểu khi nó cố kiểm chứng câu trả lời của cậu.

“….Khái niệm của mê cung này là Chiến thắng bản thân đúng không? Phần tiêu cực của một người, phần dơ bẩn khiến ngươi muốn ngoảnh mặt đi, phần bất tiện, mâu thuẫn… ngươi có thể vượt qua thứ như vậy hay không? Gần như là, thử thách này là để bọn ta không bị thần chiếm thượng phong, ta đoán vậy.”

[Không hổ danh là ta. Đúng vậy, chính xác như những gì ngươi nói.]

Hajime bên trong gương vỗ tay một cách giả tạo. Thay vào đó, Hajime có suy nghĩ kích động ‘Thật là một bộ mặt khó ưa’. Nó hoàn toàn boomerang lại cậu.

Song bộ mặt khó ưa đó biến đổi cùng lúc khi tiếng vỗ tay dừng lại. Đồng tử đó bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ thẫm, cơ thể tên giả mạo bắt đầu nhuộm trong màu đen mà thậm chí còn tối tăm hơn cả màu đen bình thường. Mái tóc trắng trở lại màu đen cố hữu, nước da rám nắng càng trở nên đen hơn. Thậm chí màu sắc của trang phục cũng chuyển thành tông màu đen tuyền. Cả cơ thể đó thực sự trở thành một hố đen.

Hajime cảnh giác định lùi lại một bước tạo khoảng cách, và ngay lúc đó….

DOPANN!

DOPANN!

Không hề chuyển động tay, chẳng có lấy một chút sát ý. Cử động cực kì tự nhiên, tiếng súng nổ vang lên.

Cùng lúc Hajime tóc đen kéo cò của khẩu Donner hoàn toàn màu đen, một viên đạn thực sự bay ra từ bên trong tấm gương. Railgun phát ra ánh chớp màu đen đặc. Thứ cản nó lại là ánh chớp đỏ thẫm rực rỡ.

Hajime ‘bật người’ với một bước lùi lại trong khi cậu bắt đầu đòn tấn công tàn nhẫn. Viên đạn bắn cùng chuyển động hết sức tự nhiên va vào ánh chớp đen đang bay nhanh tới như một trò đùa, cả hai va chạm vào nhau và rơi xuống đất.

Nó là một điều kinh khủng nếu đòn tấn công bay ra từ trong gương, song thậm chí hơn thế nữa, thứ kinh khủng nhất là cách hai người họ thản nhiên tung ra đòn tấn công chí mạng mà không hề có sát ý.

[Haha, qua như mong đợi, ngươi đã hiểu được. Timing thật đáng nể, ta nên nói thế nào nhỉ, kĩ năng gì mà ngươi sẽ dùng để giết kẻ thủ….]

Hajime đen bước ra từ trong thế giới gương cùng với cái cười khẩy. Hắn được hiện thực hóa vào trong thế giới thật một cách dễ dàng thông qua băng trụ lấp lánh. Và rồi hắn lấy Schlag ra với cánh tay tạo tác bên trái giống với Hajime và thủ thế với Donner bên tay phải. Chính xác với thế đứng gun-kata mà Hajime tự học.

MxZojln.png

Hajime lặng lẽ thủ thế y hệt. Hajime tóc trắng và Hajime tóc đen bắt đầu phát ra sát ý với cùng một tư thế như phản chiếu qua gương. Áp lực kinh người cũng thực sự bằng nhau. Có vẻ kĩ năng và vũ khí Hajime đang sở hữu, tất cả đều được sao y.

Nếu là người bình thường, chỉ với việc đứng cạnh hai người họ có lẽ cũng đủ làm ai đó phát điên, bên trong áp lực như vậy, Hajime đen nhếch môi trong khi tuyên bố tín hiệu bắt đầu thử thách.

[Giờ thì Nagumo Hajime. Ngươi có thể, thắng ta không?]

Ngay sau đó, tiếng rền vang kinh hoàng như thể không gian đang nứt toát ra.

Đó chỉ đơn thuần là tiếng hai người bước đi cùng với âm thanh pháo nổ phát ra từ Cross Bit họ đồng thời lấy ra, và tiếng nổ của cú đá xoay người họ phóng vào nhau trong khi bắn nhử.

