• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 37 - Học sinh chuyển trường cực kỳ chủ động

Độ dài 1,004 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-05-01 15:30:03

*Góc nhìn của Aoyagi*

“-Ể? Cậu muốn đi tới trường cùng tớ sao?”

Ngay khi chúng tôi định tách nhau ra để tới trường, Charlotte-san dừng tôi lại để nhờ tôi một việc.

Đó là điều tôi vừa xác nhận lại.

“Đúng…vậy, không được sao…?”

Charlotte-san nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt con cún cùng với đôi má ửng đỏ.

Có vẻ là, cô ấy vẫn còn cố tránh nhìn vào mắt tôi, ánh mắt cô ấy giờ đang hướng về cổ tôi.

Ờmm, tình huống gì đây?

Tại sao má của Charlotte-san lại đỏ lên?

Hơn nữa, sao cô ấy trông như đang rất xấu hổ vậy?

Não tôi chạy không kịp trước cái tình huống đang diễn ra trong khi đang quan sát tình hình của Charlotte-san.

Cô ấy trông còn dễ thương hơn thường ngày, tôi cảm thấy nhìn cô ấy bây giờ trong rất lạ.

Quan trọng hơn, tim tôi đập siêu nhanh trước cái lời mời bất thình lình của cô ấy đây.

Nói thật, tôi rất muốn đồng ý lời mời của cô ấy, nhưng vẫn còn có lý do mà tôi không thể làm được điều đó.

“Tớ xin lỗi, nếu như mấy người trong lớp thấy tớ, chuyện nhỏ xé thành to mất…”

Ngoại hình nghiêng nước nghiêng thành đấy cực ký thu hút ánh nhìn xung quanh cô ấy.

Ít nhất, rồi sẽ xuất hiện một đống tin đồn bay tứ tung không thể kiểm soát được mất.

Rốt cuộc, nó cũng sẽ làm phiền tới Charlotte-san.

Nên là, tôi từ chối lời mời.

“Chúng ta có thể chọn đường đi xa hơn nơi mà ít học sinh khác chọn làm đường đi tới trường… Như vậy cũng không đủ sao….?”

“Nhưng…”

Trong trường hợp của cậu, chỉ cần một người biết thôi cũng toang rồi đấy….

Tôi gần như thốt lên mấy lời đấy, nhưng tôi để ý thấy Charlotte-san run người ngay khi tôi định nói tiếp, tôi nuốt lại lời.

Tôi vẫn không biết tại sao cô ấy mời tôi.

Nhưng tôi có thể thấy được sự thất vọng trong cô ấy, cô ấy thật sự muốn đi cùng với tôi tới trường.

Lý do tôi từ chối cô ấy là vì tôi không muốn Charlotte gặp phiền phức.

Nhưng đó có phải là điều tôi cần bảo vệ sao, ngay cả khi điều đó khiến cho cô ấy cảm thấy buồn?

Thay vì giải thích cặn kẽ cho cô ấy biết, tôi lại đi tìm cái cớ để tránh né nó.

Tôi không muốn phải khiến cho cô ấy phiền lòng, nhưng vì thế mà tôi không thể biết được thật sự cô ấy nghĩ gì.

Điều duy nhất tôi biết là cô ấy muốn đi tới trường cùng tôi, ngay cả khi cô ấy bị phát hiện là đi cùng tôi.

Thật khó tin là cô ấy không hiểu tâm trí của người khác nghĩ gì khi thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đi chung với nhau - sau cùng thì, cô ấy cũng là một người thông minh.

….Đúng thế, Tôi cực kỳ muốn đi cùng Charlotte-san tới trường tới mức tôi có thể nghĩ ra một đống lý do rồi đây…

Tôi trở nên cực kỳ bồn chồn mỗi khi ở bên cô ấy.

Nhưng có một thứ đáng chú ý hơn, là tôi có một cảm giác hạnh phúc không thể lột tả bằng lời được.

Đơn giản, là tôi thấy rất vui khi được ở bên cô ấy.

Như Charlotte-san đã nói, có thể sẽ rất an toàn nếu đi một đường mà không ai sử dụng tới.

Nếu gặp chuyện, chúng ta có thể nghĩ ra vài cái cớ như là cả hai chỉ tình cờ gặp được nhau.

Tôi chắc rằng Charlotte có thể xử lý một cách nhanh nhẹn khi việc ấy xảy ra.

Ngoài ra, đấy có thể là cơ hội để giải quyết hiểu lầm là tôi rất đáng sợ của cô ấy.

Mày không muốn lỡ mất cơ hội này mà đúng không?

“Xin lỗi, nhưng tớ nghĩ là mình sẽ đi với cậu cho đến khi tới chỗ đông học sinh.”

Với tất cả sự quyết tâm, tôi quyết định đồng ý yêu cầu của Charlotte và trả lời cô ấy cùng với một nụ cười.

Rồi, Charlotte nhìn tôi với một biểu cảm khó hiểu, nhưng sau một hồi, biểu cảm cô ấy thay đổi từ sốc sang việc cô ấy ôm mặt mình lắc nó từ bên này sang bên kia.

Trong khi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, Charlotte–san luồn tay phải qua mái tóc của cô ấy, nghịch với nó và từ từ mở miệng.

“C-Cảm ơn cậu rất nhiều…”

Ngay khi cô ấy cảm ơn tôi, biểu cảm của Charlotte-san nhìn trông giống một nụ cười xấu hổ và tôi quay đầu mình đi.

Đôi má của Charlotte-san ửng đỏ khi cô ấy mỉm cười hạnh phúc, cô ấy xinh đẹp tới mất khi nhìn vào cô ấy khiến tôi gần như đỏ mặt.

“V-Vậy thì, đi thôi nào…”

Tôi cố rặn ra lời nói với cái họng khô rát của mình, nếu cứ im lặng như thế chỉ tốn thời gian thôi.

Làm ơn bỏ qua cho việc tôi có chút cảm thấy kiêu ngạo ấy.

“Ừ…!”

Charlotte-san vui vẻ nhận lời và tôi bắt đầu bước đi tới trường, nhưng một chuyện đặc biệt bất ngờ xảy ra khiến tôi phải dừng bước.

Tôi không biết vì sao, nhưng ngay khi tôi vừa bước chân đi, Charlotte-san cầm lấy tay áo của tôi.

“Cha-Cha-Cha-Charlotte-san…!?”

“À…ờmm, như vậy…không ổn sao…?”

Khi tôi gọi tên cô ấy, cô ấy nhìn lên tôi với vẻ mặt lo lắng.

“Không có gì đâu, ổn mà…”

Làm sao mà  tôi có thể từ chối với cái vẻ mặt như thế đập vào mặt tôi chứ.

Tôi gật đầu lia lịa.

“Ah- Cảm ơn cậu nhiều lắm…!”

Khi tôi đồng ý, Charlotte-san cảm ơn tôi lần nữa với một biểu cảm cực kỳ hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy.

Rồi, cô ấy phát ra một tiếng cười “Ehehe” y chang Emma-chan cùng với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy.

Tôi vừa nhìn cô ấy vừa có một tâm trí khá là rối.

Bình luận (0)Facebook