• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngày thứ 67: Senpai, anh hay làm bài tập hè như thế nào ạ?

Độ dài 849 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 07:46:41

###

“Chào senpai.”

“Ừm, chào em.”

Tôi chào Kouhai-chan ở sân ga trong buổi sáng.

Hôm nay tôi cảm giác nhỏ hơi uể oải hơn bình thường. Có lẽ là do tông giọng của nhỏ?

“Hạn vẽ tranh là ngày mai đúng không?”

Đó là vụ bức vẽ của Kouhai-chan, hay đúng hơn là bức tranh nhỏ sẽ trưng bày ở lễ hội văn hóa. Tôi nghĩ nhỏ đã xong từ cuối tuần trước rồi nhưng xem ra không phải vậy, làm tôi hơi lo lắng.

“Không sao, em vẽ xong rồi ạ.”

“Thật không?”

“Thật ạ.”

Tôi ngạc nhiên, và rồi tàu đến.

***

Sưởi ấm cơ thể trong toa tàu, mình khởi đầu bằng cách khịa senpai trước.

“Sao thế senpai? Anh lo cho em ạ?”

“Lo cái gì?”

Senpai ngoảnh mặt đi, tránh nhìn vào mắt mình.

“Anh tưởng em không vẽ kịp đúng không ạ?”

“À thì…”

“Em hoàn thành kịp rồi, anh không phải lo nữa đâu ạ.”

Senpai vẫn không chịu nhìn vào mắt mình. Thiệt tình.

“Mà nè senpai, ‘câu hỏi ngày hôm nay’ của em đây.”

“Nhanh thế.”

“Là bởi vì có sự liên quan ạ. Senpai, anh hay làm bài tập hè như thế nào ạ?”

“Ý em là sao…”

Hơ, câu trả lời này mình đã đoán được trước rồi.

Nhưng chỉ để cho chắc, cứ hỏi anh ấy đã.

“Thì có nhiều kiểu ấy ạ. Senpai là kiểu để dồn đến cuối hay là kiểu cố làm xong sớm nhất có thể ạ?”

“À. Rõ ràng rồi còn gì?”

“Vâng.”

“Anh sẽ bắt đầu làm sớm nhất có thể, và cứ thế làm đều đều thôi. Nhưng…”

Chà, đúng là senpai sẽ làm thế… Ơ, sao lại có từ “nhưng” nhỉ?

“Anh cũng là kiểu sẽ trì hoãn báo cáo nghiên cứu tự do tới tận phút chót và rồi vật lộn để hoàn thành nó.”

Senpai tự chế giễu chính mình.

“Ơ, nhưng mấy bài đó làm xong nhanh nhất mà anh?”

Tại sao anh phải chờ đến phút chót làm gì trong khi anh có thể làm xong nhanh được?

“Thôi đê. Mấy bài đó là kiểu bài tập mà người ta thích thì mới làm.”

“Vậy ạ?”

“Ừa.”

###

“Thế ‘câu hỏi ngày hôm nay’ của anh đây. Kouhai-chan hay làm bài tập hè như thế nào?”

Em hỏi anh nên anh sẽ hỏi lại.

Nhìn cái cách nhỏ hoàn thành bức tranh, trông không giống kiểu người sẽ vừa chạy deadline vừa khóc.

“Em sẽ hoàn thành tất cả ngay lập tức.”

“À, đúng như anh nghĩ ha.”

“Nhưng em sẽ không bảo ai rằng em làm xong rồi.”

“Hả? Tại sao?”

Tại sao em phải bí mật làm gì?

“Hả?”

Mặt Kouhai-chan trông còn ngạc nhiên hơn cả tôi.

“Ơ, senpai, anh không biết ạ?”

“Không.”

Càng thể hiện mình giỏi thì càng ghi điểm trong mắt giáo viên chứ?

“Đây nhé. Nếu em làm xong thì họ sẽ tới.”

“Ồ?”

“Những người mà chưa làm xong bài tập sẽ vắt chân lên cổ chạy vào mấy ngày nghỉ hè cuối ấy ạ. Và rồi họ sẽ nói… ‘Cho ta chép bài của ngươi...’”

Mặc dù nhỏ kể như chuyện ma nhưng tôi không thấy sợ chút nào.

“Uầy…”

“Anh phản ứng tử tế hơn xem nào!”

“Ư, anh không biết đáp lại thế nào ngoài ‘Uầy’ nữa. Anh chưa bị thế bao giờ.”

“Ơ?”

Kouhai-chan thốt lên như thể bất ngờ lắm.

“Senpai, anh làm bài tập xong sớm đúng không ạ?”

“Thì ngoài báo cáo ra, về cơ bản là anh làm xong sớm.”

“Thế bạn cùng lớp anh không bảo anh cho họ mượn vở bài tập ạ? Senpai cũng là học sinh giỏi mà, anh phải bị thế nhiều hơn em chứ ạ?”

“… Không.”

Kouhai-chan sững sờ, chỉ đáp lại ‘Ơ…’

“A, anh bận viết báo cáo quá nên không có thời gian nói chuyện với bạn bè ạ?”

“Cũng đúng, nhưng…”

Quăng một câu trả lời mà Kouhai-chan không đoán trước được nào.

“Anh không có nhiều bạn thân cùng lớp và cùng bài tập giao về nên không có ai nhờ anh cho chép bài tập cả.”

“Oaaa…”

“Nhờ người khác cho chép bài tập” là một hành động yêu cầu một độ tin tưởng nhất định. Nếu không tin tưởng đối phương thì bạn sẽ không mượn đâu.

Tôi không phải kiểu người hòa đồng có thể trở thành một người bạn cùng lớp đáng tin cậy chỉ trong vài tháng từ tháng tư được.

“Em không biết cơ đó. Senpai không có nhiều bạn bè ha♪”

“Đó không phải điều mà em vừa cười vừa nói với người ta thế đâu.”

Kouhai-chan trông rất vui rồi nhỏ tựa vào thành tàu.

“Đó là senpai mà, thế nên không sao.”

“Ra là em mặc kệ cảm giác của anh hả?”

Mà có ít bạn thì tôi cũng không thấy phiền lắm.

Nếu muốn có nhiều hơn số lượng bạn bè của mình hiện tại thì tôi đã bắt tay vào làm gì đó rồi.

Nhưng tôi không làm gì, tức là tôi đã thỏa mãn với tình trạng hiện tại rồi.

“Em không mặc kệ cảm giác của anh. Chỉ là em chọn không bình luận gì thôi.”

“Là một còn gì?”

Với cả.

Tôi có con mắm Kouhai-chan trước mặt làm bạn trò chuyện rồi, nên tôi cảm giác mình cũng chẳng cần ai khác nữa.

====================

Những điều mình biết về senpai 67

Có vẻ anh ấy chăm chỉ làm bài tập tới ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè

Bình luận (0)Facebook