Cơ thể của Hajime, bị thổi đi ngay lập tức, dừng lại nhờ vào gai biến đổi từ đế giày của cậu và cậu nhắm Donner. Nòng súng phát ra âm thanh khô khốc khi kim loại va chạm nhau…. lúc cậu nhìn, Hajime đen cũng nhắm Donner với chuyển động y hệt. Cả hai nòng súng khóa chặt nhau không sai lấy một li.

“Chết đi.”

[Chết đi.]

Không chút do dự, cả hai kéo cò Donner trong khi ra lệnh cho đối phương phải chết. Âm thanh tàn bạo vang lên, mỗi khẩu Donner bật ngược lại với moment dữ dội. Song, giây tiếp theo, cả hai khẩu Schalg đã chuẩn bị ngay dưới cánh tay họ và khai hỏa.

Ánh chớp đỏ bắn ra từ khoảng cách cực gần va chạm ngay trước mặt hai người. Cả hai viên đạn quần thảo lẫn nhau và phát ra sóng xung kích. Trước khi chúng rơi xuống mặt đất, hai Hajime dùng sóng xung kích đó và xoay người phóng ra cú đá móc cùng với gió mạnh.

*Gann!* âm thanh xung kích mà không thể phát ra từ việc xương thịt con người va chạm nhau, như một trò đùa vang lên. Ngay lập tức sau đó, cú đá thay đổi góc độ và khéo léo chuyển thành một cước tầm trung.

Một lần nữa, sóng xung kích của kim loại va chạm vang lên. Cùng lúc đó, Donner của Hajime nhắm vào đầu của Hajime đen và kéo cò. Hajime đen gạt đi phát đạn tức thì từ Donner của Hajime và cùng lúc Schlag đen nhắm vào đầu Hajime rồi khai hỏa.

Như dự đoán, Hajime tránh đường đạn bằng cách dùng thân của Schlag để gạt đi tay đối phương. Không hề để ý tới vệt sáng đen sượt qua đầu cậu, Hajime ấn ngược Donner đã khai hỏa trước và rồi liên tục bắn về phía Hajime đen để khóa chuyển động của hắn, song nó chệch hướng bởi cú thúc khuỷu tay của Hajime đen.

Trong khi tránh đường đạn của đối thủ chỉ cách cơ thể một chút ở cự li gần, họ cố mở đầu chớp nhoáng. Ánh chớp đen và đỏ không thể bắt kịp mục tiêu và lướt qua không gian trống. Thậm chí đòn tấn công từ điểm mù của Cross Bit cũng bị cản trở bởi Cross Bit đen và kết quả là chẳng có gì thay đổi.

[Mạnh làm sao. Thật sự rất mạnh. Đó thật sự không phải là sức mạnh một con người có thể đạt được. Đúng chứ, ta?”

“Hảả?”

Từ hai khẩu Donner đang ở thế vung lên để bắn, Phong trảo phóng ra và cắt vào má của mỗi người. Từ khe hở của đòn tấn công sát thương lần nữa, bộ mặt cười khẩy của Hajime đen ló ra.

[Sức mạnh quái vật, đôi bàn tay nhuốm máu, trải tim giết người không do dự…. cha mẹ ta sẽ nghĩ như thể nào khi nhìn ngươi hiện giờ?]

“…. Ngươi có ý gì?”

Nạp lại đạn trong khi thực hiện một cú xoay súng, Hajime thử phá vỡ điểm đặt chân bằng Biến đổi cho tới lúc bắn phát tiếp theo. Cùng lúc tia chớp đỏ lướt qua mặt đất, tia chớp đen chạy tới và khóa chặt Biến đổi như thể nó đã biết ngay từ lúc đầu.

[Ta muốn trở về nhà. Đó là khát khao của ta ngay từ lúc đầu nhưng…. ngươi có đang nghĩ rằng sẽ tồn tại một nơi cho ngươi dung thân ở đó?]

“….”

[Trong thế giới đó, đặc biệt là đất nước mang tên Nhật Bản, giết người không được dung thứ đúng chứ? Không có gì khác ngoài một con quái vật, ai có thể chứ chấp một thứ như vậy? Tou-san và Kaa-san sao? Chỉ khi họ nghĩ rằng đứa con trai mất tích cuối cùng đã trở về nhà, đứa con trai đó đã biến thành một con quái vật sát nhân. Ku ku ku, chắc chắn họ sẽ sốc lắm đây. ‘Đây có thật sự là con trai của chúng ta?’ Họ sẽ nghĩ những điều giống vậy.]

Hajime tiếp tục im lặng và vô cảm lấy ra một lượng lớn lựu đạn từ “Rương đồ”, cậu kích hoạt chúng bằng Triển lôi và rải ra trên mặt đất. Đối mặt với chiêu thức tự sát, Hajime đen nhếch môi và kích hoạt Vajra như Hajime.

Ngay sau đó, tiếng nổ kinh hoàng phát ra giữa hai người từ khoảng cách cực gần. Từ bên trong ngọn lửa nổ tung *Bobaa!* Hajime và Hajime đen bay ra với âm thanh đó. Cùng lúc, cả hai lấy Orkan ra và bắn đi cả 12 đầu đạn. Mặc dù quỹ đạo của chúng là đường thẳng, những quả tên lửa không nhắm rõ ràng, khác với đạn từ súng, những vệt chớp đằng sau chúng tấn công mục tiêu dù cho phân nữa là va vào nhau và nổ tung.

Những quả tên lửa bay ra khỏi đó đều bị triệt hạ bởi railgun từ cả hai bên.

[Thực sự ngươi đang sợ hãi, đúng chứ? Nơi người trở về đã biến mất từ lâu rồi! Ngươi chắc chắn sẽ bị chối bỏ, ở thể giới cũ của ngươi, nơi gia đình của chính ngươi! Ngươi sợ hãi, đúng chứ!?]

“Cứ ba hoa tiếp đi.”

Như diễn viên sân khấu, Hajime đen nói chuyện luôn mồm với Donner và Orkan vẫn giữ trên hai cánh tay đang giang rộng của hắn. Hajime thật cau mày và ném ra một cái Chakram.

[Đó là tại sao ngươi không thể phớt lờ lời nói của Hatayama Aiko. Cô ta đã chỉ ra cách mà ngươi sống sau khi trở về nhà và đặt một dằn vặt vào tim ngươi. Người xem Hatayama Aiko như giáo viên vì cô ta cho ngươi câu trả lời, thậm chí nếu đo chỉ là một điều nhỏ nhặt cho mối nghi ngờ vô căn cứ sâu thẩm trong trái tim ngươi. Không phải vậy sao!?]

“….”

Hajime đen cũng tương tự lấy ra một cái Chakram, và cả hai tạo tác va vào nhau trên không trung, chúng triệt tiêu lực của nhau thật sự rất đơn giản. Hơn thế nữa, cũng giống Hajime, Hajime đen bắn vào Chakram ở tay và đối chọi lại phát đạn xuyên không gian từ Chakram của đối phương đang bay trong không trung.

Tiếp tục với thái độ điềm tĩnh, hắn phun ra lời lẽ giễu cợt Hajime.

“Tuy nhiên, dù cho ngươi không sống cuộc đời cô độc, điều đó không thay đổi được sự thật ngươi là một con quái vật khát máu. Cả thế giới đó và gia đình ngươi sẽ không bao giờ chấp nhận ngươi! Vào lần đầu tiên ngươi giết người, không phải là ngươi chẳng cảm thấy gì cả. Dù cho ngươi không mặc cảm tội lỗi, ngươi đã sợ hãi. Ngươi chỉ không nhận ra là cảm xúc của ngươi đã tê liệt, từ tận sâu trong tim ngươi, ngươi đã sợ mất liên kết với Nagumo Hajime mà cha mẹ ngươi biết!”

Hajime cau mày và phản ứng của cậu có chút chậm đi. Ánh chớp đen bay ra từ Chakram cắt một vết nông vào vai phải của Hajime. Nó là một vết thương nhỏ. Chẳng có gì to tát. Song từ khi trận đấu bắt đầu, đây là lần đầu tiên chỉ có Hajime bị thương.

Nhìn thấy vậy, Hajime đen nhếch mép tới mang tai. Không dừng lại, hắn tiếp tục ba hoa.

[Thật tuyệt khi có Yue nhểể, ta. Khi mà ta còn có Yue… nói rằng ngươi thậm chí vứt bỏ mọi thứ thì ngươi vẫn có thể nương tựa vào cô ấy hử?]

Vết thương trên vai Hajime phát sáng trong khi nó được chữa lành từng chút một. Đó là hiệu ứng từ tạo tác Hajime làm ra với Ma thuật tái tạo bên trong nó. Nó thỉnh thoảng phục hồi cho bản thân cậu như là tự động phục hồi. Cuối cùng thì nó không có nhiều tác dụng lắm, do sự tái tạo được gán vào khoáng vật. Mục đích sau cùng cũng chỉ là hồi phục lại khoáng vật. Phục hồi da thịt là một hiệu ứng phụ không hơn không kém.

Song Hajime đen không có ý định cho phép thậm chí là sự phục hồi yếu ớt đó. Với moment dữ dội, Hajime đen bước gần tới Hajime và nhắm chuẩn xác vào chiếc bông tai nhỏ có Ma thuật tái tạo tập trung nhiều tới nỗi nó có cả hiệu ứng tái tạo da thịt.

Một đòn công kích tàn bạo nữa và sự phòng thủ được triển khai trong khoảng cách cực gần.

[Nhưng, đó là đơn thuần là sự lệ thuộc. Phần lớn nhất trong sai lầm của ngươi là nghĩ người yêu chỉ là một nhận thức an toàn. Chỉ bảo hộ khi ngươi bị cự tuyệt. Gần đây, mong muốn được bảo hộ của ngươi tăng lên nhỉ!?]

Ước mở được trở vê nhà, tình yêu dành cho Yue ---- Hajime đen tàn nhẫn xuyên tạc những cảm xúc gầy dựng nên Hajime với một con dao, trong khi cười khẩy đắc ý, Hajime đen cố phơi bày mọi cảm xúc của Hajime và ném nó vào đại dương hận thù.

Song, những từ ngữ đó bị buộc phải câm lặng bởi ánh chớp đỏ xoẹt qua má. Phải, vết thương đó chỉ có Hajime đen nhận lấy. Ánh mắt Hajime đen theo bản năng trở nên ngớ ngẩn, trong lúc đó Hajime rút ngắn khoảng cách và khủy của cánh tay tạo tác của cậu thúc tới.

[Gofuu!?]

Ngay lập tức sau đó, đạn nổ bắn ra từ khủy tay, Hajime đen bị thổi bay với sóng xung kích phát ra.

Như một cú thúc khủy tay trong Kenpo của Trung quốc, Hajime vẫn tiếp tục cảnh giác chuyển lại thế thủ và gõ Donner vào vai cùng với gân nổi trên trán.

“Mặc dù không thể trách được vì đây là thử thách, nhưng ngươi cứ liếng thoắng không ngừng dù đang giữa trận chiến sống còn. Nếu ngươi có thời gian nói nhảm, thì tốt hơn nên nghĩ tới phương pháp để giết kẻ địch ngay khi chỉ có khoảnh khắc dư giả. Ngươi thực sự không giống ta.”

Hajime có ý nói rằng ‘Sau cùng ngươi củng chỉ là đồ giả’, cậu đang nhìn với một ánh mắt lãnh đạm.

Trước ánh nhìn của cậu, là bộ dạng Hajime đen đang đặt tay lên bụng với biểu cảm lúng túng thậm chí là đã một lúc sau khi hắn đã đứng dậy. Hắn có thể chặn được nó ở một mức nào đó nhờ vào Vajra, song dù vậy, hắn đã trúng phải đạn nổ ở cự li bằng 0. Như dự đoán, hắn không thể lành lặn mà thoát hiểm.

[Ta nghĩ ngươi đã lung lay nhưng…. Lời ta nói xuất phát từ trái tim ngươi. Ngươi nên hiểu là ta không hề nói bừa.]

“Ta đoán thế. Thật sự những lời đó khiến tai ta đau. Cảm xúc sâu thẩm trong ta bị phơi bày ra như thế, thật là đau đớn như thể quyển vở ghi lại lịch sử đen tối của ta bị người khác lớn tiếng đọc lên.”

Phản ứng của Hajime như thể bỡn cợt khiến Hajime đen cau mày lại khi thấy lời nói của hắn chỉ gây được có bấy nhiêu sát thương tinh thần.

[Vậy thì, tại sao…]

“Rõ ràng thôi. Tự ta nhận thức được thứ như vậy dù chẳng ai nói lời nào.”

[Ngươi nhận thức được?]

“Phải, đúng thế. Thực sự, dù trong khi ta mong ước từ tận đáy lòng là trở về nhà, ta cũng lo sợ nhiều như vậy. Việc lời Sensei nói đã cứu rồi ta là sự thật, về chuyện những lời lẽ đó không phải là thứ có thể xoa dịu trái tim ta cũng là thật. Và rồi, thậm chí đến cuối cùng vẫn không như ta mong muốn, ta vẫn có Yue…. thực sự, nó đúng khi ta cũng nghĩ như thế.”

[Vậy thì, tạo sao ngươi không dao động? Con người là sinh vật không thể nhìn thẳng vào phần xấu xí và dơ bẩn của chính mình. Nếu những phần đó bị phơi bày một cách tàn nhẫn, chúng sẽ nhắm chặt mắt, bịt tai, cúi đầu xuống và ở im tại đó, dù vậy, nếu chúng cố đối mặt một cách gượng ép, chúng sẽ sụp đổ, chúng là loài sinh vật như vậy.]

Hajime nghe những lời nói của Hajime đen và cười khúc khích. Rồi cậu kìm tiếng cười lại nhìn Hajime đen mang bộ mặt nghi hoặc và cậu nhún vai.

“Phần mà ngươi không hoàn toàn là ta xuất hiện quá nhiều hử? Cách nói chuyện như vậy quá nghiêm túc, ngươi biết chứ?”

[…..]

“Ma~, nghe đây. Ngươi hỏi là, tại sao ta không dao động? Đó là vì nghĩ những điều như vậy quá vô ích, không phải sao?”

[Vô ích?]

“Chắc chắn, vẫn có khả năng ta bị cự tuyệt, đó là thứ gì đó khủng khiếp, song chỉ là chuyện ở trong tương lai, đúng chứ? Lúc này thì câu trả lời sẽ chẳng bao giờ xuất hiện dù cho ta có suy nghĩ. Thật vô ích khi chỉ nghĩ về nó. Rồi, ta chỉ có thể giữ lấy nỗi sợ đó và cố đối mặt với nó. Ngươi thấy đấy, ta đã quyết định trở về nhà. Không cần biết người khác có dị nghị gì, thậm chí nêu bản thân ta sợ hãi, ta sẽ không bận tâm tới những thứ nhỏ nhặt đó và trở về nhà. Ta đã quyết định như vậy, giờ ta sẽ tiến về phía trước. Chỉ thế thôi.”

Ánh mắt bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Hajime hiểu mọi thứ, nhưng cậu vẫn quyết định là sẽ theo đuổi khát khao tới cùng. Dù cho cậu không sử dụng Iatsu (TN: Uy áp – Áp lực uy nghiêm) hay Maryoku Housha (TN: Ma lực phóng xạ), vì lí do gì đó, cảm giác như cậu phát ra áp lực còn dữ dội hơn bình thường, Hajime đen bất giác bước lui.

[….. Không phải đó chỉ là sự ngang ngạnh thôi sao?]

“Hahaa, chắc chắn ngươi có thể nói như vậy. Aa, tuy nhiên, ta sẽ sửa cho người một thứ.”

Trong khi cười gượng vì bị áp đảo, Hajime đen đáp lại như để trả đũa. Hajime cũng đáp lại bằng nụ cười gượng. Song, ngay sau đó, Hajime mang nét mặt thương hại và sửa lại phát ngôn của Hajime đen. Với Hajime đen đang nghiêng đầu, Hajime tạo dáng và mạnh mẽ phàn nàn.

“Không phải là đại thể. Quá lắm chỉ 0,1% là cùng.”

[Cái gì?]

“Cảm xúc nghĩ rằng Yue là chỗ dựa của ta chỉ chiếm 0,1% trong toàn bộ. Phần còn lại, 99,9% là tình yêu.”

Cũng đúng rằng sâu trong tâm trí của Hajime là một phần cậu nghĩ về Yue như vậy. Song, Hajime xác nhận đó là cảm xúc của cậu. Cậu sẽ không rời mắt khỏi Yue chỉ vì nỗi dằn vặt đó. Hơn nữa, cậu đã quyết tâm rằng cậu sẽ nói trực tiếp với Yue về những thứ thảm hại liên quan tới việc đó như, anh sợ bị cự tuyệt ở quê nhà, nên hãy chăm sóc anh với sự hiện diện của Yue.

Đó là vì cậu hiểu sự tồn tại của bản thân không hoàn hảo, thế nên cậu sẽ trông cậy vào người yêu ở phần cậu thiếu sót hay những phần xấu xí. Nói cách khác, nó là thứ mang tới lòng tin vô hạn. Nếu là Yue, cậu thậm chí có thể nói những lời ywau nhược như thế, nó cũng có thể được xem là lời tán dương của một người đang yêu.

Hajime đen bị tấn công bởi cảm xúc ngọt ngào của tình yêu tỏa ra cùng với những lời Hajime nói thì….

[…..Ít nhất thì cũng nói là 10% đi chứ.]

Dù cho Hajime đen có thể là chính Hajime, hắn đang mang bộ mặt tức tối. Chắc chắn đó là phản ứng khi một phần không phải của Hajime lại được vun đắp một cách kĩ lưỡng để thử thách cậu trong Đại mê cung. Thật là một kẻ bất lịch sự, lại đi nhầm lẫn tình yêu của Hajime với Yue thành một thứ như vậy.

Hajime phớt lờ Hajime đen và đột nhiên bước tới. Donner và Schlag của họ liên tục chạm nhau ở khoảng cách cực gần từ mọi phía.

Như mọi khi, tấn công và phòng thủ hệt nhau như phản chiếu qua gương. Song, sự cân bằng đó dần dần sụp đổ. Ánh chớp đỏ Hajime bắn ra, cước của cậu, Cross Bit, Chakram, những vũ khí cơ sở trong cánh tay tạo tác, tất cả chúng bắt đầu bắt thóp Hajime đen.

[Guu, chuyện gì thế này…. dù cho không có dấu hiệu ta đang yếu đi-]

“Hửm? Yếu đi?”

[-, đây là thử thách để vượt qua chính bản thân. Ngươi càng áp đảo được cảm xúc tiêu cực ẩn náu, ta, hình ảnh tiêu cực đó sẽ càng yếu đi. Ngược lại, ngươi càng tránh mắt đi, ta lại càng mạnh hơn.]

“Hả, vậy đó là luật sao.”

Cuối cùng, Donner của Hajime hất văng Schlag đen. Nó rơi xuống đất và lăn ra xa trong khi vẫn xoay tít. Liếc nó một cái, Schlag của Hajime khai hỏa và xé toạc hông của Hajime đen.

Không thể chịu đựng được, Hajime đen ngã nhào trong khi lùi lại phía sau.

[Nhưng, ngươi không hề áp chế cảm xúc tiêu cực. Ngươi chỉ đơn giả là lờ đi vấn đề và trở nên ngang ngạnh. Bằng chứng là ta không hề yếu đi… vậy, tại sao ngươi lại có thể áp đảo ta-! Dù cho ta chính là ngươi-!]

“Chính xác hơn, ngươi chỉ là ta khi chúng ta vừa chạm trán nhau đúng chứ?”

[Ngươi-, có-, ý gì-!]

Hơn thế nữa, Donner đen bốc hơi cùng cánh tay phải của Hajime đen. Hắn bắn súng ngắn từ cánh tay tạo tác, song Hajime dễ dàng tránh được và bắn rail gun và phần khớp khủy tay trong khi họ lướt qua nhau, phá hủy nó.

Hai Hajime giữ khoảng cách và mặt đối mặt lần nữa. Song, kẻ màu đen đã thương tích đầy mình. Mắt hắn ngập trong sự nghi ngờ.

“Ngươi không hiểu sao? Hình ảnh giả mạo của ngươi làm ra từ thông tin có được ở ta. Đó chắc là thông tin lúc ta đi vào mê cung cho tới khi ta tới trước băng trụ trong căn phòng này. Nói cách khác, ngươi không hơn gì ta cách đây chục phút trước. Vậy thì, lúc này, trong trận đấu này, ta chỉ cần mạnh hơn ta của chục phút trước là được. Chỉ thế thôi.”

[Vô lí…. Thứ như vậy.]

“Nếu ngươi là ta, vậy thì dừng phủ nhận ra. Tìm ra ý nghĩa của việc sống sót trong một trận chiến sinh tử. Thậm chí nếu chỉ là một chút mạnh hơn, một chút nhanh hơn, chỉ cần một giọt ma lực còn sót lại, chỉ cần tiên đoán nửa bước đi xa hơn, nếu ta vượt qua đổi thủ chỉ với từng ấy, ta có thể sống sót. Mọi lúc, ta đã tới tận đây nhờ vào việc mạnh hơn trong những trận chiến sinh tử theo cách đó, Không phải vậy sao?”

Hajime đen lùi lại một hồi trong khi vai hắn hạ xuống sau vài giây. Và rồi hắn cười gượng trong khi thu hồi lại Cross Bit xung quanh và thủ thế kiểu đánh tay không.

[Chắc chắn, đó là sự thật…. đáng buồn thay, vậy ra có kẻ mang khả năng phá hủy thử thách này không cần ‘vượt qua’ mà thay vào đó là ‘ngang ngạnh’. Dù cho nếu ngươi chỉ cần trở nên kích động một chút, thì vẫn có chút cơ hội để ta chiến thắng.]

“Đừng ngớn ngẩn như thế. Ngay từ lúc đâu, ngươi đã không hề có cơ hội thắng rồi. Kẻ giả mạo chỉ là kẻ giả mạo thôi. Ta sẽ nghiền nát bộ mặt khó ưa đó.”

[Đó là khổ dâm ngươi biết chứ?]

Ngay lập tức sau đó, như khi trận đấu vừa bắt đầu, tiếng rền vang nổ ra. Song, kết quả quá rõ ràng.

Phần thân trên của Hajime đen bị thổi bay đi, hắn đổ gục trong khi nhấp nháy như màn hơi, và dần biến mất. Không còn lời nào nữa, song, biểu cảm đó trông thỏa mãn.

Hajime thở ra một hơi dài để xua đi sự cảnh giác không ngừng của cậu…. lúc này cậu bắn ba phát đạn kết liễu vào đầu Hajime đen đang tan biến. Hajime đen co gật trở thành ánh sáng nhạt để chắc chắn cho lần này và biến mất. Cuối cùng, [Đọc bầu không khí đi chứ, tên khốn]. Cảm giác như cậu nghe thấy đâu đó như thế, song đó chắc chắn là tưởng tượng của cậu, không nghi ngờ gì cả.

Hajime cất Donner vào bao, cùng lúc một phần của căn phòng đột nhiên tan chảy, hành lang xuất hiện ở đó.

“Nhóm Yue thì… ma~, họ chắc sẽ ổn thôi.”

Cùng với tiếng lầm bẩm, Hajime bước vào hành lang.

Nhân tiện, liệu nhóm Kouki có được thêm vào phần “chắc sẽ ổn”…. dễ dàng có thể đoán được điều đó.

______________________

Xin lỗi vì tháng vừa rồi mình thậm chí còn không duy trì được tiến độ trước đó. Từ giờ cho đến cuối chính truyện (và cả hậu truyện nữa) 90% các chương (đã nói giảm nói tránh rồi đó) đều có dung lượng chữ như chương này trở lên, nên mình không dám đảm bảo tiến độ. Một lẫn nữa xin lỗi vì để các cậu phải chờ chương này hơn một tuần.

Bình luận (0)Facebook